Đồng Quan thành, nếu so về độ mộc mạc, có lẽ Kỷ Trung sẽ trông mộc mạc hơn nơi này. Vì là thuyền cổ nên muốn bước từ thuyền vào bờ phải đi qua một thanh gỗ cỡ vừa, thanh gỗ bắc giữa thuyền và bờ, Cảnh Tịch đi bộ qua thì đơn giản, nhưng chuyện này làm khó nữ nhân của nàng rồi. Cảnh Tịch bèn phải ôm eo từng người phi qua mặt nước để lên bờ. - Vui như vậy mà nàng lại chẳng bày cho thiếp chơi- Ngải Lệ Tư đứng vững trên bờ sau khi phi từ thuyền qua, vui vui vẻ vẻ nói. - Ngốc, sau này ta cõng nàng đi. Để ta bế các tỷ tỷ qua đây. Sau đó Cảnh Tịch bế Nhiễm Tâm và An Trúc vào bờ, gia nhân thì tự thân qua, người biết tí võ công thì trực tiếp bay thẳng qua, người không biết thì đi bộ chầm chậm mong không té xuống nước. Tiết trời mấy hôm nay đã đỡ lạnh hơn nhiều, đã có một vài ánh nắng xuân, cây cối cũng đâm chồi mà nảy nở. Lộ Kiều muốn giúp Ánh Tuyết bay qua cùng mình nhưng Ánh Tuyết không chịu, Lộ Kiều nhìn sang thấy Khả Thanh đại nhân. Nàng lại thôi. Giành nữ nhân với Khả Thanh đại nhân nên nhìn thấy Khả Thanh đại nhân nàng cảm thấy rất có lỗi. Ánh Tuyết đi qua cầu gỗ, tuy là ngắn nhưng nàng vẫn run rẩy nhìn dòng nước đen ngòm bên dưới. Nàng vốn không biết bơi. Nhắm mắt đi qua lại càng không được, Ánh Tuyết hít một hơi bước qua, giữa chừng lại chập chờn té. Cả người chao đảo rớt xuống sông. Nhược Vân điểm chân, định nhảy lên cứu nhưng Lộ Kiều nhanh hơn, sớm nhảy ra khỏi mạn thuyền. Nhưng cho dù ai nhanh hơn Ánh Tuyết cũng đã rớt xuống sông. Lộ Kiều mặc kệ dòng sông lạnh như băng, nàng cũng nhảy xuống. Dòng sông ở Đồng Quan không quá trong xanh, nước hơi đục nên Lộ Kiều tìm không được Ánh Tuyết rơi sâu đến độ nào, chỉ thấy một giây không tìm được, tim nàng như nghẹn thở. Đây rồi, nàng đây rồi. Lộ Kiều như reo lên trong lòng. Nàng bơi lại, nhanh chóng ôm ghì người kia vào lòng mình. - Đã bảo để ta ôm qua, nàng thật cứng đầu!- Lộ Kiều ôm eo Ánh Tuyết, cùng nhau nhảy lên bờ. Cảnh Tịch ở một bên xem các nàng diễn kịch, tuy vở kịch này chỉ diễn ra chưa tới một khắc nhưng thật đặc sắc nha, anh hùng cứu mỹ nhân, cực kì ý vị thâm trường. An Trúc ở một bên khẽ nở nụ cười, nàng nói: - Xem hai người kìa, thật xứng đôi. Lúc Ánh Tuyết rớt xuống dòng sông ấy, Khả Thanh một chút cũng chẳng nghĩ được, đứng ngơ ra nhìn nàng rớt xuống, rồi được cứu lên, rồi đứng gần người kia. Rốt cuộc cuối cùng Khả Thanh cũng giác ngộ ra, nàng chân chính đã xuất hiện thêm một đối thủ khác. Sau một trận huyên náo, cuối cùng đoàn người cũng chậm rãi đi vào bên trong nội thành. Thành Đồng Quan chào đón các nàng bằng một màn còn đặc sắc hơn té sông, đó chính là cướp đồ của đương kim thánh thượng. Lúc các nàng đang đi trên đường, Nhiễm Tâm đang đeo một tay nải đứng ngoài cùng thì bị giật mất, trong đó có chứa không ít bạc cá nhân nàng. Cảnh Tịch càng nhìn càng tức giận. Nàng vận khinh công nhảy lên đạp trên vai bá tánh nhìn xuống hướng tên đạo chích ấy