Đế Vương Vạn Giới
Chương 34 : Thất thải huyết phong phiến
Trời đã bắt đầu tối dần, vòng thứ hai cũng đã đến lúc bắt đầu. Lúc này chỉ còn 50 người còn trụ vững trên sân đấu, ai nấy đều nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch, không khí tràn đầy mùi thuốc súng.
Phiên Hồng đứng dưới khán đài, vui vẻ mà cười đùa cùng Mạc Vũ Uyên làm cho mọi người trên khán đài không biết ra làm sao. Tên này, không lẽ đầu óc có bệnh? Hay là có sở thích đặc thù?
- A, đến lúc rồi, huynh lên đây!
- Sư huynh bảo trọng!
Mạc Vũ Uyên lo lắng nhìn Phiên Hồng rời đi, không thể làm gì khác ngoài chúc hắn bảo trọng. Phiên Hồng gật đầu rồi nhảy lên sàn đấu.
Một vị trưởng lão cưỡi một đầu ưng thú từ xa bay tới, rồi nhảy xuống sàn đấu. Nhìn một lượt người xung quanh, vị trưởng lão kia nói, tay thỉnh thoảng vuốt chòm râu:
- Vòng thứ hai, cũng như là vòng cuối của cuộc tranh cử lần này chính là sinh tồn chiến. Tất cả các ngươi sẽ được truyền tống vào một lãnh địa trong Hắc Dực Giáo chúng ta, nơi đó sẽ có trưởng lão khác giám sát.
- Quy luật rất đơn giản, ai trụ đến cuối cùng là chiến thắng! Không được giết nhau, còn cướp của thì thoải mái mà làm. Còn nếu gặp ma thú nguy hiểm thì trực tiếp bóp nát lệnh bài thân phận của các ngươi, sẽ có người đưa các ngươi ra ngoài.
Chờ một lúc cho tới khi tất cả ghi nhớ điều khoản thi đấu, vị trưởng lão kia hét lớn. Cùng lúc đó, một vầng sáng bao bọc quanh thân thể tất cả người ở trên sân, chỉ một cái hơi thở sau đã không còn thấy tăm hơi đâu.
….
- Ai da…
Phiên Hồng sau khi bị truyền tống, ngã ùm vào tảng đá nhọn trên mặt nước. Mũi nhọn đâm vào phía dưới thân hắn nên cảm giác đau đớn truyền lên tận não, thống khổ không chịu nổi.
Khó khăn lắm mới dứt được cái gai đá kia ra, Phiên Hồng lập tức dùng sinh mệnh lực trong cơ thể chữa trị vết thương. Chờ khi khỏi hẳn, hắn mới nhìn quanh thân mình.
Bốn bề là rừng cây xanh ngát, hắn đang đứng giữa một cái hồ lớn, hơi nước trắng xóa bốc lên khiến tầm nhìn bị hạn chế, nhưng vẫn may mắn là khả năng cảm nhận khí tức không bị ảnh hưởng.
- Không có ai sao?
Cảm nhận xung quanh một lượt, Phiên Hồng bắt đầu ngự kiếm bay lên trời, nhưng chỉ cao đến năm mươi trượng liền dừng lại, hẳn là có một cái cấm chế nào đó.
- Phiền toái à nha…
Như một tia chớp lao đi về một phía, chỉ để lại đạo tàn ảnh đang mờ nhạt dần trong không khí. Phiên Hồng không ngừng quan sát xung quanh, thế nhưng vẫn chẳng thấy ai.
Xoẹt!
Một cây dao nhỏ như tia chớp xẹt qua khuôn mặt hắn, cũng may là chỉ sượt qua mà thôi, chứ đâm sâu vào là có biến không nhỏ.
Rạt!
Hạ xuống đất, tiếng lá xào xạc vang lên bên tai. Ánh mắt hắn cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng không hề cảm nhận được một tia khí tức nào.
Chát!
Vô thức tung ra sau một cước, tức thì nghe tiếng chan chát của da thịt va chạm mạnh. Giật mình ngoảnh đầu về phía sau, Phiên Hồng đã thấy một thanh niên khuôn mặt bình thường, nhưng sát khí dù đã ẩn giấu nhưng vẫn rất nồng nặc.
