Trong lòng Nhiễm Tâm thế nào, Nhiễm Tâm rõ. Nàng sợ bản thân mình quá cô quạnh liền ngả đầu vào bờ vai của hắn, người mà nàng còn chưa hỏi tên. Nàng làm sao không sợ, làm sao không lo, nàng không muốn kết cục của mình giống Hoa tỷ, ba thước lụa trắng cắt đứt tơ duyên. Có thể hắn yêu nàng, có thể hắn hứng thú với nhan sắc của nàng, nhưng nàng không muốn hại hắn. Điềm gia sẽ chẳng ảnh hưởng gì nếu nàng bị khui ra gian tình, nhưng nhà của hắn sẽ, công việc của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, ngay cả tính mạng của hắn cũng không tránh khỏi vạ lây. Nếu nàng ngả lòng mà chịu nhiều trừng phạt đến vậy, Nhiễm Tâm sẽ không làm. Vậy nên nàng đã quay lưng đi, xa rời hắn. Bàn cờ vẫn đang dang dở, Cảnh Tịch phải quay về. Sau khi ra khỏi Trữ Tú cung thì trưởng quản thái giám mới đi theo sau lưng nàng, trưởng quản thái giám còn được gọi là Phúc gia gia, nàng hay gọi ông là Xuân Phúc. Phúc thái giám năm nay khoảng hơn năm mươi tuổi, bộ dạng không quá từ ái, cũng không quá độc ác, hàm râu dài đã ngả sang trắng, dáng đi cũng có phần gù lưng. - Ta có việc phải đi Nam quốc hai tháng, nàng ở nhà có chuyện gì xảy ra ta sẽ thay người toàn bộ Nội thị. - Dạ bẩm hoàng thượng, thần đã rõ- Lưng ông đã còng còn còng hơn, cúi người xuống bái một bái. Cảnh Tịch chắp tay sau lưng, thong thả đi về Thái Y viện, trời lúc này cũng sẩm tối. Mọi người ở Thái Y Viện đã về hết một nửa, một nửa ở lại đợi lệnh phục dịch. Lúc này Khả Thanh đang loay hoay giã thuốc, thấy vậy Cảnh Tịch liền nói: - Thật là siêng năng hiếm thấy! Khả Thanh nghe vậy liền ngước đầu lên, khóe môi nhếch lên cười mỉa: - Nghe nói ai đó mới nạp phi. - Này này! Ai bảo nàng, nàng thấy Khuê Thư chưa, mới có tám chín tuổi! Chày giã xuống cối đá hơi mạnh, một ít lá thuốc văng ra ngoài. Khả Thanh làu bàu: - Không phải ngươi cũng mới mười bốn thôi đó sao? Ai đời cửu ngũ chí tôn lại khuất phục trước tiểu nữ nhân này, Cảnh Tịch không chịu bèn đi lại gần Khả Thanh, lấy vài nhánh lá vàng của cây hòe vứt vào cối đá của nàng. Sau đó liền bị nàng rượt chạy khắp cả thái y viện, cho đến khi mệt lả, cả hai nằm xuống vườn sau thái y viện cười to. - Này Khả Thanh, ta chuẩn bị đi Nam quốc vài tháng. Ngước mắt ngó trời cao, những ngôi sao lấp lánh, lấp lánh tỏa sáng, ở thời cổ đại chưa có khói bụi ô nhiễm, chưa có các tòa nhà cao tầng nên không khí rất thoáng đãng. Nằm ở bãi cỏ xanh nhìn lên còn có thể thấy trăng, thấy mây rõ ràng. Cảnh Tịch nhớ nàng đã từng cùng Nhan Linh chạy con xe Jeep cũ mà nàng mua được bằng những tháng lương sau khi tốt nghiệp, chạy một mạch đến một nơi rất xa thành phố, một vùng đất mà cả hai người chẳng biết gọi tên là gì. Nằm đó, ánh sao hôm đó tuy mờ nhạt nhưng in đậm