chạy, sau đó phóng tới, một tay chế trụ, một tay giật lại tay nải của Nhiễm Tâm. Tiếng đá xé gió băng băng đến chỗ nàng, Cảnh Tịch nghiêng người né đi, ai đời đã bị giật đồ còn bị tập kích. Cái thành này bị điên rồi sao?! Cảnh Tịch cật lực né, chỉ hi vọng phu nhân của mình đừng chạy đến gần chỗ nàng, không thì thảm. - A Hòa bị thương rồi! Ai đó hô hoán lên, tất cả mọi người tập trung bu lại chỗ A Hòa. Mà tên A Hòa đó cư nhiên lại là trộm, cái thành này rốt cuộc bị gì? Cảnh Tịch muốn rống một hơi. - Ngươi đả thương người? Mau bắt lại đem đến quan phủ. Ai đó tri hô, Cảnh Tịch liền bị vây bắt. Nhược Vân và Nhược Thủy nhảy vào trung tâm, cản đi đám người muốn phát điên kia. Nội thị vệ mặc thường phục cũng xuất hiện, bên hông đều có kiếm, khí thế hiếp người làm bọn họ sợ hãi. - Đi, ta theo các ngươi đến quan phủ. Cảnh Tịch thật sự muốn nhìn thêm một chút về vị quan này, ông phải cai trị như thế nào, dân mới trở nên như thế. Quan phủ của Đồng Quan thật sự khác một trời một vực với Ngô tri phủ ở Kỷ Trung. Chỉ cần nhìn mặt ông nàng đã thấy chán ghét. - To gan! Người dân của ta ngươi cũng dám đánh. - Ông có hỏi ta vì sao lại đánh hắn? Hắn rõ ràng cướp của ta, ta nghĩ ông cũng gặp không ít vụ như vậy, đúng không? Nếu không ông cũng không hỏi phải trái, trực tiếp xử trí nàng như vậy. Nàng bị cướp không ít tiền, còn bị chịu phạt sao? Thật hoang đường. Cảnh Tịch đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vị quan kia, ông biết ông đang nhìn ai không? Ông biết mình đang chạm vào cửa tử không? - Ngươi xem, ta là quan phụ mẫu, ngươi đánh hắn có khác gì đánh con ta không?- Ông chỉ vào tên cướp đầu đổ máu ở dưới đất, hắn nghe nói vậy liền thở phì phò, rên rỉ đau đớn. Rõ ràng là người dân của ông ném đá Cảnh Tịch, Cảnh Tịch lửa giận công tâm, nàng gọi một tiếng kêu nội thị vệ đuổi người dân ngoại phủ ra. Cửa lạnh lùng đóng lại, chỉ còn ông, tên cướp, Cảnh Tịch và một số hạ nhân của quan phủ. - Ngồi ở trên đó đã lâu rồi đúng không? Mau bước xuống!- Cảnh Tịch đi lên ghế quan, hung hăng đẩy ông ngã dưới đất. Hai thị vệ của nàng đem ông quỳ ở dưới công đường, không cho đứng lên. Đương nhiên ông không chịu, liên tục la hét, "Ngươi dĩ hạ phạm thượng, ta chính là mệnh quan triều đình, người đâu bắt hắn!" - To gan!- Cảnh Tịch lửa giận công tâm, nàng đem một quyển sổ ném xuống, quyển sổ theo đường cong đáp thẳng vào mặt ông. Ông đang lải nhải bỗng nhiên im lặng ba giây, sau đó rống: - Các người đứng đó để làm gì, mau bắt bọn chúng, lần này đừng hòng thoát tội chết! Ta nói mấy người các ngươi biết, xúc phạm mệnh quan triều đình... Một quyển sách lại thanh thúy rớt vào mặt ông. Lần này chỉ có nặng hơn, không thể nhẹ hơn. - Ngươi thật là!-Cảnh Tịch thở mạnh, tức giận đến mức mặt cũng đỏ lên- Hồ đồ! Thật hồ đồ! Người đâu, đem hết gia đình của hắn nhốt vào ngục. Nói rồi phất tay áo, bỏ đi. Lần đầu đến Đồng Quan, ai ngờ lại gặp cảnh này.