Đế Vương Công Lược
Chương 159
Tuy Đoạn Bạch Nguyệt đã dặn dò từ trước rồi, nhưng vì có thể thấy được người mình thích nên thỉnh thoảng Nguyệt La vẫn lén lén lút lút liếc mắt nhìn về phía nam tử, lại không có lần nào được cùng người ta ánh mắt giao nhau, vì vậy cảm thấy rất là tức giận, cánh tay nâng đỡ Đoạn Bạch Nguyệt cũng dùng sức hơn vài phần, cơ hồ muốn đem tay của hắn bấm ra tím bầm.
” Này!” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, thấp giọng nói: ” Nếu ngươi còn như vậy, ta cũng sẽ không giúp ngươi nữa.”
” Hắn cũng không nhìn ta.” Nguyệt La giậm chân.
” Bây giờ không nhìn cũng không vội.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tương lai thành thân rồi, mỗi ngày đều chỉ nhìn một mình ngươi.”
Nguyệt La: “….”
Nhìn nàng thẹn thùng vẻ mặt đỏ ửng, Đoạn Bạch Nguyệt thấy buồn cười, lắc đầu một cái, sau đó đưa mắt nhìn nam tử trẻ tuổi kia. Sau khi cố định chiếc thuyền xong, nam tử nhảy lên một tảng đá lớn bên bờ biển, ngồi nhìn A Gia và bọn nhỏ luyện tập trận pháp phía xa xa, nếu so với các nam tử còn lại trên đảo thì trông hắn nhanh nhẹn tháo vát hơn nhiều.
Những rặng mây đỏ rực trên trời gần như muốn nhuộm đỏ mặt biển, A Gia đang cầm quải trượng tỉ mỉ vẽ cái gì đó lên nền cát. Nguyệt La đỡ Đoạn Bạch Nguyệt, dẫn hắn lên một mỏm đá cao cao, tầm nhìn cũng thông thoáng hơn rất nhiều. Có thể là vì động tác của hai người hơi gây sự chú ý, nam tử trẻ tuổi kia rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn sang bên này. Nguyệt La khẩn trương không dám có một cử động nhỏ nào, Đoạn Bạch Nguyệt vừa chuyên tâm xem A Gia bày trận, vừa thở dài nói: ” Ta vừa mới nói cái gì, ngươi đã quên rồi sao?”
Thân hình Nguyệt La chợt căng cứng, lập tức lấy lại dáng vẻ hoạt bát xông xáo thường ngày, bĩu môi cố tình không để ý tới người thương.
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Làm tốt lắm.”
A Trầm nhảy xuống tảng đá, xoay người trở về thôn.
Nguyệt La: “….”
Mất hứng!
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không trêu chọc nàng nữa, chuyên tâm quan sát kĩ lưỡng nhất cử nhất động của A Gia. Mặt trời lặn xuống rồi trăng lên cao, một đống lửa lớn được đốt lên bên cạnh bờ biển, các thẩm thẩm đại nương trong thôn mang thịt heo và cá biển ra nướng lên, cho tất cả mọi người ăn lót bụng. Sau khoảng chừng ba canh giờ, mãi tới đêm khuya mọi người mới từ từ tản đi.
Nguyệt La ngồi bên cạnh Đoạn Bạch Nguyệt, vùi mặt vào đầu gối ngủ lúc nào không hay. Đoạn Bạch Nguyệt đánh thức nàng dậy, Nguyệt La ngáp một cái nói: ” Xong rồi ư?”
” Hôm nay đa tạ ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười.
Nguyệt La đứng dậy, đỡ hắn trở về thôn, vừa đi vừa nói: ” Đôi mắt của ngươi thật sự rất đẹp.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đôi mắt của nương tử ta mới đẹp.”
” Nếu A Trầm ca ca cũng giống như ngươi thì tốt quá.” Nguyệt La phồng má chu môi nói: ” Nói ba câu, có hai câu đều là về nương tử.”
” Mỗi ngày A Gia đều sẽ dạy bọn trẻ bày binh bố trận sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Cũng không phải mỗi ngày đều dạy, đại khái là một hai ngày mỗi tháng đi, cũng phải xem thủy triều lên xuống ra sao nữa.” Nguyệt La nói: ” Có điều một hai ngày mỗi tháng là quá đủ rồi, trận pháp tổng cộng cũng chỉ có hai ba chục cái, có người học ba bốn năm, đần một chút thì năm sáu năm, tới lúc mười sáu mười bảy tuổi, đủ tuổi trực trạm gác thì chung quy cũng có thể học xong hết rồi.”
” Vậy còn ngươi? Ngươi học xong hết rồi hả? A Trầm ca ca của ngươi cũng vậy sao?” Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa nhà ra.
Nguyệt La gật đầu: ” Ừ.”
” Trở về đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhớ khóa kĩ cửa, biết chưa?”
” Khóa kĩ cửa cái gì?” Nguyệt La không hiểu: ” Trong thôn này có kẻ trộm ư?”
” Ngươi tin hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt cười: ” Người trong lòng ngươi đêm nay nhất định sẽ đến tìm ngươi.”
Nguyệt La lập tức khẩn trương vặn xoắn ống tay áo: ” Thật không nha?”
” Có điều tốt nhất ngươi đừng để ý gì đến hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt.”
Nguyệt La do do dự dự nói: ” Nhưng ta muốn để ý a.”
Đoạn Bạch Nguyệt nghiêm mặt: ” Hiện tại nếu ngươi để ý, tám phần mười là các ngươi sẽ cãi nhau, tương lai ngươi phải mở mắt trừng trừng nhìn hắn thành thân với cô nương khác, rồi sinh con, sinh hai, sinh ba—.”
” Được được được, ta không để ý!” Nguyệt La che hai tai lại, suýt nữa bật khóc.
” Như vậy là được rồi.” Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cong lên: ” Về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai lại tới tìm ta.”
” Ừm.” Nguyệt La đáp ứng một tiếng, xoay người chạy về nhà, đôi chân thoăn thoắt như cưỡi mây đạp gió, vừa nhẹ nhàng lại vừa linh hoạt.
Đầm rồng hang hổ a. Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cũng xoay người khập khễnh trở về phòng ngủ. Hôm nay hắn đã thấy rõ ràng, người ở Thiên Chi Nhai này không chỉ có khinh công siêu quần, mà càng thông hiểu chuyện lợi dụng thủy triều lên xuống để bày binh bố trận. Nếu ông trời đã an bài mình tới nơi này, thì tất nhiên không có đạo lý nào trở về tay không được.
A Trầm đứng dưới tàng cây to, trơ mắt nhìn Nguyệt La với tay nắm lấy đầu tường rồi tung người nhảy vào trong sân nhà, ngay sau đó là tiếng khóa cửa loảng xoảng loảng xoảng.
“…”
***********
Trong đại doanh Sở quân, Diệp Cẩn giúp Sở Uyên đắp kín chăn, xoay người ra khỏi khoang thuyền.
” Hoàng thượng đang ngủ sao?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn gật đầu: ” Không có chuyện gì, uống xong một bát thuốc an thần, chắc cũng có thể ngủ thẳng đến trưa mai.”