- Kỹ năng ám sát không tệ!
Phiên Hồng tán thưởng nói, nhưng lời nói này lọt vào tai thanh niên kia chẳng khác nào sỉ nhục. Đùa gì thế, một Ma Giả nhỏ nhoi lại có thể cản tấn công của Ma Tướng nhất trọng đã đủ nghịch thiên, đằng này lại… phán kỹ năng sở trường của người ta không tệ?
Nhục nhã đánh mặt a!
- Hừ!
Thanh niên âm trầm hừ lạnh. Điều khoản có nhắc không được giết người, thế nhưng phế võ công thì không sao. Hắn đã nảy sinh suy nghĩ ác độc, chục cây dao găm như bạo vũ lê hoa bắn ra.
- Còn non lắm!
Phiên Hồng cười lạnh, tay cầm kiếm vung lên. Từng đường đen kịt được vẽ trong không khí, tất cả con dao đều bị chém làm đôi, không một tiếng động.
- Phong Ảnh Bộ!
Hắn quát khẽ, mũi chân điểm lên mặt đất, cả thân thể như mũi tên bắn nhanh đi, chỉ trong mấy cái hơi thở đã tới trước mặt thanh niên kia. Phản ứng của tên này cũng không tệ, thất thần trong giây lát nhưng đã kịp thời vung dao đỡ đòn.
- Thiểm Huyết Quang Ma Trảm!
Miệng ngâm khẽ, thân thể Phiên Hồng như một cái bóng biến mất đi, nơi hắn đi qua chỉ để lại huyết vụ nhàn nhạt. Thanh niên kia dường như đã cảm nhận được nguy hiểm, hét lớn:
- Phong Mang Sát!
Vù vù vù vù!
Tiếng xé gió vang lên không dứt, cứ như là gió rít chưa có một giây dừng lại. Từng đạo phong nhận đen kịt như cơn bão phá không bay tới, nhiều vô số kể.
- Chút tài mọn!
Trộn lẫn trong đòn đánh chỉ là một chút phong hệ chân khí nhỏ nhoi đến đáng thương chưa đủ để khiến Phiên Hồng dao động. Hắn cười dài một tiếng, lưỡi kiếm như thiên thạch giáng xuống.
- Nhất Kiếm Bạo Không!
Rầm!
Ngay khi lưỡi kiếm trảm xuống đất, không gian xung quanh vỡ ầm ầm như thủy tinh bị ném đá, trở thành mảnh nhỏ, chỉ lộ ra khoảng không đen kịt với hấp lực cực mạnh.
- Nhận thua đi, ta không có thời gian rảnh rỗi với ngươi!
Phiên Hồng thờ ơ nói, kiếm đã thu vào vỏ. Thanh niên không cam lòng nhìn khoảng không đen kịt xung quanh mình, nhưng trong lòng biết rằng nếu bản thân cường hành đi ra, chắc chắn không còn chút gì lưu lại dưới mặt đất!
- Ta thua!
Thanh niên uất ức nói, tay liền bóp nát tấm lệnh bài thân phận. Ánh mắt hắn nhìn về phía Phiên Hồng, nói:
- Phiên Hồng sao, coi như là ta xui xẻo khi gặp ngươi vậy. Chúc may mắn!
Phiên Hồng nghe tên này chúc mình thì cũng gật đầu đáp lễ. Xem ra nhân cách người này cũng không phải là quá tệ, ít ra còn có phần thông minh hiểu chuyện.
Tạm biệt thanh niên kia, Phiên Hồng lại bắt đầu ngự kiếm bay đi, nhưng lần này hắn cố gắng ẩn giấu khí tức thoát ra tới mức thấp nhất. Chỉ vì khi nãy bất cần nên mới bị phục kích, chậm chút nữa là có phiền toái không nhỏ.
- Đệt!
Đang bay trên không, hắn bỗng thấy một đoàn người đứng đó canh chờ trước một cái hang. Nhìn tên nào tên nấy hung thần ác sát khiến Phiên Hồng lầm tưởng bọn này muốn đánh mình, nhưng khi nhìn vào hang khiến hắn bỗng tò mò.
