Đế Tôn
Chương 2847
Vạn Vật Đạo Tổ lạnh lùng nhìn đại doanh đối diện, thản nhiên nói:
- Thái Nhất, ngươi lên đây, ta giết ngươi.
Thái Nhất Đạo Tôn hừ mạnh, phóng lên cao đối diện với Vạn Vật Đạo Tổ.
Thái Nhất Đạo Tôn nói:
- Lần trước koa phân thắng thua, lần này ta sẽ bằm thây chó già đầu vào Nguyên Thủy nhà ngươi thành nhiều mảnh!
Hai Đạo Tôn có thể nói là một trong những người mạnh nhất Đạo Tôn. Hai người đánh nhau sẽ kinh thiên động địa.
Bên dưới, đám người Viên Thái lão nhân, Khổ Hạnh giáo chủ thở phào:
- Thái Nhất bị thù hận che lý trí, quả nhiên hơi lỗ mãng. Chủ soái rời đi, không ai khống chế đại cục. Bên ta có Viên Thái điều khiển, có chút hy vọng, không đến mức bị đẩy ngã ngay.
Hùng quan khác, Giang Tuyết Tình thống lĩnh mười bốn Đạo Tôn Thiên Môn sừng sững trong hùng quan. Đằng trước hùng quan là Thiên Môn, mọi người chờ đợi.
Ngọc Kinh Đạo Tôn dẫn dắt vô số cường giả Ngọc Kinh thánh giáo kéo đến, cũng hơn bốn mươi Đạo Quân Đạo Tôn tấn công hùng quan.
Ngọc Kinh Đạo Tôn khen rằng:
- Môn chủ Thiên Môn quả nhiên bất phàm.
Ngọc Kinh Đạo Tôn vỗ tay nói:
- May mắn dưới tay ta không ít binh cường tướng mạnh. Chắc Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ phải lòng nhỏ máu, vì nữ nhi của hắn sẽ chết tại đây.
Giang Nam mỉm cười phất tay, cổng hùng quan mở ra.
Giang Tuyết Tình nói:
- Ngọc Kinh thánh giáo chủ, ta ở trong ải thành lập một tòa vô nhân cấm khu, mời thánh giáo chủ vào ải. Nếu thánh giáo chủ có thể phá vô nhân cấm khu thì ta mặc cho giáo chủ xâm nhập Đại La Thiên.
- Môn chủ đúng là bá đạo, có thể tạo ra vô nhân cấm khu. Nhưng chúng ta đến Đại La Thiên không phải xông ải mà là giết người, huyết tẩy Đại La Thiên hoàn thành vô lượng sát kiếp.
Ngọc Kinh Đạo Tôn cười tủm tỉm:
- Nhưng ta rất có hứng thú xông vô nhân cấm khu một lần.
Trên đầu tường, Giang Tuyết Tình nhỏ giọng nói:
- Các vị đạo hữu, Ngọc Kinh định huyết tẩy Đại La Thiên, cuộc chiến này khó dàn xếp, chỉ có cố gắng liều mạng một phen!
Mười bốn Đạo Tôn Thanh Hư Đạo Nhân, Thiên Hi Thánh Nhân, Chức Mẫu đứng bên cạnh Giang Tuyết Tình cùng gật đầu.
Bọn họ cười nói:
- Chúng ta thành lập Thiên Môn vốn là định biến thành vô nhân cấm khu độ qua tịch diệt kiếp, bây giờ chẳng qua là sớm hoàn thành.
- Trận chiến này không biết bao nhiêu người trong Thiên Môn sống tiếp, chỉ mong kiếp sau sẽ có cấm khu chúng ta thành lập để lại hạt giống văn minh các thời đại.
Mười bốn Đạo Tôn bay vào thành, lắc người một cái. Linh quang vô tận tung bay, rơi xuống đất hòa vào hư không. Một chuỗi tiếng nổ vang lên, vô lượng thời không mở mang, mênh mông vô ngần.
Cấm khu hình thành!
Thời đại nguyên đạo vô cùng xa xôi, các cường giả tạo ra vô nhân cấm khu, tuy nhiều Đạo Quân ở trong cấm khu nhưng cũng ít Đạo Tôn. Bây giờ bọn họ tái hiện vô nhân cấm khu với mười bốn Đạo Tôn.
Giang Tuyết Tình bước xuống cổng thành, biến mất trong vô nhân cấm khu.
Ngoài thành, Ngọc Kinh Đạo Tôn dẫn các cường giả Ngọc Kinh thánh giáo, ức vạn đại quân, cờ bay phấp phới, tiên thành, Tiên vực, tiên lâu tiên tháp, lâu thuyền chiến hạm lớn rầm rộ lao vào hùng quan.
Hơn mbốn mươi Đạo Quân Đạo Tôn vây quanh Ngọc Kinh Đạo Tôn xông vào ải. Đưa mắt nhìn, bên trong ải hình thành không gian rộng lớn, mênh mang, không thấy cuối, không thấy Đại La Thiên đằng trước hùng quan.
Không gian nơi này vặn vẹo, đại đạo trầm luân, đạo pháp thần thông bị vặn vẹo trấn áp. Mọi người cảm giác áp lực cực mạnh áp chế đại đạo, thần thông của mình.
Vô nhân cấm khu!