Thẩm Thiên Phong khoác áo choàng lên người Diệp Cẩn, nói: ” Cứ như vậy cũng không phải biện pháp hay.”
” Hắn là Hoàng thượng, biết mình nên làm thế nào.” Diệp Cẩn từ từ đi trở về: ” Nếu người khác càng nói nhiều thì hắn sẽ càng thấy nặng nề hơn thôi, một mình chậm rãi bình tĩnh lại như vậy cũng tốt.” Một lúc sau lại nắm chặt tay người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Thẩm Thiên Phong: ” Ngươi đừng gặp chuyện không may.”
Thẩm Thiên Phong đưa tay ôm Diệp Cẩn vào lòng, nói: ” Ừ.”
**************
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt La quả thật chạy tới tìm Đoạn Bạch Nguyệt, mặc trên người bộ y phục mới tinh, tóc cài một chuỗi hoa.
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: ” Lát nữa phải đi gặp A Trầm?”
” Ừ.” Nguyệt La gật đầu, lại khẩn trương hỏi: ” Ngươi sẽ không tiếp tục ngăn cản ta đi gặp hắn chứ?”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Đi gặp, vì sao không gặp?”
Nguyệt La thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên băng ghế nhỏ: ” Ngươi gọi ta tới làm cái gì?”
” Muốn ngươi nói chuyện về A Trầm ca ca của ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu biết được càng nhiều, ta cũng càng biết phải làm thế nào để giúp ngươi.”
” A Trầm ca ca là người tốt.” Nguyệt La hưng phấn nói, nói xong lại nhớ tới hắn không để ý gì đến mình, mắc mớ gì mình phải khen hắn, vì vậy lại nói: ” Cũng không được tốt cho lắm.”
Đoạn Bạch Nguyệt có chút hứng thú, nghe nàng chít chít líu ríu suốt từ sáng đến trưa. Mãi đến khi Tam thẩm tới, Nguyệt La mới nhìn ra bên ngoài xem sắc trời, sau đó vội vàng gấp gáp chạy tới nhà A Gia ăn trưa.
Lúc nàng chạy tới đại trạch trong thôn thì mọi người đều đã có mặt đông đủ, A Trầm ngồi bên cạnh A Gia, đang uống trà. Thấy Nguyệt La tới, A Gia cũng không trách nàng tới chậm, cười ha hả nói: ” Lại đi đâu chơi về vậy?”
” Không đi đâu cả, chơi ở nhà đại ca ca được cứu về kia.” Nguyệt La nói: ” Tam thẩm có chuyện, ta tới chiếu cố hắn từ sáng sớm đến giờ.”
A Gia gật đầu, phân phó mọi người chuẩn bị khai tiệc. Nguyệt La ngậm đũa, cũng không ăn được mấy miếng cơm, chỉ luôn nhìn lén A Trầm, thấy hắn dường như tâm tình không được tốt, vì vậy muốn tìm cơ hội hỏi han vài câu, rồi lại nhớ tới câu ” Lạt mềm buộc chặt” mà Đoạn Bạch Nguyệt nói tối hôm qua, kết quả là mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc cũng không nói được câu nào, mở mắt trừng trừng nhìn người ta ra khỏi cửa lớn.
Nghe tiếng cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Đoạn Bạch Nguyệt cười một tiếng, tiếp tục lật xem quyển sách cũ trong tay, vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Sắc mặt A Trầm không có chút thiện ý nào, sau khi vào phòng thì trở tay đóng cửa lại, nói: ” Rốt cuộc ngươi là ai?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Tất cả mọi người trong thôn này đều biết thân phận của ta.”
” Trong đại doanh Sở quân gần đây có một Vương gia mất tích.” A Trầm nói: ” Chính là ngươi, có đúng hay không?”
Đoạn Bạch Nguyệt giật mình: ” Ngươi đã tới đại doanh Sở quân?”
” Thân phận của ngươi như vậy, không có khả năng sẽ an phận ở lại Thiên Chi Nhai này.” A Trầm lập tức rút chủy thủ ra kề vào cổ hắn: ” Sau này cách Nguyệt La xa một chút!”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Ngươi cũng không phải thật sự muốn giết ta, cần gì phải rút đao đe dọa.”
” Làm sao ngươi biết ta sẽ không giết ngươi?” A Trầm nói: ” Tương lai ngươi tất nhiên sẽ rời khỏi đây, bí mật của thôn làng cũng theo đó khó mà giữ được, cho dù ta không giết ngươi thì A Gia và những người khác cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
” Nếu đã như vậy, vì sao hôm nay ngươi không đem tất cả những suy đoán này nói cho A Gia biết, mà ngược lại một thân một mình tới đây tìm ta?” Đoạn Bạch Nguyệt đẩy chủy thủ bên cổ ra: ” Ngươi nói đúng, ta đích xác không phải là một tướng sĩ Sở quân bình thường, mà là Vương gia của Sở quốc, chủ nhân của toàn bộ miền tây nam.”
” Đoạn Vương gia.” A Trầm nói: ” Thì ra thật sự là ngươi.”
” Xem ra ngươi cũng biết không ít chuyện nhỉ?” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, hỏi: ” Ra biển chơi vui không?”
A Trầm nhíu mày nhìn hắn, đáy mắt có chút địch ý.
” Nếu ngươi đã biết tên của ta, thì chắc cũng biết ta không phải người xấu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chờ mặt trời hạ xuống chút nữa, có lẽ Nguyệt La sẽ lại đến đây, khi đó còn muốn nói chuyện thì chỉ sợ cũng không còn cơ hội.”
” Ngươi muốn dẫn nàng cùng nhau rời khỏi đây?” Trên nắm tay A Trầm nổi đầy gân xanh.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Những lời này của ngươi nếu để Nguyệt La biết được, sợ là ngươi không thể nào lừa nàng tới tay. Nàng lúc nào cũng chỉ muốn ngươi có thể nhìn nàng lâu một chút, khăn đội đầu dùng cho ngày thành thân cũng đã thêu xong cả rồi, ngươi lại còn hoài nghi nàng muốn đi theo ta?”
A Trầm: “….”
” Thích nàng, thì đừng lúc nào cũng cố tình không để ý đến nàng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tiểu cô nương không hiểu chuyện, lại bị mọi người chiều hư, nhìn thấy người đẹp đều nói muốn gả, nếu trong lòng ngươi không thích thì cứ dạy nàng sửa lại là được, nếu không bị loại người dụng tâm kín đáo như ta lừa gạt đưa đi, khi đó hối hận cũng không còn kịp nữa.”
A Trầm nói: ” Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
” Ta muốn để ngươi đến tìm ta.” Đoạn Bạch Nguyệt thẳng thắn nói: ” Trong thời gian dưỡng thương, ta thường nghe Tam thẩm nhắc tới ngươi, hôm qua Nguyệt La cũng nói suốt mấy canh giờ, ngươi và những người còn lại trên đảo này không giống nhau.”
” Ta có cái gì không giống chứ?” A Trầm lắc đầu: ” Ngươi không khỏi quá mức mạo hiểm rồi, mới lúc này đã thẳng thắn lật bài ngửa với ta, đúng là võ công của ngươi cao, nhưng trong thôn làng này cũng có hơn một nghìn người trưởng thành, trong đó hơn trăm người võ công cũng không thấp, muốn mạng của ngươi là chuyện dễ dàng.”
” Ngươi nói đúng, nhưng ta chờ không được nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta phải mau chóng trở về.”
A Trầm nói: ” Ngươi không trở về được nữa đâu, chết tâm đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi dẫn ta đi.”
A Trầm buồn cười: ” Ta? Dẫn ngươi đi?”
” Tới đại doanh của Sở quân.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sau đó đi theo Hoàng thượng chinh phạt phản loạn, đợi tới lúc thiên hạ thái bình rồi lại trở về nơi này.”
A Trầm không thể tin nổi nhìn hắn: ” Ngươi điên rồi.”
” Nguyệt La nói Thiên Chi Nhai này vốn cực ít thông thương với thế giới bên ngoài, cho dù đã giấu kĩ thân phận thì cũng phải đến lúc vạn bất đắc dĩ mới nguyện ý ra ngoài trao đổi một ít nhu yếu phẩm dùng cho sinh hoạt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhưng từ khi ngươi phụ trách quản lý đội thuyền đến nay, số lần ra biển đã tăng lên không ít, đời sống của mọi người cũng tốt hơn rất nhiều.”
Sắc mặt A Trầm có chút âm trầm.
” Nguyệt La không rành thế sự, làm sao có thể qua mặt nổi loại cáo già lõi đời như ta.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Chỉ lừa nàng một chút thì cái gì cũng có thể nói ra được, ngươi cũng không nên trách nàng.”
” Ta có trách mắng nàng hay không thì có liên quan gì đến ngươi đâu!” A Trầm không hờn giận nói.
Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, lại nói: ” Hiện tại trên biển đang có chiến tranh, người sống trên các đảo nhỏ đều trốn tránh không kịp, chỉ có ngươi là vẫn chèo thuyền ra biển, hơn nữa lúc này cũng không có thương thuyền nào để ngươi có thể trao đổi hàng hóa, trở về đảo lại biết được thân phận của ta, xem ra tám phần mười là đã đến gần đại doanh Sở quân, ta đoán không sai chứ?”
A Trầm siết chặt chủy thủ.
” Có được một thân công phu nhưng không có đất dụng võ, ngươi thật sự muốn ở trên tòa đảo nhỏ bế tắc này trải qua cả đời sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Non sông Đại Sở quá mức rộng lớn, mặc dù ta không biết cội nguồn của tộc nhân ngươi ở nơi nào, nhưng từ bắc xuôi nam từ đông sang tây, khắp nơi đều là dáng vẻ lộng lẫy phồn hoa, lúc sinh thời, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn quay về xem thử một lần?”
” Cuộc nói chuyện hôm nay, nếu để cho người khác biết thì ta nhất định sẽ giết ngươi.” A Trầm đứng dậy, bước nhanh ra phía cửa nhà, đi tới cửa lại dừng bước, nói: ” Còn nữa, cách xa Nguyệt La một —-Khụ!”
” A Trầm ca?” Nguyệt La đứng ở cửa lớn: ” Vì sao ngươi lại tới đây?”
” Đi!” A Trầm đi tới nắm cổ tay nàng, kéo nàng chạy ra ngoài. Đầu Nguyệt La đầy mê hoặc không hiểu ra sao, rồi lại có chút mừng rỡ muốn nhảy nhót, quay đầu lại nhìn Đoạn Bạch Nguyệt, thấy hắn đang tựa trên giường, mỉm cười hướng mình phất phất tay, vì vậy cũng yên tâm theo A Trầm chạy về phía bờ biển.
Nhìn thân ảnh hai người từ từ biến mất, ý cười trên mặt Đoạn Bạch Nguyệt dần dần nhạt đi, nằm trở lại trên giường khe khẽ thở dài. Hôm nay hắn hành động như vậy đích xác là hơi có phần được ăn cả ngã về không, nhưng hắn thật sự không muốn phải đợi thêm mấy tháng, chậm rãi thuyết phục tất cả mọi người trong thôn làng này, châm chước tới lui mãi vẫn quyết định mạo hiểm một lần thử xem thế nào — có điều chiếu theo phản ứng của A Trầm hôm nay thì quyết định này cũng không tính là sai lầm.
Lúc hoàng hôn buông xuống, Nguyệt La lén lút chạy tới, vắt người lên cửa sổ hỏi: ” Này, ngươi đã ngủ chưa?”
Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa, cười nói: ” Vui vẻ như vậy?”
” Ta tới là để cảm ơn ngươi.” Nguyệt La vươn tay.
Đoạn Bạch Nguyệt cùng nàng vỗ tay một cái: ” Chúc mừng!”
” Ta còn phải làm gì nữa?” Nguyệt La hỏi.
” Muốn làm cái gì thì làm cái đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sau này không nên thấy người đẹp thì nói muốn gả nữa, là cô nương trưởng thành rồi, phải dè dặt một chút.”
” Ta biết.” Nguyệt La có chút thẹn thùng: ” Vậy ta trở về đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, ngẩng đầu nhìn mặt trăng treo lơ lửng trên không trung, có lẽ lúc này đã tới giờ tý, tâm tư từ lâu đã bay tới đại doanh Sở quân.
Ánh trăng sáng tỏ, Sở Uyên nhìn xa xa, tùy ý để mái tóc đen dài bị gió biển thổi hơi rối loạn.
Diệu Tâm nói: ” Hoàng thượng.”
” Ngươi tới làm cái gì?” Sở Uyên cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt hỏi.
” Ban đêm gió lớn, Hoàng thượng nên trở về khoang thuyền đi.” Diệu Tâm nói: ” Hai quân giao chiến, Hoàng thượng thân thể nghìn vàng, không thể để xảy ra bất kì sơ suất nào.”
Sở Uyên nói: ” Đi.”
Diệu Tâm nhíu mày.
” Trẫm muốn được yên tĩnh một mình.” Sở Uyên nói.
” Hoàng thượng.” Diệu Tâm đứng ở phía sau hắn: ” Tây Nam Vương đã rơi xuống biển, hiện tại dữ nhiều lành ít, chỉ sợ đã sớm —–.”
Một tiếng đao kiếm lanh lảnh vang lên, Sở Uyên rút Long Ngâm Kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm lóe ra hàn quang đặt lên cổ hắn, trong đôi mắt vốn xinh đẹp lúc này lại lạnh lẽo như kết thành băng.
Thị vệ ẩn núp ở chỗ tối gần đó đều sợ hãi trong lòng, rồi lại không dám tùy tiện hiện thân, chỉ đứng tại chỗ ngưng thần lưu ý nhất cử nhất động của Sở Uyên.
” Đừng tưởng rằng trẫm không biết chuyện ngươi lén lút làm ngày đó.” Sở Uyên nghiến răng gằn từng chữ.
