Đế Sủng

Chương 16 : Núi lở

Đoàn xe chậm rãi đi được hai ngày, trong lúc đó nghỉ ngơi một đêm ở trạm dịch, vì Cảnh Mân tò mò cảnh sắc ngoại thành ở chỗ ngã tư đường nên dẫn muội muội ra ngoài chơi làm đoàn xe bị trì hoàn thêm hai canh giờ. Tính ra, cách Bát Tiên Sơn không ít là còn ba ngày hành trình, không nghĩ tới lúc này Tri Y lại bị cảm lạnh. Bởi vì sự kiện kia nàng bị tổn thương do giá rét, trong cơ thể Tri Y vẫn còn hàn bệnh, khi chuyển mùa đã được chăm sóc tỉ mỉ. Nhưng ở ngoài cung dù sao cũng có sơ hở, lại là lần đầu nàng xuất cung nên hưng phấn giống như Cảnh Mân, đã chơi hơi quá mức. Tri Y ủ rũ nằm trong lòng Từ ma ma, trên trán nóng bỏng, Cảnh Mân thấy vậy lập tức cúi đầu lùi về phía sau, tự trách nói: “Đều do ta, không nên đem muội muội ra ngoài chơi đùa.” Thái Hậu trấn an vỗ vỗ hắn, nhìn về phía Nguyên ma ma, “Tiêu Thái y nói như thế nào?” Nguyên ma ma xốc mành tiến vào, cẩn thận vắt khăn ướt phủ lên trán Tri Y, ôn hòa trả lời: “Nói là cảm lạnh lại hơi sốt, uống mấy chén thuốc nghỉ tạm hai ngày là lại tốt rồi. Nhưng thân thể cô yếu hơn bình thường chút, chỉ sợ không chịu nổi xe cộ mệt nhọc, tìm chỗ nghỉ hai ngày mới tốt.” “Nghỉ cũng được, dù sao ai gia cũng không vội.” Thái Hậu lên tiếng trả lời, lập tức phân phó người đi tìm trạm dịch hoặc thành trấn gần nhất. Rất nhanh có hạ nhân hồi bẩm, nói phía trước có một lối rẽ, hai bên có quan đạo có thể đi, đi qua chỗ rừng núi này thêm nửa ngày đường sẽ có thành trấn, cũng khá gần đây, ở bên đó là Tùng Giang thành, Tri phủ của Tùng Giang thành ở phía đông, Tri Phủ Đàm Chi Châu là thám hoa được Tuyên Đế cho nhậm chức ở đây hai năm. Thám hoa tiểu Đàm này nổi danh không phải là về văn chương, ngược lại là hắn tinh thông tướng thuật, tìm hắn để xem tướng không ai không nói hắn là cao nhân. Nhưng hắn lại nói đây chẳng qua chỉ là bàng môn tà đạo, vận số là trời định, nhưng cũng nói nếu mạnh mẽ tác động từ nhân tố con người, cũng không phải không thể nghịch thiên sửa mệnh. Thái Hậu gặp qua người này một lần, lúc ấy chỉ cảm thấy hắn cũng dịu dàng như cây cỏ, quả thật xứng với chữ thám hoa lang. Ra lệnh cho người ra roi thúc ngựa đi thông tri cho Tri Phủ trước, quyết định tạm nghỉ ở đó hai ngày. Tri Y sốt đến mơ mơ hồ hồ, cả đường đều khó chịu chui vào lòng Thái Hậu và Từ ma ma nằm úp sấp chốc lại kêu nóng chốc lại kêu lạnh, mấy ma ma nghe thấy đều rối thành một đoàn. Khó nhất là lúc uống thuốc, không gian xe ngựa chật chội, mang thuốc vào mùi đã lan khắp cả xe, gọi Tri Y nhưng nàng không chịu há miệng, Thái Hậu cũng không đành lòng ép nàng, vuốt ve khuôn mặt nóng đến đỏ bừng của nàng thở dài. Vẫn là Cảnh Mân linh động, khụ khụ hai tiếng, cố ý đè thấp cổ họng nói: “Uống thuốc, không trẫm sẽ tức giận.” Mấy người Từ ma ma không nói gì nhìn