trong lòng nàng. Đến tận bây giờ vẫn chưa quên. - Ngươi đi cẩn thận, ta còn bận khảo thí lên quan y chính. Có thể không đi cùng ngươi được, để ta nhờ Tiểu Lộ đi cùng ngươi nhé?. – Khả Thanh nói. Cảnh Tịch cười khẽ, nàng không nói, cũng chẳng muốn nói gì thêm. Kí ức nàng như quay lại thế kỉ hai mươi mốt, như nàng gặp lại Nhan Linh một lần nữa. Nhan Linh năm đó là học tỷ của nàng, trợ giảng của thầy Đằng Ưu. Lần đầu tiên Cảnh Tịch thấy Nhan Linh là khi Nhan Linh ôm một chồng sách vào lớp nàng, loay hoay bật máy chiếu. Cảnh Tịch dù sao năm đó cũng mới mười tám, tâm tình trẻ con ngây ngốc xung phong giúp nàng ấy, giá như mà tay nàng ấy đừng rụt rè chạm trúng tay nàng thì có lẽ nàng đã không rung động. Có quan tâm chăm sóc hơn nữa thì Nhan Linh cũng trước sau trêu đùa nàng, nụ hôn dưới những ánh sao đối với nàng ấy cũng là trò đùa, ngay cả những giây phút ái ân nàng ấy bật ra câu yêu nàng, cũng là giả dối. Tại sao Cảnh Tịch thấy nhưng vẫn đâm đầu vào? Tại sao có thể để người ta trêu đùa tâm tình của mình, cười nhạo lên tấm chân tình hết lần này đến lần khác? Cảnh Tịch buồn bã đứng lên, Khả Thanh thấy nàng thay đổi sắc mặt nên cũng không làm gì thêm, quay về giã thuốc bỏ mặc Cảnh Tịch. Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống con đường rộng lớn, Cảnh Tịch cùng hạ nhân quay về điện Cần Khải, đào một bầu rượu Khả Thanh ủ cho nàng rồi đi đến Lệ cảnh hiên. Nhược Vân, Nhược Thủy cả ngày hôm nay không có lệnh phân phó đều không được đi theo nàng, chỉ có vị thái giám già cùng đi với nàng dưới trời đêm u tối. Lệ Cảnh Hiên về đêm trở nên thê lương hơn hẳn, những rặng liễu phủ xuống đất, có gió liền kêu xào xạc. Cảnh Tịch theo cảm tính đi về nơi nàng thường gặp Nhiễm Tâm, nàng ấy vẫn ngồi đó, trong bóng đêm bỗng trở nên liêu trai, như một hồn ma xinh đẹp chịu nhiều oan khuất đang đợi người đời đến phân giải. - Nàng có muốn uống với ta không? – Cảnh Tịch để một bầu rượu xuống bàn, lấy trong tay áo ra hai chun rượu ngọc. Nhiễm Tâm tâm trạng cũng không vui vẻ gì, nàng gật đầu, cho dù đêm nay là đêm cuối cùng nàng được sống nàng cũng muốn được uống cùng hắn. Cho dù có ai bắt gặp và đàm tiếu, nàng sẽ vẫn chọn uống cùng hắn. Chun rượu sóng sánh tràn ra ngoài một ít, hai người chỉ nâng ly, không trò chuyện gì. Mỗi người một tâm sự trong lòng, uống cho cạn vò rượu cay nồng này, cho đến đôi má đỏ au, thần trí cũng không còn thanh tỉnh. Rượu Cảnh Tịch đã từng uống qua rất nhiều, những tưởng cơ thể này cũng giống như cơ thể nàng, sẽ chịu được. Nhưng Cảnh Tịch say đến mê man, Nhiễm Tâm đôi gò má cũng đỏ ửng, lâu lâu lại nấc lên một cái, thẹn thùng che mặt. Không biết làm sao cả hai về được đến giường, làm sao mà Nhiễm Tâm nằm dưới thân nàng, làm