Đế Vương Sủng Ái
Chương 89
Trước khi xe rung lên, họ hoàn toàn không cảm thấy có người, hơn nữa, mặt đất bất ngờ lún xuống, nếu như có người chắc chắn sẽ không kịp chạy.
Họ vốn đã chuẩn bị đi ngủ, vì bây giờ ở bên ngoài, đương nhiên không thể thảnh thơi như khi ở Tam Trùng Điện, vì vậy trang phục trên người vẫn mặc chỉnh tề, chỉ là không có áo choàng, áo khoác dày mặc ngoài cũng đã cởi. Lâu Thất chuẩn bị y phục nam giới, khi trước mua sắm rất nhiều đồ ở trong thành, trong đó cũng gồm cả mười mấy bộ đồ nam giới, vì thế bây giờ ăn vận không hệ lộ liễu. Nhưng những thị về kia vẫn không dám nhìn, giữ lễ nghĩa, vì trong mặt họ, không mặc áo ngoài chính là ăn vận chưa kín đáo, huống họ nàng còn không đi giày đi tất, để lộ một đôi chân nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Trầm Sát ôm chặt nàng, không hề muốn đặt nàng xuống.
Hắn cũng đứng chân không trên mặt đất.
"Hãy lấy giày tất và y phục trong xe ngựa ra trước." Lâu Thất nói.
Vừa dứt lời, Trần Thập liền mang đồ bay ra, cúi đầu bước lại gần, đưa y phục lên trước mặt, che chắn tầm mắt của mình.
Lâu Thất đón lấy, đi giày và tất của mình trong lòng Trầm Sát, sau đó Trầm Sát mới đặt nàng xuống, lấy áo khoác màu đen mặc lên cho nàng, sau đó lại đeo chiếc đai lưng đặc biệt giúp nàng, cuối cùng giúp nàng khoác áo choàng, xong xuôi tất cả hắn mới thở phào.
"Chàng mau đi giày vào." Lâu Thất chun mũi, cúi xuống định giúp hắn đi giày.
Trầm Sát kéo nàng đứng dậy: "Bổn Đế Quân tự làm."
"Vậy ta cũng xuống xem sao!" Lâu Thất nói xong liền chạy tới bên hố.
Đường kính hố rộng chừng mười mét, độ sâu, nhìn độ cao mà Nguyệt và mọi người đứng ở bên dưới ước chừng độ sâu năm mét.
Ngựa kéo xe tuy không phải hãn huyết bảo mã, nhưng cũng là xích huyết khó tìm, bây giờ đang bị thương, hí lên đau đớn, đã có thị vệ giúp chúng kiểm tra vết thương.
Khoang xe rất nặng, làm bằng gỗ tốt cực nặng, tuy không bị vỡ vụn nhưng cũng đã có vài chỗ bị tổn hại, cửa thì đã bị Trầm Sát đạp văng ra.
Họ không biết sửa xe, xe như thế này cho dù khiêng nên cũng không thể sửa được.
Lâu Thất trong lòng đau đớn, không có xe ngựa thoải mái để ngủ rồi.
"Hãy lấy đồ đạc trong xe ra." Nguyệt đang sai bảo một thị vệ.
Lâu Thất nhảy xuống khiến hắn giật mình: "Lâu Thất, ngươi nên ở bên cạnh chủ tử." Giọng hắn không giấu vẻ lo lắng. Giờ tý qua đi sẽ là mười lăm.
Lâu Thất vừa nãy nhất thời không nhớ tới, bây giờ nghe hắn nói vậy nàng lập tức giật mình, mười lăm tới, nàng phải kề sát bên cạnh Trầm Sát: "Là ta sơ suất rồi." Nàng lập tức vận khí định nhảy lên thì Trầm Sát đã nhảy xuống, đưa tay nắm lấy tay nàng.
Nguyệt và Lâu Thất đều thở phào.
Tuy thời gian chưa tới, nhưng thực sự chỉ sợ vạn nhất.
Bên trên có tiếng của Lâu Tín: "Đứng lại."
Tiếp theo đó là giọng nói lạ: "Chúng ta không có ác ý, chỉ tới xem đã xảy ra chuyện gì thôi, xem có gì cần chúng ta giúp đỡ không?"
"Không cần."
"Xe ngựa của các người bị lún xuống sao? Nghe nói Băng Nguyên có một số nơi bề mặt rất mỏng, không phải là mặt đất thật sự, do băng tuyết đóng một lớp băng trên mặt hố, sau đó chất thêm mấy lớp băng tuyết nữa nhìn sẽ rất giống mặt đất, thực ra giống như cạm bẫy. Ta nghĩ chắc các ngươi đốt lửa bên trên, xe ngựa lại nặng nên mới đè vỡ mặt băng, rơi xuống hố trước đây."
