Đế Vương Sủng Ái
Chương 646
Đông Thanh thái tử Đông Thời Ngọc đã đăng cơ làm hoàng đế, nhị công chúa Bắc Thược Dược của Bắc Thương làm hoàng hậu, ngoài ra còn có bốn phi mười sáu tần, mỹ nhân vô số...
Sau khi nghe xong vụ việc hắc vụ, do quá lo lắng cho Bắc Thương, Đông Thanh hoàng hậu Bắc Thược Dược xin về Bắc Thương, hoàng đế Đông Thời Ngọc đi cùng, mười ngày trước đã tới thành Nặc Lạp ở biên thành Bắc Thương.
Biết Trầm Sát và Lâu Thất sắp tới, Đông Thời Ngọc dẫn theo hoàng hậu, Nặc Lạp thành quận cùng các quan mở cửa thành nghênh đón.
Bắc Thược Dược đứng bên cạnh Đông Thời Ngọc nhìn về phía trước, vẫn chưa thấy bóng người nào.
"Khi xưa hoàng tỷ cũng từng tới thành Nặc Lạp." Ánh mắt nàng ta nhìn ra xa khẽ nói: "Sau khi hoàng tỷ qua đời, bổn cung tưởng rằng cả đời này sẽ không tới thành Nặc Lạp nữa, không ngờ vẫn có cơ hội tới đây."
Đông Thời Ngọc nghe nàng ta nói vậy, trong đầu xuất hiện dung mạo xinh đẹp của đại công chúa Bắc Thương Bắc Phù Dung. Khi Bắc Phù Dung chết trong lòng hắn có một ý nghĩ, muốn bất chấp tất cả báo thù cho nàng ta, nhưng sau biết rằng người giết nàng là Hỏa vệ một trong tứ vệ của Trầm Sát, suy nghĩ đó lập tức tan đi.
Một nữ nhân so với quốc gia thực sự không có là gì. Hắn không muốn đối địch với Trầm Sát, người đàn ông đó thực lực quá mạnh, bên cạnh lại có trợ thủ đắc lực là Lâu Thất.
Sau này, Long Ngâm đại loạn, Đoạn Trần Tông diệt vong, hai miền đại lục khai thông, hắn biết cuối cùng mình cũng có thể nhân cơ hội để làm việc lớn, hắn liền thuyết phục phụ hoàng, để hắn có thể làm theo nguyện vọng, dẫn binh tới đại lục Long Ngâm, vì thế mới có đủ danh vọng, sau khi trở về thành công đoạt hoàng vị một cách áp đảo.
Bắc Thương tự nguyện để Bắc Thược Dược liên hôn với hắn.
Hiện nay hoàng vị của Bắc Thương vẫn đang tranh đoạt nhưng hắn đã ngầm bố trí quân cờ của mình, chỉ cần thời cơ thích hợp, người lên ngai vàng nhất định sẽ là tiểu hoàng tử có tình cảm thâm hậu với Bắc Thược Dược. Như vậy, Đông Thanh và Bắc Thương chí ít cũng có hơn hai mươi năm ổn định minh ước.
Vì thế hắc rất ân sủng Bắc Thược Dược.
Chỉ có điều bây giờ Bắc Thược Dược đột nhiên nhắc tới Bắc Phù Dung khiến trong lòng hắn không vui. Bắc Thược Dược mặc dù hai năm qua đã trưởng thành nhiều nhưng vẫn còn cách mẫu nghi thiên hạ, đoan trang hiền thục một khoảng.
Hiện nay thi thoảng nàng ta lại nhắc tới Bắc Phù Dung, chỉ vì năm xưa hắn thực tế là muốn liên hôn với Bắc Phù Dung, hơn nữa còn bị nàng ta phát hiện ra một chuyện, hắn sớm đã chiếm được thân thể của Bắc Phù Dung, thậm chí một lần hắn và Bắc Phù Dung... còn bị Bắc Thược Dược nhìn thấy.