sao mà hai người đang ôm nhau, làm sao mà nàng ấy lại xích lõa dưới thân nàng. Chỉ biết trong không khí nóng bức này, Cảnh Tịch muốn đem tiên nữ ra ăn cho bằng hết. Tay Cảnh Tịch du ngoạn trên cơ thể ôn nhuận của Nhiễm Tâm, vuốt ve hai khỏa phấn nộn, hôn rít lấy. Thì ra thói quen khi say cần nữ nhân của nàng mãi vẫn không thay đổi, ngón tay di chuyển xuống hạ thân ẩm ướt của nàng ấy, chen chân mà tiến vào. Nàng thưởng lãm qua vô số nữ nhân, nhưng đây là lần thứ hai nàng chạm phải tấm màn mỏng manh đó. Lần đầu tiên là Nhan Linh, người con gái nàng yêu rất nhiều, người thứ hai là người đang nằm dưới thân nàng lúc này đây, Cảnh Nhiễm Tâm, biểu muội của nàng. -Ân.. a.. Ta đau.. đau lắm. Nhiễm Tâm ôm xiết lấy Cảnh Tịch, nàng phát hiện ra Cảnh Tịch không hề thoát hạ y phục, chỉ như trước mặc y phục đơn giản. Còn thứ tiến vào bên trong nàng không phải nam căn, chỉ là ngón tay thon dài của hắn, nàng đôi mắt mơ màng, khó hiểu nhìn hắn. Ngón tay hắn nhu lộng bên trong nàng, cơn đau tiêu biến nhường phần cho khoái lạt. Nhiễm Tâm khe khẽ rên rỉ, uốn éo chiếc eo nhỏ của mình, đem tay thon của Cảnh Tịch tiến vào sâu hơn, vào sâu hơn. Cảnh Tịch hôn xiết lấy đôi môi hồng nhuận, ôm Nhiễm Tâm ngồi dậy lưng tựa vào tường, tay thon vẫn chen giữa hai chân không ngừng tấn công, ra ra vào vào, ẩm ướt theo đó men xuống giường tạo thành một vệt nước. -Aaa...!chậm chút.. tiểu tướng công.. chậm chút Tiên nữ môi hồng hé mở, rên rỉ, khiến cho lông tơ trên người Cảnh Tịch dựng đứng, khoái hoạt. Tóc mây phủ xuống sau lưng, trong bóng đêm nàng ấy chẳng khác gì hồ ly nửa đêm vào phòng quyến rũ thư sinh nho nhã, cả hai cùng vui hưởng đêm ái ân trọn vẹn. Hôn lấy cần cổ mềm mại của Nhiễm Tâm, nàng lại càng ra sức ra vào, mật dịch nhiều hơn, rên rỉ lại càng dồn dập hơn. Nàng biết khi nữ nhân bảo chậm lại đó chính là thời khắc nàng phải nhanh hơn, không để lỡ chuyến thăng hoa của nàng. Một đêm xuân trải qua như mộng, trời còn tối Nhiễm Tâm tỉnh dậy thì nam nhân của mình đã không thấy đâu. Dưới giường một mảnh máu đỏ chứng thực cho nàng biết những gì đêm qua trải qua là thật, chỉ là người đã quất ngựa truy phong, như chưa hề tồn tại. Nhiễm Tâm cười, đứng dậy choàng vào chiếc áo trắng tinh khôi của mình. Các tỷ tỷ ở Lệ Cảnh hiên vốn đã nói với nàng, đừng tin lời đàn ông, đừng chung chạ với ai không phải hoàng thượng, vậy mà nàng lại chẳng tin để rồi nhục nhã bẽ bàng. Hắn ta rốt cuộc chỉ muốn thân thể nàng, hắn ta chẳng yêu nàng. Nhưng chính mình sai, Nhiễm Tâm sẽ không trách gì hắn, nàng chỉ trách bản thân mình ngu dốt tin vào thứ gọi là tình yêu, nàng thề rằng nàng sẽ không vì cô quạnh mà ngả vào vòng tay của ai nữa, không bao giờ. Sau đêm xuân là uất hận bẽ bàng.