Điện Cần Khải, Cảnh Tịch vẫn đang chăm chú đọc hết các tấu thư gửi lên, nàng đề bút, đưa các giải pháp vào. Những chuyện này hầu hết là nhỏ nhặt, chẳng có gì lớn. Hôm nay bên ngoài điện Cần Khải đã đổ tuyết, Cảnh Tịch chậm chạp sắp bò lên mười sáu tuổi, cảm thấy thật lâu mới trở về độ tuổi thật của mình ở thời hiện đại. Xuân Phúc công công xem lại lò sưởi, cảm thấy nhiệt độ trong điện Cần Khải hơi thấp liền kêu người vào thay. Cảnh Tịch tay chân cứng đơ bèn đưa về phía lò sưởi cầm tay nhỏ của mình, đem chút hơi ấm vào bàn tay lạnh giá. A Quang một thân hắc y, cũng không mặc thêm áo choàng đi vào bên trong điện, Cảnh Tịch âm thầm đánh giá người đàn ông này, hắn chẳng biết cấu tạo nên từ gì, trời lạnh thế này mà hắn chẳng có chút nào phát lạnh. Đổi lại là nàng, nàng đã sớm rét chết. - Thần tham kiến hoàng thượng- A Quang cúi đầu cung kính nói. Cảnh Tịch phất tay áo, ra hiệu hắn có thể bẩm tấu. Người này chẳng nói nhiều, khi có chuyện mới cùng nàng nói vài ba câu, hắn tự tiện đến đây, ắt hẳn có việc bẩm tấu mới đến. - Thần hôm nay phát hiện, Điềm vương lén lút gửi thư cho Lã gia -A Quang lôi trong tay áo ra một ống trúc nhỏ, cung kính giao lên cho Cảnh Tịch. Hắn cũng chẳng dám tháo ra xem trước, bèn đem nguyên trạng đưa cho vương. Cảnh Tịch nhận lấy, trong tâm nàng hơi hơi dao động. Vốn nàng nghĩ lịch sử có một dòng chảy nhất định, nàng đã rất cố gắng chu toàn, thuận theo lịch sử. Nhưng hình như bánh xe lịch sử đang trật đường ray, bởi, kiếp trước nàng có đọc thấy Lã gia có gì đặc biệt đâu? Mà riêng việc Cảnh Tịch không thê thiếp vô số, Cảnh Tịch cũng thấy lịch sử đổi vời. Phi tần nàng cũng không dám nạp vào ba ngàn, nàng sợ nàng không quản được, uất ức cho các nữ nhân của mình. Ngày nàng còn ở thời hiện đại, giáo viên có dạy qua hiệu ứng cánh bướm trong giờ lịch sử, một sự việc nhỏ như vậy cũng dẫn đến sự thay đổi cục diện lịch sử viết sẵn mấy ngàn năm. Trong thư vỏn vẹn viết vài chữ, "Lương thực". Nhét lá thư vào bên trong ống trúc, nàng lệnh cho A Quang gửi bức thư này cho Lã gia. Còn việc của nàng là xem mọi sự xảy ra thế nào, thêm một ít bánh, thêm một ít trà xem kịch hay. A Quang vừa rời khỏi, Cảnh Tịch cho người gọi A Sở đến. Hai bên cánh tay của nàng, hai thân tín của nàng, như thế nào cũng là người không biết lạnh, ăn mặc sơ sài đến không ngờ. - Tham kiến hoàng thượng. - Được rồi, A Sở, ngươi giúp trẫm quản lý lương thực chặt chẽ lại. Ghi chép rõ ràng, nếu có nửa điểm thất thoát liền báo trẫm. Để ý Lã gia. Để xem Cảnh Tịch có bắt được Lã gia không? Cáo già như hắn chắc là đang mưu tính điều gì đó, nàng lấy bình trà trên lò than xuống, rót ra một chén đại hồng bào. Nếu nàng ở thời hiện đại, một chén đại hồng bào cũng đừng hòng được xem tới, xuyên về đây ăn uống rất xa hoa, đây cũng xem như là lợi tức của nàng. - Thần đã rõ- A Sở bái một cái rồi lui ra. Điện Cần Khải lại bỗng tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn tiếng loạt xoạt của áo bào của Cảnh Tịch. Nàng chợt nhớ đến Khuê Thư, nếu nàng để nàng ấy thật thân cận bên cạnh mình, chỉ có hại, không hề có lợi. Mà nếu đem nhi tử của Lã gia xa cách với mình, cũng đối với hắn thúc đẩy dã tâm hơn, tốt nhất, Cảnh Tịch lựa chọn thái độ không lạnh không nóng đối với Khuê Thư. Sau buổi chiều, Cảnh Tịch đi bộ về Thái y viện kiếm Khả Thanh. Mới hôm qua Khả Thanh đã chạy đến chỗ nàng và Nhiễm Tâm, xông vào bên trong lúc hai người đang ăn cơm, khóc đến hoa dung thất sắc. Nàng còn không biết có chuyện gì, Nhiễm Tâm buông đũa ôm lấy người đang run rẩy khóc kia, dỗ dành. Truy hỏi một lúc thì phát hiện Khả Thanh đôi mắt đỏ, nhưng gò má đỏ hơn. Rõ ràng mới bị ai đó tát một cái thật mạnh. Hỏi là ai làm để trị tội Khả Thanh cũng chẳng nói, khóc xong liền gọi nàng đi uống rượu. Nhiễm Tâm cũng nói nhỏ với nàng rằng nên đi đi, đừng để nàng ấy một mình. Hai người như cũ trốn đằng sau thái y viện uống, Khả Thanh sau khi khóc liền trầm mặc, chỉ nâng rượu uống như nước lã. - Ngươi nói xem, là ai đánh ngươi. Một khoảng trầm mặc, đợi một lúc cũng không nói gì với nàng. - Trẫm hứa không xử phạt người đó, mau nói ta nghe đi. - Thật? Chỉ cần một chữ "Thật" này, Cảnh Tịch liền biết người đánh Khả Thanh là Ánh Tuyết. Rượu nồng uống xuống, Cảnh Tịch nhướng mày nghe Khả Thanh kể lại chuyện ban chiều. Thì ra là trêu hoa ghẹo nguyệt, bị người ta thẳng thừng cự tuyệt, còn nói là cả đời này chỉ yêu Hiền phi. Nàng ôm ghì người ta, cho nên bị người ta tát. - Ta ghét Hiền phi của ngươi- Khả Thanh lại uống xuống một ly, nhỏ mọn nói. Cảnh Tịch mỉm cười: - Nàng có làm gì ngươi? Rõ ràng là không, đừng có không truy được liền đem đổ lên nàng. - Ta yêu Ánh Tuyết. - Vâng, ta biết. - Ta thật đau lòng, nàng ấy chẳng để mắt đến ta- Mái tóc dài của Khả Thanh đượm một chút tuyết, trong bóng tối liền trở nên tịch liêu vô cùng. - Ta ban nàng ấy cho ngươi? Khả Thanh liền sặc rượu, ho sặc sụa. Sau khi ho xong, nàng nói rằng: - Không cần, ngươi đừng có châm dầu vào lửa. Nàng ấy tính tình cương quyết lắm, chẳng chịu gả cho ta đâu. - Tại sao ngươi không để mắt đến nam nhân?- Cảnh Tịch đem những việc trong lòng của mình ra hỏi, chỉ đổi lại một trận trầm mặc từ Khả Thanh. Nữ tử tư tưởng phong kiến mà lại xem chuyện này là bình thường, tư tưởng cũng thật tiến bộ. Thái y viện cổng cao cao, Cảnh Tịch thu hồi lại hồi tưởng về ngày hôm qua. Nàng bước vào bên trong, thấy Khả Thanh đang nằm ở trường kỉ trong mái đình. Bóng dáng cô độc, gió bên ngoài lạnh cỡ nào cũng không thấy nàng run rẩy. Chỉ nằm đó, nhắm mắt lại cảm nhận tuyết rơi bên ngoài mái đình. - Khả Thanh, ngươi nằm vậy một lúc nữa sẽ sinh bệnh đấy!- Cảnh Tịch ghét nhất là ai tự hành hạ thân xác của mình, yêu hay không yêu, cứ mạnh dạn mà tiến tới. Nhưng Cảnh Tịch quên mất là nàng ở thời hiện đại đêm đêm đi uống rượu, uống đến say khướt, chỉ vì nữ nhân tên Nhan Linh ấy. - Mặc ta, nội tổ phụ vừa đi khỏi, nay đến ngươi thay thế người sao?-Khả Thanh nhướng mi, nhìn Cảnh Tịch cầu bàu bên cạnh. Thấy tâm tình Khả Thanh ủ dột, Cảnh Tịch nói rằng: - Ta sắp vi hành, ngươi đang rảnh thì đi cùng ta. - Vi hành?- Giọng Khả Thanh hơi lớn tiếng, nàng bật dậy hào hứng nhìn Cảnh Tịch. - Phải, ta còn dẫn theo Hiền phi, Tư mỹ nhân, Nhiễm mỹ nhân. Ngươi có muốn đi cùng không? - Có thể dẫn theo Ánh Tuyết không?- Nhỏ giọng, hỏi. Cảnh Tịch cười, bảo rằng: - Có thể, nhưng nàng đi chung với Lộ Kiều của An Trúc, Nghinh Xuân của Nhiễm Tâm, và Ngưng Nguyệt của Lệ Tư. Nếu ngươi đi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi ngồi chung xe với nàng. Hơi uỷ khuất ngươi, dù sao cũng là quan... - Được! Được!- Khả Thanh như reo lên, nàng tiến đến bổ nhào vào lòng Cảnh Tịch khiến nàng ấy choạng chân lùi ra sau vài bước- Đa tạ ngươi, Tịch.