Đề thi đẫm máu
Chương 2
Người bị đánh dấu
Nghe xong câu chuyện ly kỳ gần đến mức hoang đường về Phương Mộc, Thái Vĩ bán tín bán nghi. “Cậu ta, cái cậu sinh viên có tên Phương Mộc,” Thái Vĩ cân nhắc một chút câu chữ của mình. “Cậu ta đã khắc họa chân dung nghi phạm?” Đinh Thụ Thành gật gật đầu. “Thực sự tài giỏi vậy sao?” Đinh Thụ Thành cười, anh tiến lại gần, hỏi một cách bí hiểm: “Anh có biết tại sao Ronaldo lại trở thành tiền đạo xuất sắc nhất thế giới không?” “Ơ? Anh nói gì thế?” Thái Vĩ không hiểu. “Tại sao Hách Hải Đông lại không thể trở thành tiền đạo xuất sắc nhất thế giới?” Thái Vĩ mở tròn mắt nhìn Đinh Thụ Thành. “Thiên phú! Cậu trai trẻ đó có tài năng thiên phú về việc nhận biết tội phạm.” Thái Vĩ tra ra được Phương Mộc ở phòng 313 tòa nhà B, khu ký túc xá 5 Nam Phạm của trường Đại học J, nhưng khi đến nơi thì không gặp được cậu. Cậu bạn cùng phòng nói Phương Mộc đi chơi bóng rổ. Thái Vĩ hỏi Phương Mộc trông như thế nào, cậu nam sinh cười, nói: “Anh không cần hỏi dáng vẻ của cậu ấy, anh chỉ cần nhìn thấy một người luyện ném bóng rổ một mình trên sân bóng, thì đó chính là Phương Mộc.” Thời tiết rất đẹp, có cơn gió nhẹ thổi qua, đem theo mùi hương hoa thơm ngát. Các bạn sinh viên hầu như đã trút bỏ bộ quần áo mùa đông dày cộm, mặc những bộ trang phục nhẹ nhàng đi lại trong trường, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy cô gái đã sốt sắng mặc quần soóc. Chiếc áo khoác gió màu đen trên người Thái Vĩ rõ ràng là không hợp thời, mới đi bộ một lúc đã toát cả mồ hôi. Anh kéo tay một cậu sinh viên hỏi đường đến sân bóng rổ, cậu ta vui vẻ nhiệt tình dẫn đường cho anh. Sân bóng rổ nằm ở góc tây nam của trường học, là một bãi xi măng rộng, được những dây thép vây xung quanh, tất cả có 8 sân bóng rổ hoàn chỉnh. Thái Vĩ lần lượt đi qua những sân bóng rổ tập hợp toàn những chàng trai sôi nổi hào hứng, cố lưu ý tìm một cậu thanh niên luyện ném bóng rổ một mình. Tìm cậu không khó! Trên sân bóng phía rìa ngoài nhất, có một cậu thanh niên đang đứng trên vạch ném phát bóng, giơ cao tay, ném bóng, trái bóng tạo nên một đường vòng cung trên không trung, rơi chính xác vào rổ. Thái Vĩ bước đến rìa sân bóng, nhìn cậu thanh niên liên tục lặp đi lặp lại cùng một động tác, giơ cao tay, ném bóng, bóng rơi vào rổ, nhặt bóng, đi đến vạch ném phạt bóng, giơ cao tay, ném bóng, bóng rơi vào rổ… Động tác của cậu rất chuẩn xác, tuyệt đẹp, điêu luyện, những trái bóng cậu ném vào rổ gần như trúng hết. “Có chuyện gì sao?” Đột nhiên, cậu nam sinh bật ra câu hỏi, mắt không thèm liếc nhìn anh lấy một cái. “Ồ!” Thái Vĩ trở tay không kịp. Anh ngượng ngùng hắng giọng: “Hừm, cậu là Phương Mộc phải không?” Đôi tay cậu đang giơ lên thoáng ngừng lại, sau đó hất ngón tay, quả bóng bay đi, không rơi vào rổ, mà đập vào thành rổ, bật trở lại trong tay cậu. Cậu thanh niên ôm bóng, quay người lại. Mặt cậu đỏ bừng, trên chóp mũi lấm tấm giọt mồ hôi, má hóp, cằm nhọn, đôi lông mày rậm lúc