- Xem ra là một cái tiểu hội nào đó rồi, nhưng trong cái hang kia có gì vậy à nha?
Khi hắn suy nghĩ lung tung, cùng lúc đó một thanh niên khuôn mặt xấu xí, xấu đến cực điểm đi ra ngoài. Phiên Hồng từ trên cao nhìn vào khuôn mặt tên này, đã như quái thai rồi lại còn hống hách, một cái điệu dáng bố đời mẹ thiên hạ khiến người ta muốn đánh vô cùng.
- Sao ông trời lại có thể tạo ra một khuôn mặt đặc biệt như vậy chứ? Aiii, thật muốn hủy đi cái mặt này mà…
Phiên Hồng thở dài một tiếng, chỉ vì quy luật không cho giết người, chứ không hắn đã phẫu thuật sống cho tên này rồi.
- A?
Hắn lập tức chú ý tới thứ mà tên kia đang cầm, ánh mắt không khỏi sáng lên. Không nhầm, đó chắc chắn là một kiện Thiên Binh!
- Quạt sao? Không tệ!
Phiên Hồng cười lạnh, trong lòng đã hạ quyết tâm cướp của. Còn nếu phản kháng, liềm “phẫu thuật thẩm mỹ” ngay lập tức. Đối phó với mười tên lâu nhâu ở dưới đối với hắn không là vấn đề.
- Nhất Kiếm Bạo Không!
Phiên Hồng bỗng nhiên từ trên cao nhảy xuống, một kiếm bổ xuống làm cho không gian ầm ầm sắp đổ, mặt đất xung quanh trăm trượng chấn động không ngừng.
Ngay trong lúc mười mấy người kia đang kinh hãi không biết làm sao, Phiên Hồng như một tia sét đánh ngất thanh niên có khuôn mặt xấu xí kia, thủ trảo như điện, rất thành thục cướp lấy cây quạt. Người trong nghề trộm cướp mà thấy động tác của Phiên Hồng chắc có lẽ cũng phải kêu cao thủ trong cao thủ!
- Ai?
Một tên lâu nhâu hét lớn, song phủ trên tay trảm tới một hướng, nhưng không có âm thanh va chạm như dự tính. Những người còn lại đã chú ý tới bất thường, liền cảnh giác nhìn quanh. Nhưng khi khói bụi tiêu thất thì đã không có ai ở đó, chỉ còn lại thanh niên xấu xí kia trần như nhộng nằm gọn trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Phiên Hồng ngồi trên cành cây ở xa xa cười cười nhìn về phía cửa hang, nơi đang có cuộc hỗn loạn. Bàn tay cầm quạt xem xét một lúc, bàn tay miết nhẹ.
Cây quạt này có màu đỏ tươi, lông vũ lại có màu thất thải. Theo như Phiên Hồng nhận định, hẳn thứ này chính là lông của Thất Thải Cổ Tước thời thượng cổ để lại, sau vài vạn năm bỗng biến thành một kiện Thiên Binh.
- Thất Thải Huyết Phong Phiến?
Huyết Lam trong thân kiếm bỗng kinh hãi kêu lên. Hắn nghe được danh tự xa lạ thì không khỏi tò mò:
- Là gì?
Thế là Huyết Lam đành phải giải thích một lượt về cây quạt này. Nguyên liệu chính đúng là do lông vũ của Thất Thải Cổ Tước, thế nhưng trăm triệu năm trước, trong một hồi kiếp nạn có tên “Hỏa Thần Chi Diệt”, lông vũ này dung hợp với một thạch khoáng gọi là Tích Huyết Thạch, sau mười vạn năm thì nó thành ra như này.
- Kiện này nằm trong top 3 Thiên Binh cường đại nhất dưới Khởi Nguyên. Theo như ta biết thì nó chính là Bán Khởi Nguyên cấp!
Phiên Hồng vừa nghe Huyết Lam nói câu trên thì được một phen kinh sợ. Trời đất, Bán Khởi Nguyên à nha, trên thế tục này có mấy kiện như vậy? Cho dù thứ mà nhân loại gọi là Cổ Thần khí cũng chưa bằng được cây quạt này!
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
66 chương
2 chương
215 chương
38 chương
323 chương