” Ngày đó đích xác là bần tăng đánh nát thuyền của Hoàng thượng.” Diệu Tâm rũ mi mắt: ” Nhưng chắc trong lòng Hoàng thượng cũng hiểu rõ, cho dù lúc đó chèo thuyền xông tới thì chắc chắn cũng không thể nào cứu được Tây Nam Vương.”
” Nếu người rơi xuống biển là trẫm thì sao?” Sở Uyên hỏi.
Diệu Tâm nói: ” Tây Nam Vương và Hoàng thượng thân phận bất đồng, làm sao có thể đem ra so sánh được.”
” Thân phận bất đồng?” Sở Uyên cười lạnh.
” Một người là thần, một người là quân.” Diệu Tâm nói: ” Hoàng thượng thật sự không nên vì một thần tử mà thất hồn lạc phách, cơm nước không màng, nếu truyền ra ngoài thì chỉ sợ sẽ làm mất thể thống hoàng gia.”
” Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Sở Uyên nhìn thẳng hắn.
” Hoàng thượng, hãy quên Tây Nam Vương đi, có thể lần này Tây Nam Vương rơi xuống biển chính là ý trời.” Diệu Tâm nói: ” Trong sử sách cũng không nên xuất hiện những thứ này, người đứng bên cạnh một thiên cổ minh quân, từ xưa đến nay đều chỉ có thể là trung thần lương tướng.”
” Ở trong lòng đại sư, Tây Nam Vương rốt cuộc là bất trung, hay là bất lương?” Sở Uyên cười lạnh: ” Giang sơn Đại Sở này, hơn phân nửa đều là do hắn giúp trẫm đánh về, nếu ngay cả hắn cũng không thể đứng bên cạnh trẫm, vậy trong thiên hạ này còn ai có thể? Ngươi sao?”
Đáy mắt Diệu Tâm hiện lên một tia hoảng loạn, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, khôi phục lại vẻ đạm mạc thường ngày, cố chấp nói: ” Tây Nam Vương sẽ làm Hoàng thượng nhập ma.”
” Nhưng trẫm cam nguyện vì hắn nhập ma.” Sở Uyên tra kiếm vào vỏ, xoay người đi nhanh về phía khoang thuyền: ” Người đâu!”
” Hoàng thượng.” Thị vệ tiến lên.
” Gọi Tiết Hoài Nhạc tới đây.” Sở Uyên nói: ” Ba ngày sau xuất chiến, tấn công Khúc Thủy Thập Nhị Liên Tiều, kẻ nào không hàng, giết không tha.”
” Dạ!” Thị vệ xoay người rời đi. Diệu Tâm nhíu mày, cơ hồ muốn bóp nát chuỗi hạt tràng trong tay.
*******************
Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống hải đảo, Đoạn Bạch Nguyệt nằm dưới tàng cây duỗi thắt lưng một cái, chống người đứng dậy. Khoảng cách từ lúc gặp Nguyệt La ở bờ biển đến nay, thời gian đã qua gần một tháng, mặc dù thương thế vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nhưng cũng có thể tự mình đi lại. Vết sẹo trên mặt cũng mờ đi nhiều, Nguyệt La vây quanh hắn nhìn nửa ngày, nói: ” Ô, thì ra ngươi còn đẹp mắt hơn A Trầm ca ca nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm, nói: ” Trên đầu cắm đóa hoa người khác tặng, lại còn chê người ta xấu xí, coi chừng không ai thèm lấy.”
“…” Nguyệt La đưa thực hạp trong tay cho hắn: ” Ăn đi, Tam thẩm bảo ta mang tới cho ngươi, bởi vì ngươi không về nhà ăn cơm.”
” Người trong lòng ngươi vẫn đang đứng dưới mặt trời phơi nắng kìa, không gọi hắn vào sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chắc đang đợi ngươi.”
Nguyệt La xoay người vẫy tay.
A Trầm thả cung tiễn trong tay xuống, diện vô biểu tình đi tới.
” Không có muối.” Đoạn Bạch Nguyệt thả bát xuống.
” Phải không?” Nguyệt La đứng dậy: ” Để ta đi lấy ít dưa muối tới, ngươi chờ một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu nhìn nàng chạy một mạch về thôn, cười nói: ” Ăm cơm không có muối cũng không nói phải lấy muối, lại nói là lấy dưa muối, xem ra ngươi giống ta rồi, đều là mệnh khổ, tức phụ không hề biết nấu ăn.”
” Ta cũng không nghe nói ngươi đã thành thân rồi.” A Trầm ngồi xuống đối diện với hắn.
” Có người để yêu thương, cũng coi như thành thân.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một cái bánh bao: ” Thế nào, chuyện ta đề nghị, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?”
A Trầm lắc đầu: ” Không có khả năng.”
” Ngươi không đơn thuần chỉ là cứu ta, cũng là cứu thôn dân của chính ngươi, cứu Thiên Chi Nhai này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
A Trầm khinh thường: ” Hoa ngôn xảo ngữ, muốn hù dọa ta?”
” Theo A Gia nói thì lần đầu tiên tổ tiên của ngươi đặt chân đến nơi này là vào ba trăm năm trước, như vậy cũng chỉ mới trải qua năm sáu đời người.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc ấy thuyền lớn mang tới gần nghìn người, mọi người định cư ở đây sinh con dưỡng cái, hiện tại có lẽ vẫn chưa nhìn ra cái gì, nhưng chỉ thêm mấy trăm năm nữa thôi, tất cả mọi người đều thành thân thích của nhau, lại không chịu thành thân với người bên ngoài, chỉ sợ sớm muộn gì cũng phải diệt tộc.”
Chân mày A Trầm đột nhiên nhíu chặt lại: ” Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
” Ta lừa ngươi làm cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhìn ngươi cũng là một người không an phận, nếu đã thường xuyên ra biển đi đây đi đó thì chắc cũng đã nghe qua không ít tin đồn về các hải đảo. Trên những hải đảo vắng vẻ hẻo lánh có căn cơ chừng mấy trăm năm, có nơi nào chưa từng sinh ra những oa nhi với hình thù kì quái? Tuy ta không phải là đại phu, nhưng trong quân doanh Đại Sở còn có một thần y, nếu ngươi thật sự cho rằng vì bị quỷ biển quấy phá nên mới sinh ra những oa nhi đó, vì sao ngươi không hướng trên đầu huynh muội của mình XX thử xem?”
A Trầm nói: ” Ngươi người này, nói chuyện thật sự là vô cùng thiếu đánh!”
” Tất cả mọi người đều là họ hàng thân thích, muốn thành thân với người khác dòng cũng không có.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Những oa nhi vô tội chết yểu này, đều là hậu quả của việc phong bế thôn làng, ngươi muốn Thiên Chi Nhai này cũng biến thành như vậy sao?”
A Trầm nói: ” Ta không tin.”