hắn, thầm nghĩ giả dạng như thế nào nhưng âm thanh cũng không giống a, hơn nữa Hoàng Thượng cũng sẽ không nói lời này. Đừng nói ngữ khí của Cảnh Mân có chút giống, hắn cũng là nhìn nhiều khuôn mặt lạnh lùng của hoàng thúc, trong ngữ điệu cũng học được chút khí thế lạnh như băng. Trong lúc Tri Y mơ hồ không nhận ra được thật giả, nghe thấy vậy miễn cưỡng mở nửa con mắt, ủy khất há miệng, nước mắt cũng rơi xuống, không quên tố khổ, âm thanh nhu nhược nói: “Hoàng Thượng bắt nạt.” Thấy thế đám người Thái Hậu dù trong lòng nóng như lửa đốt, cũng không nhịn được cười, Từ ma ma cười run người, “Nô tỳ thật sự muốn biết rốt cuộc Hoàng Thượng đã làm gì, cô nương lại sợ ngài ấy thành như vậy.” Cảnh Mân lắc đầu, “Hoàng thúc mới không bắt nạt muội muội đâu, đối xử với muội muội rất tốt. Nhưng trời sinh hoàng thúc bộ dáng hung hãn, khẳng định là muội muội bị dọa, ai bảo bộ dạng của hoàng thúc không giống ta, giống ta thì… Ai nha hoàng tổ mẫu, sao người lại đánh ta?” Đây là hắn đang dùng sức bôi nhọ hoàng thúc nhà mình chứ sao, nhưng càng nói càng không ra làm sao, đương nhiên Thái Hậu sẽ không để mặc hắn nói bậy. Cũng may rốt cuộc Tri Y đã ngoan ngoãn uống thuốc, sau một lát lại nằm ngủ trong lòng Thái Hậu. Bên trong xe ngựa nhất thời an tĩnh lại, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng vó ngựa cùng bánh xe ma sát với bụi đất trên đường. Cảnh Mân yên tĩnh không được bao lâu, gió nhẹ thổi làm mắt hắn híp lại, mở mắt lại lần nữa đã thấy tường thành cao lớn nguy nga ở phía không xa, trên cổng thành khắc mấy chữ rồng bay phượng múa, sau khi hắn cẩn thận nhìn một lúc lâu, lại một chữ cũng không biết. Một lần nữa Thái Hậu đội lại mũ phượng, mục hàm uy nghi, ngón út là bộ giáp vàng tỏa ra ánh hào quang. Hai người Nguyên ma ma và Lâm ma ma nâng bà xuống xe ngựa, nhẹ nhàng đến trước cửa Tri phủ, Đàm Chi Châu cùng chúng tiểu quan đã sớm canh giữ trước cửa, quỳ xuống cùng thỉnh an. “Đứng lên đi.” Nguyên ma ma thay bà mở miệng, “Thái Hậu nương nương muốn nghỉ tạm ở nơi này hai ngày, cũng không có chuyện gì quan trọng, đã khiến các vị đại nhân vất vả, cứ làm việc theo bình thường đi.” “Dạ.” Mọi người lui ra, chỉ chừa lại chủ nhân phủ đệ—— Tri Phủ Đàm Chi Châu. Đàm Chi Châu mặc quan phục màu xanh, bên hông có ngọc bộ màu đồng, khuôn mặt tuấn lãng thân thẳng như ngọc, bên mỗi vẫn giữ ý cười nhợt nhạt, phong độ ngời ngời. Cũng không giống một Tri phủ bình thường, lại càng giống thiếu niên thế gia công tử trong thoại bản, cũng không trách giờ vẫn có quý nữ kinh thành nhớ nhung hắn. Nghe nói Đàm Chi Châu quản lý có cách, khiến cả dân chúng cùng phú hào thân hào nông thôn kính yêu. Thái Hậu vốn nghĩ đây là một vị quan thanh liêm, nhưng thấy phủ đệ này trang trí, đình đài lầu các đều tinh xảo, nước