Giọng nói đó rất bình tĩnh, có căn cứ, tới Lâu Thất nghe xong cũng cảm thấy có căn cứ khoa học, nàng vốn dĩ cũng chỉ đoán vậy thôi.
Coi như họ xui xẻo, gặp phải nơi như vậy, lại chọn một nơi thế này để qua đêm.
"Đa tạ các hạ quan tâm, mời về đi." Giọng của Lâu Tín không còn lạnh lùng như lúc đầu, nhưng vẫn canh giữ bên ngoài không cho ai vào. Giọng nam kia lại nói: "Nếu đã không cần giúp đỡ vậy thì chúng ta tiếp tục về nghỉ ngơi thôi. Huynh đệ, ta họ Niên, tên thô thiển chỉ một chữ Đao, tới đây cũng chỉ muốn mở rộng tầm mắt, thực sự không có ác ý, có cần giúp đỡ điều gì huynh cứ gọi tên ta, ta sẽ lập tức tới liền."
Lâu Thất nghe người đàn ông tên Niên Đao nói vậy chỉ cảm thấy hắn thật tốt tính, ngữ khí rất bình tĩnh thành khẩn, không hề có chút biến đổi thái độ, cũng hoàn toàn không giận dữ vì sự lạnh lùng xa cách của Lâu Tín.
"Gã Niên Đao này nói không sai, nguyên nhân gây sụt lún chính là như hắn nói." Nguyệt kiểm tra một lượt xong nói. Hắn cũng có vài phần bực bội, nơi nghỉ là do hắn chọn, hắn hoàn toàn ngờ tới khả năng này, không kiểm tra ra vấn đề của vùng đất này.
Bây giờ ngựa đã bị thương, xe cũng đã hỏng.
"Xe ngựa không có cũng không sao, tiếp theo có lẽ xe ngựa sẽ là gánh nặng." Trầm Sát bình tĩnh nói.
Lúc này một thị vệ bỗng kêu lên một tiếng.
"Có phát hiện gì sao?" Nguyệt lập tức nói.
"Nguyệt vệ đại nhân, hãy lắng nghe."
Thị vệ đó gõ nhẹ lên bức vách trước mặt, đó là vách hố do băng tuyết hình thành, hắn vừa gõ liền có thể nghe ra đầu bên kia là rỗng.
"Lẽ nào còn có một hố nữa."
"Đục xuyên qua." Lâu Thất nói.
"Để ta." Nguyệt vung tay đánh lên vách băng, chỉ thấy các mảnh băng vụn rơi xuống để lộ ra một lớp băng trơn tru, hơi trong suốt. "Ý?"
"Đó không phải là một hố băng, rất khác, có vẻ rất sâu."
Lâu Thất lập tức chạy lại, nhân tiện kéo theo Trầm Sát.
Vốn dĩ cho dù lớp băng này là trong suốt, đầu bên kia là lòng đất vậy thì cũng phải là tối tăm không nhìn thấy gì mới đúng nhưng họ thông qua vách băng trong suốt có thể thấp thoáng nhìn thấy những cái bóng màu xanh lục, xanh lam và đỏ, chỉ là không nhìn ra đó là thứ gì.
"Động băng!" Lâu Thất phấn chấn.
Đây chính xác là một động băng! Nơi lún xuống thực ra là cửa vào của động băng.
Những người khác lập tức hào hứng: "Tìm ra động băng rồi!"
"Thật không ngờ, đúng là bất ngờ."
"Hãy phá vỡ vách băng, sau đó gọi những người khác tới." Lâu Thất vui mừng khôn xiết, chỉ muốn mau chóng xuống thám hiểm, đây là việc nàng thích, thám hiểm là điều nàng thích nhất, nếu không sao nàng có thể một mình lái máy bay tới khu vực tam giác quỷ.
Trầm Sát đánh một chưởng, không hề phát ra tiếng động, dưới tay xuất hiện vô số vết nứt, Lâu Thất lại khẽ đẩy một cái, vách băng dày chừng hơn hai mươi phần liền vỡ vụn ra, tích thành một đống mảnh băng.
"A..."
"Đây là..."
Người đứng ngoài động đều trợn tròn mắt.
Đẹp quá.
Đây chính là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu họ.
Trong động băng, các cột băng với đủ mọi hình dạng, chỏm băng, núi băng nhỏ, trong suốt lấp lánh, rất đặc sắc. Trên bề mặt có một lớp bề mặt không biết là thứ gì. Những ánh sáng xanh đỏ kia chính là do những thứ này phát ra, màu sắc sặc sỡ chiếu sáng băng tuyết lấp lánh, nhìn giống như động phủ thần tiên, không phải phàm gian.