” Không tin thì cứ không tin đi, lui một bước mà nói, cho dù không phải là vì Thiên Chi Nhai, thì vì chính ngươi cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Người sống một đời, quá nghẹn khuất cũng không có ý nghĩa gì. Dãi nắng dầm sương luyện ra được một thân bản lĩnh, nhưng lại chỉ có thể ngày ngày lặn biển bắt cá mò tôm, ở trên hoang đảo này nhìn năng lực của mình bị giam cầm cả đời, không khỏi cũng quá đáng tiếc. Sở quân còn có một Minh chủ võ lâm khinh công đệ nhất giang hồ, chẳng lẽ ngươi không muốn cùng hắn phân định cao thấp một lần sao?”
” Ta về rồi đây!” Nguyệt La cầm cái hũ chạy tới, thấy A Trầm và Đoạn Bạch Nguyệt cũng không có đánh nhau, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Bạch Nguyệt nhận cái hũ vào tay mở ra nhìn, sau đó thở dài nói: ” Trống không a.”
” Hả?” Nguyệt La cũng kề sát vào nhìn một chút, mặt mày đau khổ nói: ” Lấy nhầm hũ rồi.”
” Ta đi cho.” A Trầm đứng dậy.
Nguyệt La ngoan ngoãn ừm một tiếng, nhìn hắn đi xa rồi mới oán giận nói Đoạn Bạch Nguyệt: ” Đều tại ngươi!” Tự dưng khi không đòi ăn dưa muối cái gì!
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ờ.”
**********
” Ăn dưa muối cái gì!” Diệp Cẩn bưng cái đĩa trước mặt Sở Uyên đi: ” Ăn cái này, ăn hết.”
Sở Uyên đau đầu nói: ” Ngươi mò ở đâu ra được con cá lớn như vậy?”
” Ngươi quản ta mò được ở đâu.” Diệp Cẩn nhét đũa vào tay hắn: ” Mau ăn!”
Sở Uyên bất đắc dĩ, bưng một chén cơm từ từ gắp thịt cá ăn.
Như vậy còn tạm tạm, Diệp Cẩn bưng một sàng dược thảo, ngồi chỗ đối diện với hắn, vừa giám sát hắn ăn vừa phân loại thảo dược, còn chưa phân được ba nhánh dược thảo thì đã nghe bên ngoài truyền đến một trận ầm ĩ.
” Xảy ra chuyện gì?” Sở Uyên thả chén xuống.
Diệp Cẩn: “….”
” Bẩm Hoàng thượng, quân địch mới vừa bị đánh đuổi đi, bây giờ lại bắt đầu tấn công chúng ta.” Thị vệ nói: ” Trác Thống soái, A Cách cô nương và Khúc tiên sinh đã dẫn người đi nghênh chiến trước rồi.”
Sở Uyên gật đầu, muốn đi ra ngoài thì lại bị Diệp Cẩn ngăn cản: ” Ngươi ăn, ta ra ngoài xem.”
Sở Uyên: “….”
Diệp Cẩn bắt đầu chống nạnh.
Sở Uyên nói: ” Được.”
Diệp Cẩn khom lưng ra khỏi khoang thuyền, Tứ Hỉ kéo hắn lại nhỏ giọng nói: ” Nghe nói lần này là Lưu Cẩm Đức dẫn binh, phải cẩn thận một chút.”
” Vì sao Lưu Cẩm Đức dẫn binh thì phải đặc biệt cẩn thận?” Diệp Cẩn không hiểu.
” Chuyện này….” Tứ Hỉ nhìn vào trong khoang thuyền, vốn nghĩ không nên nói, rồi lại sợ Tây Nam Vương không có ở đây, phản tặc kia lúc nào cũng có thể tổn thương Hoàng thượng, dù sao thời gian qua đều là Sở Hạng dẫn binh, vẫn chưa từng thấy hắn lộ diện lần nào, chỉ sợ lần này hắn có ý đồ gì đó khác thường. Suy đi nghĩ lại một hồi vẫn đem mọi chuyện lúc trước kể đại khái một lượt, lại nói: ” Cửu điện hạ phải bảo vệ Hoàng thượng a.”
Diệp Cẩn đau não vô cùng, con mẹ nó, vì sao gần như tất cả mọi người đều đang mơ ước ca ca?
Tứ Hỉ lo lắng nói: ” Cửu điện hạ?”
Diệp Cẩn xắn tay áo, ánh mắt lộ ra hung quang: ” Công công yên tâm!” Lão tử thiến hắn!
Tứ Hỉ nhanh chóng nói: ” Được được được!”
Thẩm Thiên Phong đang đứng ở đầu thuyền đốc chiến thì thấy Diệp Cẩn đang ôm một cây đao bò lên, vì vậy sợ hết hồn: ” Làm sao vậy?”
” Lưu Cẩm Đức đâu?” Diệp Cẩn hùng hổ hỏi.
” Kia.” Thẩm Thiên Phong đưa một ngón tay ra chỉ: ” Mặc y phục màu đen đứng ở chỗ cao nhất, cũng không biết lại muốn giở trò quỷ gì.”
Sau khi bị đánh đuổi lần trước, số lượng phản quân lần này ngược lại càng nhiều hơn, hai bên càng đánh càng kịch liệt, Sở Uyên đi tới đầu thuyền, liếc mắt đã thấy Lưu Cẩm Đức đứng ngay phía đối diện, vì vậy chân mày bất giác nhíu lại.
Diệp Cẩn nói: ” Trở về khoang thuyền đi.”
” Trẫm tới đây là để đánh trận, ngươi không thể lúc nào cũng bắt trẫm ôm chén ăn cơm.” Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn: ” Đừng làm rộn.”
Diệp Cẩn đưa mắt tìm kiếm xung quanh, rất hối hận vì sao lần trước không giữ lại vài cái mặt nạ, ít nhất cũng có thể che mặt ca ca lại.
Tất nhiên Lưu Cẩm Đức cũng nhìn thấy Sở Uyên, Sở Hạng đứng bên cạnh hắn nói: ” Ta đã giải quyết Đoạn Bạch Nguyệt rồi, có thể mang người về hay không thì phải xem chính ngươi thôi.”
Lưu Cẩm Đức hơi giơ tay lên, giữa tiếng kèn lệnh bén nhọn chói tai, lại thêm một đợt tiến công nữa được phát động, mưa tên đoạt mệnh không ngừng gào thét lao vút giữa không trung trong tiếng chém giết rầm trời. A Cách tung cước đá văng phản quân trước mặt, phi thân đứng chắn trước mặt Sở Uyên bảo vệ hắn, thầm nghĩ vị ca ca này của nàng cũng thật xui xẻo, không thể đích thân xông pha chiến đấu, cũng không thể nào trốn mà không ra, chỉ có thể đứng ở nơi này cổ vũ sĩ khí toàn quân, thuận tiện làm bia ngắm cho những kẻ lòng dạ khó lường.
” Nếu không đi lúc này, người bên cạnh hắn sẽ càng lúc càng nhiều.” Sở Hạng nhắc nhở.
Vừa dứt lời, Lưu Cẩm Đức đã tung người nhảy lên cao, lướt qua các chiến thuyền trung gian, mượn lực xông thẳng vào đại doanh Sở quân.
Không ngờ hắn cư nhiên sẽ có lá gan lớn như vậy, Đoạn Dao và A Cách đều bị chấn động không nhỏ, Diệp Cẩn thấy thế suýt nữa giận tắt thở, má nó, đây hẳn là nóng lòng sốt ruột đến điên rồi mà!