Nữ tử mặc trang phục cung đình xinh đẹp đứng bên cạnh họ thầm quan sát sắc mặt Đông Thời Ngọc, nhận ra hắn không được vui liền mỉm cười nói với Bắc Thược Dược: "Hoàng hậu không thể nhắc tới Bắc Thương đại công chúa trước mặt đế quân đế hậu của Đại Thịnh, nếu không họ tưởng rằng hoàng hậu vẫn muốn báo mối thù xưa."
Bác Phù Dung cũng coi là chết trong tay Đại Thịnh, khi xưa Hỏa vệ muốn phá hoại liên hôn giữa Đông Thanh và Bắc Thương, vì khi đó Đại Thịnh còn yếu, Bắc Thương hoặc Đông Thanh đều là uy hiếp.
Chính trị hỗn loạn, khó phân định đúng sai.
Khi đó không ai ngờ được rằng, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, hiện nay Đại Thịnh đã trở thành cường quốc, còn họ phải ngẩng cổ ngước nhìn.
Bây giờ ai dám báo mối thù xưa?
Hơn nữa lần này đế quân đế hậu Đại Thịnh tới đây cũng là vì muốn giúp Bắc Thương.
Nếu như Hắc Vụ vẫn không thể khống chế, Bắc Thương có thể sẽ bị nuốt chửng toàn bộ quốc gia, đây là nguy cơ diệt quốc.
Hiện nay trên dưới Bắc Thương, lòng người sợ hãi, coi đế quân đế hậu Đại Thịnh là thừng cứu mạng, rất hoan nghênh họ tới đây, nếu như chính họ lại đắc tội đối phương, e rằng chính bách tính trong nước sẽ nổi giận.
"Huệ Phi, bổn cung nói chuyện với hoàng thượng có phần cho ngươi xen vào không?" Bắc Thược Dược tức giận, quay người vung tay tát mạnh một cái.
Nữ tử xinh đẹp mặc trang phục cung đình chính là Huệ Phi một trong số tứ phi của Đông Thời Ngọc, lần này tới thành Nặc Lạp, ngoài Bắc Thược Dược ra, Đông Thời Ngọc còn dẫn theo một phi một tần, vì Bắc Thược Dược đã có thai, không tiện hầu hạ Đông Thời Ngọc.
Nét đẹp của Huệ Phi có ba phần giống với Bắc Phù Dung khi xưa, ngược lại trở thành cái gai trong mắt Bắc Thược Dược. Hai người tích oán đã lâu, lần này mới chính thức ra tay.
Huệ Phi bị tát ngã nhào xuống đất, hai cung nữ sau lưng nàng ta vội vàng chạy tới đỡ.
Đông Thời Ngọc cũng đang một bụng nộ hỏa, giữ lấy cổ tay Bắc Thược Dược, tức giận nói: "Trước mặt đám đông, không sợ mất mặt sao?"
"Bổn cung dạy bảo một phi tử không hiểu quy tắc, có gì mất mặt chứ?"
"Không xong rồi, Huệ Phi chảy, chảy máu rồi!" Một cung nữ bất ngờ sợ hãi kêu lên.
Đông Thời Ngọc liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới xiêm y tím nhạt của Huệ Phi đang có máu chảy ra. Tình hình này ai cũng hiểu là chuyện gì.
Hắn vừa sợ hãi vừa tức giận: "Huệ Phi có thai, tại sao không nói?"
Huệ Phi mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa: "Hoàng thượng, hoàng thượng, thần thiếp cũng không biết..."
Đúng lúc nơi này náo loạn, không ai phát hiện ra trên đường đã có một dòng người uy phong lẫm liệt nhanh chóng đi tới, ngược lại mấy người đứng cạnh trà lầu bên đường cách đó không xa lập tức nhìn thấy.
"Công tử, sư phụ, mau nhìn xem, có phải Thất công tử tới rồi không?"