này đang nhíu vào nhau, nhưng ánh mắt cậu… lạnh lùng, mệt mỏi song lại vô cùng sắc bén, dường như có thể đâm xuyên qua ánh nắng gay gắt để tiến thẳng vào cơ thể đối phương. Gặp phải ánh mắt này, Thái Vĩ bất giác rùng mình, anh tránh ánh mắt của đối phương, đang định nói, chợt nhận ra mình không hề chuẩn bị lời giới thiệu thích hợp cho lần gặp mặt đầu tiên với Phương Mộc. “Cậu… cậu quen Đinh Thụ Thành chứ?” Đôi lông mày của Phương Mộc nhíu chặt hơn, cậu nhìn chằm chằm Thái Vĩ, nói: “Anh là cảnh sát?” Nói xong, không đợi Thái Vĩ trả lời, đã tự đi đến chiếc ghế dài bên cạnh sân bóng. Thái Vĩ ngập ngừng giây lát, rồi cũng đi đến đó ngồi. Trên ghế để một chiếc cặp sách cũ kỹ, Phương Mộc lấy từ trong túi ra một túi giấy ăn, rút ra một tờ để lau mặt, rồi lại lấy kính ra, đeo vào. “Có gì cần tôi giúp đỡ sao?” Trên mặt cậu vẫn không thể hiện chút cảm xúc nào. Thái Vĩ cảm thấy không vui, nhưng nghĩ đến mục đích chuyến đi lần này của mình, nên vẫn rút từ trong cặp da ra một tập tài liệu, đưa cho Phương Mộc. “Tôi là cảnh sát trong đội cảnh sát hình sự của thành phố, tôi tên Thái Vĩ. Từ tháng 3 năm nay đến nay, ở thành phố này đã liên tiếp xảy ra ba vụ án đột nhập vào nhà giết người. Đây là một số tài liệu của ba vụ án. Tôi nghe nói cậu…” Nói đến đây, Thái Vĩ phát hiện ra Phương Mộc vốn không hề nghe anh nói, mà dồn toàn bộ tâm trí vào tập tài liệu trên tay, thế nên anh giận dỗi, không nói thêm gì nữa, chiếc thẻ cảnh sát vừa định giơ ra để chứng minh thân phận cũng lặng lẽ nhét trở vào trong túi áo. Không còn việc gì đáng chán ghét hơn việc ngồi cả buổi chiều với thằng nhóc khó ưa này. Phương Mộc vẫn không nói một câu nào, cứ ngồi chăm chú xem tài liệu. Lúc đầu, Thái Vĩ còn kiên nhẫn tạo tư thế luôn sẵn sàng lắng nghe, lâu dần, đôi vai mỏi nhừ, cũng bắt đầu mất hết kiên nhẫn. Anh duỗi tay chân, dựa vào ghế một cách thoải mái, rảnh rỗi ngắm nhìn xung quanh. Sân bóng rổ Phương Mộc vừa mới ném bóng đã bị mấy cậu nam sinh khác sử dụng. Những chàng trai mới ngoài đôi mươi này đang hăng hái rượt đuổi, tranh bóng, liên tục phát ra những tiếng hét đầy hưng phấn, còn liên tục tranh luận xem có phạm quy hay không, điểm số có được tính hay không. Thái Vĩ nhìn những chàng trai trẻ tràn đầy sức sống, bất giác hồi tưởng lại những năm tháng sinh viên của mình trong trường Cảnh sát, khóe miệng dần dần xuất hiện nụ cười. Bất chợt, anh nhận ra, người đang ngồi cạnh anh thực ra cũng là một thành viên trong số thanh niên này, nhưng cậu ta lại không giống với những cậu nam sinh vô tư thoải mái kia! Như thể bị đánh dấu một thứ ký hiệu gì đó, khiến cậu trở nên khác biệt với mọi người xung quanh. Anh đành phải quay sang nhìn Phương Mộc. Phương Mộc nghiên cứu tài liệu rất lâu. Cậu cúi đầu, đôi mắt cứ luôn dán chặt vào mấy bức ảnh hiện trường, báo cáo hiện trường và báo cáo xét nghiệm tử thi. Đã mấy lần cậu ngẩng đầu lên, Thái Vĩ tưởng cậu định nói gì, vội vàng ghé đầu vào. Nhưng Phương Mộc chỉ trầm ngâm nhìn phong cảnh phía xa xa, vẫn không lên tiếng, một lúc sau, lại cúi xuống đọc tài liệu. Thái Vĩ để ý thấy, cậu đặc biệt chú ý đến mấy tấm ảnh hiện trường. Cuối cùng, cậu đứng dậy, thở phào một tiếng. Sau đó bỏ kính ra, xoa xoa mắt, trả tài liệu cho Thái Vĩ đang chằm chằm nhìn cậu nãy giờ. “Người này, nam giới, tuổi chừng 25-35, chiều cao không quá 1m75, có lẽ hơi gầy.” Thái Vĩ chăm chú nhìn Phương Mộc, mấy giây sau, anh không kìm nổi, lên tiếng hỏi: “Chỉ có thế thôi sao?” “Đúng vậy, chỉ có thế!” Phương Mộc trả lời gãy gọn. Thái Vĩ vô cùng thất vọng. Anh vốn tưởng Phương Mộc sẽ miêu tả thật cụ thể, kỹ lưỡng về chân dung, hoàn cảnh sống, hoàn cảnh gia đình của hung thủ giống như Đinh Thụ Thành đã kể. Nhưng Phương Mộc chỉ đưa ra chút kết luận chung chung mơ hồ thế này. Nói thực, những điều Phương Mộc vừa phán đoán, chẳng có chút giá trị manh mối nào: Thủ đoạn giết người tàn nhẫn này, phần nhiều là nam giới, hơn nữa, hầu hết sát thủ liên hoàn đều không quá 40 tuổi. Còn về chiều cao và cân nặng của hung thủ, theo như vết chân của nghi phạm để lại hiện trường, cũng có thể suy đoán ra được. Ngoài ra, những dấu vết để lại trên hiện trường cho thấy, hung thủ và những phụ nữ bị hại đã giằng co quyết liệt với nhau, điều này chứng tỏ hung thủ không phải là người cường tráng. “Dựa vào số tài liệu và ảnh chụp hiện trường này, tôi chỉ có thể phán đoán được như vậy thôi.” Phương Mộc như thể đã nhìn thấu tâm sự của Thái Vĩ. Nhưng cậu liền bổ sung thêm: “Ngoài ra, tôi cảm thấy người này có vấn đề về tinh thần, cụ thể là vấn đề gì, tôi không thể khẳng định.” Hừ, Thái Vĩ nghĩ thầm, ngay cả tên ngốc cũng có thể nhận thấy hung thủ này là một kẻ biến thái! “Biến thái và trở ngại về tinh thần là hoàn toàn khác nhau!” Thái Vĩ không tránh khỏi kinh ngạc, anh nhận ra, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Phương Mộc đã hai lần nhìn thấu suy nghĩ của anh. Để che giấu nỗi kinh ngạc của mình, anh đứng dậy, giơ tay về phía Phương Mộc. “Được rồi, cảm ơn cậu, nếu còn có điều gì cần cậu hỗ trợ, chúng tôi sẽ lại tìm cậu. Hẹn gặp lại!” Phương Mộc nắm tay Thái Vĩ. Thái Vĩ cảm nhận thấy bàn tay đó rất lạnh, không có chút nhiệt độ ấm áp nào. “Tốt nhất chúng ta không nên gặp lại nữa!” “Ồ?” Thái Vĩ rướn cặp lông mày. “Khi chúng ta gặp lại, đồng nghĩa với việc lại có thêm người chết.” Thái Vĩ há miệng, nhưng lại không nói được gì, đành phải gật gật đầu, quay người bước đi. Khi bước ra khỏi sân bóng, Thái Vĩ không kìm lòng nổi, quay đầu nhìn lại, Phương Mộc đã không còn ngồi trên ghế nữa. Nhìn sang bên cạnh, Phương Mộc đang quay lưng lại phía anh, cô độc ném trái bóng rổ của cậu. Lúc này, trời đã tối sẫm, trên sân bóng chỉ còn thưa thớt vài người. Bóng hình Phương Mộc càng lúc càng mờ nhạt trong sắc trời tối, chỉ có thể nhận ra đôi tay cậu liên tục giơ cao và quỹ đạo bay của trái bóng.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
57 chương
27 chương
20 chương
27 chương