Lưu Cẩm Đức tung ra một tấm lưới màu đen cực lớn, Đoạn Dao và A Cách mỗi người một bên huơ đao quét ra. Sở Uyên nghiêng người một cái, kiếm phong suýt nữa cắt vào tay áo.
Xa cách đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên có thể nhìn thấy hắn trong khoảng cách gần như vậy, đáy mắt Lưu Cẩm Đức cũng không chút nào che giấu dục niệm và tham lam, ngay cả Đoạn Dao và A Cách cũng nhìn ra mánh khóe. Sở Uyên đưa tay rút kiếm ra, Lưu Cẩm Đức nở nụ cười âm trầm, như là căn bản cũng không hề để tâm đến A Cách và Đoạn Dao, một vòng ngự lâm quân xung quanh càng giống như không hề tồn tại, chỉ chăm chăm nhìn vào Sở Uyên. Trong lòng Sở Uyên giống như nuốt phải con ruồi, ra tay cũng càng ngày càng ngoan lệ, sau khi tránh thoát ba chiêu của hắn, Lưu Cẩm Đức cố ý giả vờ tung ra hư chiêu, mũi kiếm đâm về phía yết hầu của A Cách.
” Cẩn thận!” Sở Uyên nâng tay muốn ngăn lại thì kiếm phong của Lưu Cẩm Đức đột nhiên chuyển hướng, tay trái vận khí quét hơn mười ngự lâm quân đang đứng chắn trước mặt Sở Uyên ra, dứt khoát đâm kiếm về phía hắn.
Sở Uyên lùi về phía sau hai bước, Diệp Cẩn kinh hô một tiếng: ” Cẩn thận!”
Một mũi tên cắm vào đầu thuyền, trên cánh tay trái của Sở Uyên bắt đầu tuôn ra máu tươi, Sở Hạng giương cung Mãn Nguyệt, lại thêm ba mũi tên nhọn xé gió mà tới.
Đoạn Dao quơ đao chém rơi mũi tên, Diệp Cẩn nắm cổ tay Sở Uyên kéo hắn trở về khoang thuyền.
Thẩm Thiên Phong và Diệu Tâm cũng từ hai bên trái phải chiến thuyền chủ chạy tới, Lưu Cẩm Đức tung người nhảy xuống thuyền lớn, hướng về phía bên kia chiến tuyến chạy đi.
” May mắn, không có độc.” Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm, giúp hắn quấn băng vải lại: ” Không có việc gì.”
” Hoàng thượng.” Trác Vân Hạc ở bên ngoài nói: ” Phản quân đã bị đánh lùi, có cần phải tiếp tục truy kích không?”
” Tiếp tục.” Sở Uyên nói: ” Đến lúc nào bức toàn bộ bọn chúng quay về hang ổ thì ngưng.”
Trác Vân Hạc nhận lệnh, xoay người đi tìm Tiết Hoài Nhạc. Diệp Cẩn giúp Sở Uyên lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: ” Nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa hẵng ra ngoài.”
Sở Uyên gật đầu: ” Được.”
” Nhìn không ra a, lá gan của Lưu Cẩm Đức ngược lại cũng không nhỏ, ba lần bốn lượt xông lên chiến thuyền chủ.” Diệp Cẩn bĩu môi: ” Lần sau thiến hắn.”
Sở Uyên nói: ” Đừng làm dơ bẩn tay ngươi.”
Đúng là có chút ghê tởm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Diệp Cẩn nhíu mày, loại dâm côn như thế này nhất định phải thiến, nếu không làm quỷ rồi vẫn sẽ tiếp tục muốn dây dưa ca ca, không thể được.
Thấy vẻ mặt của hắn giống như đang suy nghĩ chuyện gì, Sở Uyên cũng không nói nữa, chỉ dựa lưng vào ghế ngồi suy nghĩ lại sự tình, thuận tiện nghe tiếng chém giết bên ngoài. Một tháng này, hầu như mỗi ngày hai bên đều sẽ đánh ít nhất là một trận, to nhỏ gì cũng có, mặc dù Sở quân cũng chịu rất nhiều thương vong, nhưng nhìn chung trận nào cũng là thừa thắng xông lên, vẫn chưa thua trận nào quá nghiêm trọng, đã từ biên cảnh Phỉ Miễn quốc thâm nhập vào vùng biển nằm sâu bên trong lãnh thổ, theo lời các tù binh bắt được thì vương đô của Phỉ Miễn quốc chính là ở mảnh hải vực này.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên hoàn hồn: ” Hửm?”
” Không có gì.” Diệp Cẩn đứng phía sau lưng hắn, ấn lên huyệt thái dương chậm rãi xoa xoa: ” Nghỉ ngơi một chút đi.”
Sở Uyên nhắm mắt lại, dưới lực tay nhẹ nhàng của hắn, đầu óc cuối cùng cũng trống rỗng đôi chút. Bên ngoài vẫn là tiếng chém giết không ngừng nghỉ, quân địch bị đánh lùi một vòng lại một vòng, Tiết Hoài Nhạc vung tay hô to, tự mình xông lên phía trước tắm máu giết địch, Đại Sở sĩ khí tăng vọt, phản quân chạy trốn tứ phía, thương vong thảm trọng.
Trận đánh này kéo dài suốt bảy ngày đêm, sáng sớm ngày thứ tám, ngoài khơi đã không còn là màu máu pha nước biển đỏ thẫm nữa. Tiết Hoài Nhạc nói: ” Phản quân tổn hao nguyên khí quá nhiều, cũng không dám xuất đầu lộ diện nữa.”
” Chung quanh nơi này đều là sương mù quỷ dị, chỉ sợ đã bố trí không ít mê trận.” Sở Uyên nói: ” Trận đánh này cũng quá thảm liệt, để các tướng sĩ được nghỉ ngơi vài ngày đi, nếu không cũng sẽ không chịu đựng nổi. Hạ lệnh lui binh về phía sau hai mươi hải lý, tạm thời đóng quân gần đảo Bạch Mã.”
” Dạ.” Tiết Hoài Nhạc thở phào nhẹ nhõm, may là vẫn có cơ hội để nghỉ ngơi. Đảo Bạch Mã là một hòn đảo nước ngọt, cũng không có sóng gió quá lớn, Sở Uyên tựa người vào lan can, nhìn các tướng sĩ bận rộn lên xuống đảo lấy nước ngọt, trong tay nắm một sợi dây màu đỏ, chính là dây tơ hồng năm đó hai người cầu xin ở miếu Nguyệt Lão.(lâu quá quên mất ở chương nào rồi TToTT)
Bên dưới truyền đến một trận tiếng bọt khí, Sở Uyên nhìn xuống thì thấy là con rùa lớn lúc trước, đang dùng một bên mai rùa va vào thân thuyền.
Sở Uyên hơi ngạc nhiên, lại thò người ra bên ngoài thêm chút nữa nhìn nó.