Mấy người này chính là người nhà Tiêu gia.
Lão gia chủ Tiêu Hỏa, công tử Tiêu Kình còn có cả Đại Ngưu hai năm đã học thành nghề rèn, nhưng toàn tâm toàn ý ở lại Tiêu gia.
Tiêu gia năm xưa chính là thợ rèn hàng đầu của đại lục Tứ Phương, roi Thí Hồn của Lâu Thất, Ẩm Huyết Kiếm của Trầm Sát đều được Tiêu gia rèn.
Chỉ có điều khi xưa con nuôi của Tiêu Hỏa là Tiêu Vọng vì ân oán cá nhân đã bị Bắc Phù Dung mua chuộc, muốn hãm hại Tiêu gia, dẫn người cùng nhóm người Lâu Thất có một trận chém giết mạo hiểm ở hồ Vọng Ưu, khi đó Lâu Thất dùng thân phận Thất công tử tới đây, trong đường hầm dưới hồ Vọng Ưu, Tiêu Vọng lần đầu phát hiện nàng là nữ nhi, đưa mắt nhìn xuống ngực nàng, bị Trầm Sát dùng một đạo khí kình đánh nổ một con mắt.
Tiêu ngũ tiểu thư Tiêu Dung khi đó cũng vì ham muốn cá nhân đồng thời có ý đồ với Trầm Sát, lại bị Tiêu Vọng lợi dụng, có kết cục thê thảm.
Tiêu gia không oán hận Trầm Sát, Lâu Thất, ngược lại rất căm hận Bắc Phù Dung và Tiêu Vọng, sau này Bắc Phù Dung chết đi họ còn ăn mừng một phen.
Sau này, Tiêu gia lặng lẽ một thời gian, sau khi việc của đại lục Long Ngâm truyền khắp thiên hạ, Đông Thời Ngọc năm lần bảy lượt tới khẩn cầu Tiêu gia mới chịu tái xuất, rèn binh khí cho các tướng sĩ tới đại lục Long Ngâm, góp sức cho chiến dịch ở đại lục Long Ngâm.
Lần này nghe nói Trầm Sát và Lâu Thất tới thành Nặc Lạp, mọi người Tiêu gia liền tới ngoài thành đón chờ.
Họ đều rất nhớ Thất công tử thông minh tuấn tú, mặc dù đã biết thân phận thực sự của Lâu Thất, nhưng nhắc tới nàng, họ đều quen gọi là Thất công tử.
Đặc biệt là Đại Ngưu.
Năm xưa hắn chẳng qua chỉ là học đồ không mấy nổi bật ở Tiêu gia, nhưng Lâu Thất nhớ hắn, sau về tới Tiêu gia còn động viên riêng hắn.
Chính vì có Lâu Thất nên hắn mới càng chuyên tâm, cuối cùng đã nhận được toàn bộ chân truyền của Tiêu Hỏa, bây giờ cũng đã là một đại sư rèn khiến mọi người ngưỡng vọng.
Xe ngựa chẳng mấy chốc đã tới.
Mười tám hắc giáp kỵ binh đi trước mở đường, uy phong lẫm liệt, dường như trên người họ đã ngưng tụ chiến ý thành thực chất, khiến ai nhìn vào cũng lập tức máu huyết sục sôi.
Binh như vậy, trước đây họ chưa từng nhìn thấy.
Mười cỗ xe ngựa đi ngay sau họ, ngựa kéo xe đều là bảo mã.
Quốc lực của Đại Thịnh đã mạnh tới mức đáng kinh ngạc.
Mấy người nhà Tiêu gia liền yên lặng, lùi ra sau, họ thực sự đã bị chấn nhiếp. Cũng là lúc này họ mới phát hiện ra Lâu Thất đã trở thành đế hậu vô song của cường quốc, sao có thể qua lại với bách tính như họ.
Trong lòng Tiêu Kình có phần rầu rĩ.