Lâu Thất chưa từng nhìn thấy động băng ở hiện đại, trên thực tế thì nàng có đi qua động băng sau này được làm thành cảnh quan du lịch, nhưng ánh sáng rực rỡ bên trong thì là do được nắp đèn, tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp nên thơ. Nhưng nơi này tuyệt đối không có đèn, những ánh huỳnh quang sặc sỡ kia là sao?
"Chủ tử, mọi người đều đã xuống hết rồi."
Vốn dĩ vùng sụt lún khá lớn, bây giờ hai mươi người đều xuống cả cũng không thấy quá chật chội, có người muốn đốt đuốc, Lâu Thất lập tức ngăn lại: "Đừng thu hút người tới đây."
Lâu Tín không hiểu: "Đợi lát chúng ta đi vào, đối phương chắc chắn cũng sẽ nhìn thấy."
"Ngươi ngốc sao." Lâu Thất trừng mắt nhìn hắn: "Chúng ta vào xong sẽ lấp cửa lại? Động này phải hy sinh xe ngựa của bổn cô nương mới phát hiện ra được, dựa vào đâu mà để người khác hưởng lợi."
"Nhưng cửa vào bị bịt lại rồi, chúng ta làm sao ra được?" Lâu Tín lại hỏi.
Lâu Thất nói: "Nhất định còn có một cửa ra khác, tìm là được, ngươi ngốc sao." Nói xong nàng liền đi quan sát một lượt, sắp xếp mọi người mang đồ theo, chuẩn bị vào động.
Lâu Tín bất giác hỏi Trần Thập ở bên cạnh: "Tại sao nhất định sẽ có một cửa ra khác."
Trần Thập lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Mang hết những đồ cần thiết theo, bây giờ ngựa của họ cũng hơi rắc rối một chút, không gian bên trong chắc không rộng rãi, cho ngựa đi vào sẽ không tiện, vì thế không thể dẫn theo ngựa.
Trầm Sát nói: "Phi Ngân sẽ dẫn chúng đi." Phi Ngân và Đạp Tuyết đều là đế vương của hãn huyết bảo mã, những con ngựa khác sẽ đi theo chúng, Phi Ngân đi theo hắn đã lâu, có thể tìm được hắn.
Lâu Thất nói: "Ta sẽ đánh dấu trên người chúng, sau này chúng không tìm tới ta cũng có thể tìm chúng."
Trầm Sát đi theo nàng, thấy nàng lại sờ lên eo, không biết lấy ra thứ gì bôi lên thân ngựa, động tác rất nhanh, nhìn không rõ chỗ đã bôi có những thứ gì.
"Đạp Tuyết, ngoan ngoãn dẫn các huynh đệ đi, theo Phi Ngân, men theo chỗ này, nếu như có người xấu muốn bắt các ngươi vậy thì hãy đạp thật mạnh vào mông bọn chúng, không đánh lại được thì hãy chạy, đợi ta về sẽ báo thù cho các ngươi, biết không hả?"
Trầm Sát nghe nàng dặn dò Đạp Tuyết như vậy, không khỏi cạn lời.
Đợi khi họ lấp động xong, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi.
"Đi thôi, chúng ta đi lấy Thạch Tủy Ngàn Năm, bắt Băng Bích Hổ!" Lâu Thất hào hứng. Mọi người đều vã mồ hôi, vô tình phát hiện ra một động băng đã là rất may mắn rồi, đương nhiên họ cũng hi vọng những bảo vật kia ở trong động băng này, nhưng cũng không dám tự tin như nàng, nói cứ như thể những món đồ kia đang ở đây đợi nàng ta tới lấy vậy.
Có điều Trầm Sát cảm thấy rất có khả năng, Lâu Thất rất may mắn, là thuốc của hắn cũng là phúc tinh của hắn, nói không chừng điều nàng nói sẽ thành hiện thực.
Trong động sẽ rất ẩm ướt, mọi người phản cẩn thận đấy." Lâu Thất tuy hào hứng nhưng cũng không quên nhắc nhở mọi người.
"Vâng, Lâu cô nương yên tâm."
Mọi người vào trong động băng, bên ngoài khí lạnh thấu xương, không ngờ vào trong này lại ấm áp hơn nhiều. Mặt đất quả nhiên rất trơn, chỉ có thể cẩn thận nhít từng bước nhỏ.
Đợi khi mọi người đều đã vào trong, Nguyệt liền bị cửa vào lại.
Lâu Thất bước tới, tung chưởng đánh ba chưởng rất nhẹ nhàng lên trên cửa động, Nguyệt bất giác hỏi: "Lâu Thất, ngươi làm vậy làm gì?" Cửa động hắn đã dùng những mảnh băng dày ban nãy bịt lại rồi, bên trong lại xúc thêm một ít băng để lấp thêm vào, nàng làm vậy để làm gì?
Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng băng tuyết rơi xuống.
Truyện khác cùng thể loại
176 chương
10 chương
60 chương
112 chương
24 chương