” Này này!” Đoạn Dao và Diệp Cẩn thấy vậy chấn kinh, ném phăng thứ đang cầm trong tay chạy tới, nghìn vạn lần đừng nói là luẩn quẩn trong lòng muốn nhảy xuống biển a, như vậy không được.
Sở Uyên thấy một chiếc thuyền nhỏ gần đó, vì vậy tung người nhảy xuống.
” A!” Diệp Cẩn và Đoạn Dao tông thẳng vào nhau, ôm trán hai mắt đẫm lệ.
Sở Uyên nghe được động tĩnh, buồn bực ngẩng đầu nhìn lên, hỏi: ” Đã xảy ra chuyện gì?”
” Không có gì.” Diệp Cẩn và Đoạn Dao đồng loạt vắt người lên lan can, hai cái trán đều đỏ bừng: ” Xuống thuyền làm chi?”
” Là con rùa lớn kia.” Sở Uyên ngồi xổm xuống, đưa tay gõ nhẹ lên mai rùa cứng rắn: ” Tự mình trở lại a.”
Phải không? Đoạn Dao và Diệp Cẩn cũng tò mò nhảy xuống, muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Rùa lớn cố gắng đẩy một miếng ngọc bội nhỏ lên thuyền, như là đã quấn trên chân trước của nó cả đoạn đường tới đây.
Sở Uyên nhặt ngọc bội lên xem, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
” Là của ca ca!” Đoạn Dao nhận ra miếng ngọc bội điêu khắc tiểu lão hổ hình thù quái dị này.
Rùa lớn chìm xuống đáy biển, lúc ngoi lên lại thì đã ở ngoài khơi xa, nhưng cũng không tiếp tục lặn đi nữa mà dừng tại chỗ xoay đầu lại, như là đang đợi mọi người đuổi theo.
” Người đâu!” Sở Uyên tung người nhảy lên thuyền lớn, vừa đi vừa hạ lệnh: ” Chuẩn bị thuyền, điều động quân đội, trẫm muốn ra biển!”
Diệp Cẩn nhanh chóng đuổi theo: ” Hay là để Thiên Phong và Dao nhi đi đi?”
Sở Uyên lắc đầu: ” Trẫm muốn tự mình đi.”
Diệp Cẩn: “….”
Những người còn lại nghe được tin này cũng bị chấn rung một cái: ” Hoàng thượng muốn ra biển?”
” Nghĩ biện pháp khuyên một chút đi a?” A Cách bối rối: ” Việc này….”
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Ôn Liễu Niên.
” Không được, lúc này không thể được.” Ôn Liễu Niên nói: ” Những chuyện khác có thể lừa gạt, nhưng việc liên quan đến Vương gia, Hoàng thượng sẽ không nghe lọt tai lời của bất cứ người nào, trừ khi đánh ngất xỉu, các ngươi tin ta.”
“…”
” Hoàng thượng.” Đầu thuyền, Đoạn Dao chạy tới chỗ Sở Uyên.
” Ngươi cũng muốn ngăn cản trẫm sao?” Sở Uyên hỏi hắn.
Đoạn Dao suy nghĩ một chút, lắc đầu: ” Ta cũng muốn đi.”
Sở Uyên cười cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Bên trong khoang thuyền, Tiết Hoài Nhạc nói: ” Thật ra thì….Theo kinh nghiệm tác chiến của mạt tướng, lần này phản quân ít nhất cũng phải cần nửa tháng mới có thể bù đắp lại nguyên khí tổn hao, trước thời gian đó chúng tuyệt đối sẽ không dám manh động đâu.”
” Cho nên ý của Tướng quân là Hoàng thượng có thể đi một tháng?” Ôn Liễu Niên vội vàng hỏi.
Tiết Hoài Nhạc nghiêm mặt nói: ” Mạt tướng cũng không có ý này.”
Ôn Liễu Niên: “….”
Ôn Liễu Niên nói: ” Tướng quân một chút cũng không ngay thẳng.”
Tiết Hoài Nhạc hết sức kính nể nói: ” Ôn đại nhân mà cũng có ngày nói người khác không ngay thẳng.” Bụng dạ vòng vo xoắn xuýt của toàn bộ văn võ bá quan trong triều hợp lại, chỉ sợ cũng không qua mặt được một Thừa tướng đại nhân như ngài a.
” Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?” A Cách nói: ” Để Hoàng thượng di, hay là đánh ngất xỉu trước rồi lại nói?”
Diệp Cẩn đưa mắt nhìn Thẩm Thiên Phong.
Thẩm Thiên Phong nói: ” Ta sẽ đi cùng với Hoàng thượng, một tháng sau, không cần biết kết quả thế nào, ta cũng sẽ đưa Hoàng thượng trở về.”
Diệp Cẩn thở dài, bất đắc dĩ nói: ” Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.” Về lý thì đích xác không thích hợp, nhưng về tâm về tình thì lại không có con đường nào khác để chọn lựa.
Đêm hôm đó, một chi quân đội khoảng chừng ba nghìn người lên thuyền rời khỏi đảo Bạch Mã, nhanh chóng tiến về phía biển sâu — đều là tinh binh lương tướng, cho dù gặp phản quân chặn đường thì cũng có thể lập tức khai chiến.
Con rùa lớn khua nước bơi ở phía trước đội thuyền dẫn đường, dường như đường bơi có chút vòng vo, nhưng ngược lại cũng tiết kiệm rất nhiều thời gian—lợi dụng thủy triều và hướng gió, hầu như cả đoạn đường cánh buồm trên thuyền đều no căng gió, hơn nữa không gặp bất cứ trở ngại nào.
Sở Uyên đứng ở đầu thuyền, quanh thân rơi đầy ánh sao, móng tay gần như muốn đâm sâu vào lòng bàn tay, cứ đứng như vậy tròn một đêm.
*********
Lúc này tại Thiên Chi Nhai, Đoạn Bạch Nguyệt vẫn như cũ mỗi ngày đều bồi Nguyệt La nói chuyện phiếm — tuy trong phòng sẽ chí chóe ồn ào một chút, nhưng cũng không mất bao nhiêu thời gian, A Trầm đều sẽ đen mặt chạy tới, tìm đủ cớ này cớ nọ đuổi tiểu nha đầu này đi.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng không để tâm đến thái độ rách nát của hắn, ngược lại còn rất thích nam tử trẻ tuổi này. Hai người thường trò chuyện cả buổi trưa. A Trầm rót hai chén trà nhỏ, nói: ” Chắc Hoàng đế Đại Sở coi trọng ngươi lắm đúng không? Lần đó ta ra biển, khắp nơi đều có người tìm ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ừ.”
Sáng sớm một ngày nọ, Nguyệt La mặc một bộ y phục mới, vô cùng cao hứng chạy tới bờ biển chờ, một lúc sau A Trầm ôm lưới đánh cá đi tới, nói: ” Ngươi chưa từng đánh cá lần nào, chỉ cần ở trên thuyền đợi, đừng chạy loạn khắp nơi, có biết hay không?”
Nguyệt La gật đầu: ” Ừ.”