Đại Ngưu cũng chỉ mấp máy miệng, sau đó lo lắng kéo áo lên lau mồ hôi tay, sau đó lại lùi lại.
Nhưng chính lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Họ liền ngờ vực nhìn qua.
Chỗ xe ngựa đi đầu mở cửa ra, một bóng người y phục màu đen nhảy xuống trước, sau đó hắn giơ tay ra, một bàn tay trắng ngần thon thả thò ra, đặt lên tay hắn.
Tim Tiêu Kình lập tức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn bất giác bước lên ba bước.
Người đó cuối cùng đã tới, đứng trên xe ngựa, xiêm y màu trắng, đai cột tóc khảm ngọc, dưới chân là một con hồ ly hai màu tím bạc đan xen, gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ, khóe miệng mỉm cười rạng rỡ.
Thất công tử.
Lâu Thất công tử rực rỡ như vì sao sáng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
"Tiêu Kình."
Giọng nói trong trẻo gọi tên hắn.
Tiêu Kình cảm thấy đời này của hắn đã viên mãn. Chỉ như vậy đã đủ rồi, đủ rồi.
"Tiêu Kình bái kiến đế quân, đế hậu."
Hắn từ từ định bái lạy, một đạo kình phong liền đỡ hắn lên, sắc mặt Trầm Sát lạnh như băng: "Miễn lễ."
Nguyệt và Trần Thập nhảy xuống ngựa, cười thầm trong bụng, người khác không hiểu tại sao, họ sao có thể không biết? Khi gần tới thành Nặc Lạp, đế hậu nhớ ra thân phận Thất công tử năm xưa, nhất định đòi mặc trang phục nam nhi màu trắng đóng giả Thất công tử, đế quân nghĩ tới thời gian đó đế hậu rời xa hắn, nữ cải trang nam chơi đùa vui vẻ trên giang hồ, trong lòng rất rầu rĩ.
Hơn nữa đế hậu mặc trang phục nam nhi màu trắng quả nhiên rất có phong thái, đế quân rõ ràng đang ghen, sợ có quá nhiều ánh mắt nam nhân bị đế hậu thu hút.
Đáng tiếc, đế quân yêu vợ hơn cả mạng sống không thể phản đối đế hậu.
Đương nhiên họ cũng tự động quên đi việc tối qua đế hậu kéo theo đế quân lén lút vào rừng hy sinh gì đó, dù sao thì khi trở về đế lực toàn thân không chút sức lực, vùi mặt trong ngực đế quân để hắn bế lên xe ngựa.
Khi đó, Chiến Hoàng vẻ mặt lúng túng khuyên đế quân, nói ba tháng đầu tốt nhất không được làm chuyện đó?
Đế quân lập tức liếc mắt muốn giết người.
"Không ngờ vẫn còn có thể gặp lại, Tiêu lão gia chủ, Đại Ngưu." Lâu Thất được Trầm Sát bế xuống xe ngựa, tự động bỏ qua cách xuất hiện yếu ớt của mình, nhìn Tiêu Hỏa và Đại Ngưu, mỉm cười gật đầu với người nhà Tiêu gia sau lưng họ.
Tử Vân Hồ U U lao đi, lập tức nhảy lên vai Trần Thập, kêu hai tiếng u u với Tiêu Hỏa.
Lão già, lão còn nhớ khi xưa lấy máu của bổn hồ ly rèn kiếm không?
Thật hiếm có, Tiêu Hỏa lại hiểu được ý của nó, vội vàng chắp tay chào hỏi nói: "U U tiên hồ xem ra vẫn rất có thành kiến với lão phu, ha ha."
"Có thể rèn kiếm cho bổn đế quân, nó dám có ý kiến gì?" Trầm Sát liếc nhìn nó.
"U u."
U U lập tức cúi đầu, vâng vâng, ngươi mạnh ngươi nói sao thì là vậy! Nó không so đo với bá vương.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
13 chương
10 chương
152 chương
77 chương
12 chương