Đã từng bị hậu chiêu của Đế và Tôn phá hủy, giờ đây vô nhân cấm khu lại xuất hiện.
Các Đạo Quân Đạo Tôn mơ hồ thấy một cánh cửa đứng chính giữa vô nhân cấm khu, Giang Tuyết Tình ngồi dưới cánh cửa. Các Đạo Tôn cổ xưa Thanh Hư Đạo Nhân, Thiên Hi Thánh Nhân, Chức Mẫu đã biến mất, không thấy ai núp ở đâu.
Vô nhân cấm khu đối với các Thiên Quân, Tiên Quân, Đạo Tôn thời đại tiên đạo chỉ là một lời đồn xa xưa. Sau khi bọn họ xuất thế thì cấm khu đã là truyền thuyết xa xưa, không có duyên được gặp.
Giờ phút này, các cường giả thuộc hạ Đế và Tôn, Ngọc Kinh thánh giáo nhìn qua, không thấy có gì lạ.
- Vô nhân cấm khu? Nghe đồn đó là vùng đất do một số Đạo Quân chét đi biến ra, nơi co đầu rút cổ sống hèn.
Một Đạo Quân lắc đầu, cười nói:
- Chỗ như thế cùng lắm khốn chết vài Thiên Quân, không làm gì được chúng ta.
- Khác.
Biểu tình Ngọc Kinh Đạo Tôn trầm trọng nhìn xung quanh, lắc đầu nói:
- Trước kia vô nhân cấm khu là do Đạo Quân chết tạo ra để đối kháng tịch diệt kiếp, không để mình hoàn toàn hồn phi phách tán. Vì giữ mạng nên vô nhân cấm khu áp chế tất cả quy tắc thời đại. Đại đạo tịch diệt, tịch diệt kiếp cũng bị ức chế. Khi đó Đạo Quân chết xây dựng vô nhân cấm khu.
- Còn cái này là mười bốn Đạo Tôn sống tạo dựng, mười bốn lão quỷ kia rất cổ xưa, thực lực cực mạnh không thể khinh thường. Các người đừng đi riêng lẻ, chúng ta phải tập trung lực lượng lại với nhau. Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, có như thế mới phá vỡ cấm khu.
Ngọc Kinh Đạo Tôn dù gì là tay trùm có kinh nghiệm chiến đấu, gã trầm giọng nói:
- Bọn họ biến thành cấm khu là vì ít người, tính luôn Giang Tuyết Tình mới có mười lăm người. Còn chúng ta người đông thế mạnh, bọn họ phải biến thành cấm khu mới ngăn chúng ta được, không để chúng ta huyết tẩy Đại La Thiên.
- Tuy nhiên biến thành cấm khu ngăn cản chúng ta tách lẻ lực lượng của bọn họ, cho chúng ta cơ hội đánh bại từng người, lần lượt giết chết. Nếu làm tốt, chúng ta thậm chí không chết một người cũng có thể xử lý hết bọn họ.
Ngọc Kinh Đạo Tôn mới nói đến đây sâu trong vô nhân cấm khu nghi ngút khói xám tràn ra, bao phủ cấm khu. Nơi khói xám lan tràn, các đại quân biến mất, không còn tung tích.
Các đại quân biến mất mỗi đội có mấy trăm vạn chân tiên, Tiên Vương, Tiên Quân, thậm chí là Thiên Quân thống lĩnh. Trong Thiên Quân, cường giả cầm tiên thiên linh bảo do ba ngàn đại đạo của Đế Lân biến ra, dù gặp Đạo Quân Đạo Tôn đơn độc không đến mức lặng lẽ bị tiêu diệt.
Hơn nữa bốn mươi mấy Đạo Quân Đạo Tôn này không ai phát hiện những người đó biến mất như thế nào, rất kỳ lạ.
Một Đạo Quân lạnh lùng cười:
- Ở trước mặt Đạo Quân Đạo Tôn chúng ta mà muốn giả thần giả quỷ sao?
Đạo Quân sải bước đi vào khói xám, lấy tiên thiên linh bảo ra, cười to bảo:
- Có giỏi thì cũng làm ta biến mất đi, nếu không thì hãy đạo âm đường đường chính chính đấu với ta!
Khói xám ập đến, khi khói tan thì Đạo Quân biến mất.
Đại quân thiên địa đại đạo xôn xao, quân tâm dao động.
Một Đạo Quân biến mất trước mặt bọn họ, thật kỳ lạ, không thể tưởng tượng!
Ngọc Kinh Đạo Tôn hừ mạnh, ngước lên nhìn Thiên Môn. Giang Tuyết Tình vẫn ngồi dưới khung cửa không nhúc nhích.
- Hèn gì ta cũng bị che mắt, hóa ra chuển vào trong Thiên Môn. Không cần nói nữa, những đại quân có lẽ đã rơi vào Thiên Môn, bị luyện chế. Môn chủ Thiên Môn kế thừa đại đạo lắng đọng mấy trăm ức năm vô nhân cấm khu, bản thân là trung xu cấm khu làm đám lão quỷ Thanh Hư hóa thành cấm khu, chỉ cần giết nàng là dễ dàng phá cấm khu!
Đám người Long Ngạn phấn chấn tinh thần.
Truyện khác cùng thể loại
389 chương
198 chương
122 chương
214 chương
532 chương
131 chương