A Trầm căng buồm lên, mang theo nàng cùng nhau chèo thuyền ra biển, dự định mò một ít cá và ốc sò trở về, làm lễ vật cho ngày thành thân của Tử Linh và A Tả sắp tới.
Thuyền nhỏ lênh đênh trên biển suốt một ngày một đêm, lại thêm một ngày, mọi người trong làng đều trộm cười, đôi tiểu tình nhân này a, chờ thành thân không kịp đã lén lút rủ nhau ra biển đánh cá rồi, trở về cũng nên thúc giục A Gia làm hỉ sự ngay thôi.
Sáng sớm ngày thứ ba, Nguyệt La lấy bánh nướng trong bọc y phục ra ăn, tuy là vừa lạnh vừa cứng nhưng nụ cười trên mặt vẫn chưa từng biến mất, sắc mặt A Trầm có chút mất tự nhiên, đưa tay lấy mẩu bánh dính trên mặt nàng xuống, chỉ là đụng chạm ngắn ngủi nhưng mặt hai người đều đỏ tới tận mang tai.
Nguyệt La nói: ” Ngươi hôn ta một cái.”
A Trầm lập tức giáo huấn: ” Cô nương gia, sao có thể tùy tiện nói những lời như vậy.”
” Hôn hay không hôn?” Nguyệt La hỏi.
A Trầm: “….”
Nguyệt La kề sát vào, hôn lên mặt hắn một cái.
A Trầm nhướng mày.
” Ngươi chê ta?” Nguyệt La trừng lớn mắt.
A Trầm kéo nàng lui phía sau lưng mình, nói: ” Có đội thuyền.”
” Đội thuyền gì?” Nguyệt La cả kinh, cũng nhìn theo phương hướng hắn chỉ xem một chút, quả nhiên chỉ thấy trong màn sương mờ tối có một chiếc thuyền lớn đang chậm rãi tiến về phía hai người, theo sau là vô số thuyền nhỏ.
” Làm sao bây giờ?” Nguyệt La khẩn trương hỏi: ” Phải nhảy xuống biển sao?”
” Ở đây ngay cả một tảng đá ngầm cũng không có, nhảy xuống biển rồi phải đi đâu?” A Trầm nắm tay nàng: ” Đừng sợ, hình như là thuyền của Sở quân.”
“Thuyền của Sở quân thì không cần phải sợ sao?” Nguyệt La nhỏ giọng nói: ” A Gia nói những người tham gia chiến tranh đều là người xấu, đại ca ca trong thôn mình là ngoại lệ thôi.”
” Có thể những người này đến đây là vì muốn tìm hắn đó.” A Trầm nói.
” Sao?” Nguyệt La giật mình: ” Vậy chẳng phải thôn làng mình sẽ bị phát hiện ư?”
” Đừng nói nữa.” A Trầm bảo vệ nàng phía sau mình, trong tay nắm trường đao, ánh mắt cảnh giác như hải ưng.
“Nơi đó có hai người.” Đoạn Dao tinh mắt nhìn thấy.
Con rùa lớn kia dùng đầu cụng cụng vào thuyền nhỏ của A Trầm và Nguyệt La, sau đó chìm xuống biển, cũng không ngoi lên lần nào nữa, như là đã đi rất xa.
Thẩm Thiên Phong phi thân lướt qua mặt nước, vững vàng rơi xuống thuyền nhỏ của hai người: ” Đã quấy rầy.”
” Oaaaaa.” Nguyệt La sợ hãi than: ” Khinh công của ngươi….” Thân hình cao lớn như vậy nhưng trên mặt biển ngay cả một gợn sóng nhỏ cũng không có, thật là lợi hại.
A Trầm cũng nhớ lại lúc trước Đoạn Bạch Nguyệt cũng từng nhắc tới một người, võ lâm minh chủ của Nhật Nguyệt sơn trang.
“Chúng ta là quân đội của Đại Sở, đến nơi này là vì tìm người, không biết hai vị có biết hay không?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Thật sự là đến tìm người a… Nguyệt La nép mình phía sau A Trầm trốn, chỉ lộ ra một con mắt.
A Trầm nhìn thẳng Thẩm Thiên Phong.
” Chưa nói không biết, vậy chính là biết.” Thẩm Thiên Phong cười: ” Có thể mời hai vị lên thuyền một chuyến không?”
” Đừng đi.” Nguyệt La kéo kéo ống tay áo A Trầm.
” Không cần sợ.” A Trầm nói: ” Nếu bọn họ thật sự có tâm muốn đả thương người, dù chúng ta có muốn chạy cũng vô dụng.”
” Tiểu ca lo lắng nhiều rồi.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Chúng ta chỉ muốn tìm người, chỉ cần tìm được sẽ lập tức đi ngay.”
A Trầm đưa tay ôm eo Nguyệt La, mang theo nàng dễ dàng nhảy lên thuyền lớn.
Thẩm Thiên Phong có chút ngoài ý muốn, còn tưởng chỉ là một ngư dân bình thường, không ngờ lại là một cao thủ.
” Các ngươi muốn tìm ai?” A Trầm hỏi.
” Ngươi biết hắn ở đâu đúng không?” Sở Uyên đè nén cảm xúc xuống đáy lòng, tận lực giữ bình tĩnh nói: ” Là một nam tử, bị trọng thương, nhìn qua khoảng chừng ba mươi hai tuổi, ngày đó rơi xuống biển hắn mặc một bộ y phục màu đen.”
A Trầm gật đầu: ” Ta biết hắn ở nơi nào, được tộc nhân của ta cứu, đang ở trên đảo dưỡng thương.”
” Này này!” Nguyệt La căng thẳng, vì sao lại nói ra hết vậy?
Vành mắt Sở Uyên đột nhiên phiếm hồng, giọng khàn khàn nói: ” Đa tạ.”
” Thật sự muốn dẫn bọn họ đi tìm ư?” Nguyệt La nhỏ giọng hỏi.
A Trầm nhìn Sở Uyên: ” Nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.”
Sở Uyên gật đầu: “Các hạ cứ nói đừng ngại.”
“Quân đội của ngươi không được tiếp tục tiến về phía trước nữa, và phải lùi về phía sau mười dặm theo hướng đông, nơi đó có một tòa đảo nhỏ.” A Trầm nói: ” Nhiều nhất là bảy ngày, ta sẽ dẫn hắn đến đó.”
Sở Uyên khẽ nhíu mày.
” Ai cũng không được phép đi theo.” A Trầm lại lập lại một lần.
Đoạn Dao ở phía sau nhẹ nhàng véo tẩu tẩu một cái.
Sở Uyên dừng một chút, gật đầu: ” Được.”
” Đi thôi.” A Trầm lôi kéo Nguyệt La, quay đầu muốn xuống thuyền.
” Chờ một chút chờ một chút.” Nguyệt La nói.
A Trầm không hiểu: ” Ngươi muốn làm gì?”
” Ta phải hỏi một chuyện.” Nguyệt La nhìn Sở Uyên, do dự nửa ngày mới thận trọng hỏi: ” Nương tử của ca ca rơi xuống biển kia….vẫn chưa tái giá chứ?”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
118 chương
49 chương
10 chương