chảy róc rách, hoa cỏ cắt tỉa có hình có dạng, bà biết tiểu thám hoa quả thật có vài phần bản lãnh. “Cung thỉnh Thái Hậu nương nương phượng thể an khang.” Đàm Chi Châu chắp tay, “Không biết Hoàng Thượng mấy năm gần đây có tốt không ạ?” Ngày thường khuôn mặt hắn đều giống như một thiếu niên không lớn lên, giờ phút này chỉ lấy tư thái của một vãn bối thỉnh an Thái Hậu, đúng là làm cho sắc mặt Thái Hậu hài lòng hơn chút, chậm rãi nói: “Hoàng Thượng đương nhiên là tốt, chỉ là ngóng trông ngươi có thể sớm ngày hồi kinh, vì hắn phân ưu.” Thực chất Đàm Chi Châu là do Tuyên Đế thấy hắn có chút tư lịch, một mặt lúc trước Thái Hậu thấy hắn cũng là xem mặt của ngoại tổ mẫu hắn. Ngoại tổ mẫu của Đàm Chi Châu và Thái Hậu có vài chuyện xưa, cho nên tài năng của hắn mới có thể lay động được Thái Hậu. “Nghe nói người bên cạnh ngài bị bệnh, có cần hạ quan đi thỉnh mấy vị đại phu tốt nhất trong thành không ạ?” Thái Hậu có chút mệt mỏi không muốn lên tiếng, Nguyên ma ma mở miệng nói: “Đại nhân không cần phiền toái, Thái y đi theo đã xem qua, chỉ là cần một chỗ nghỉ tạm để tĩnh dưỡng.” Đàm Chi Châu thức thời biết không cần thiết phải nhiều lời nữa, dẫn mọi người đến đại viện phía nam của phủ đệ, sớm có quản gia dẫn mười tỳ nữ chờ ở bên trong. “Các ngươi trước tiên lui ra đi, người này không cần người bên ngoài hầu hạ.” Lâm ma ma cho lui người trong Đàm phủ, giúp đỡ Thái Hậu ngồi trên nhuyễn tháp, Thái Hậu lấy bộ giáp trên tay xuống, ôn nhu nói: “Hàm Hàm vẫn còn ngủ?” “Đã tỉnh ạ.” Từ ma ma tiến lên, trong lòng bế thảm dày tròn vo, Tri Y đang bị bao ở bên trong. Tiểu cô nương đã tỉnh, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ mở to mắt tò mò nhìn xung quanh. Ngược lại là Cảnh Mân, trước khi vào thành thì sinh long hoạt hổ, sau khi vào thành lại không nói tiếng nào đã nằm xuống, làm Khâu thị sợ tới mức tưởng hắn cũng bị bệnh. Thuốc đã có tác dụng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng của Tri Y rốt cuộc cũng trở nên hồng hào, nhìn qua mềm mại như nước, không dọa người giống như lúc trước. “Thật sự là kỳ quái.” Từ ma ma dò xét sờ trán, “Chưa từng thấy cô nương hạ sốt nhanh như vậy, thuốc kia cũng không có gì đặc biệt, ngược lại là giống…… như thế này cũng tốt rồi.” Lâm ma ma nhìn bà, “Đây không phải chuyện tốt sao, ngươi ngược lại cảm thấy ngạc nhiên, đây là do thân mình cô nương đã tốt hơn trước đây rất nhiều.” Càng nghĩ, cũng chỉ có lý do này. Tri Y bị đặt ở trên ghế, ngồi một lát liền đưa tay về phía Từ ma ma,” Tuyết Bảo Nhi.” Thái Hậu không cho mèo con lên xe ngựa, mỗi lần nàng chỉ có nhân lúc đoàn xe tạm nghỉ mới có thể nhìn thấy tiểu sủng vật Tuyết Bảo Nhi. Nguyên ma ma ý cười trong suốt mang con mèo nhỏ từ ngoại viện tiến vào, Tuyết Bảo Nhi thông minh, thấy Tri Y liền meo meo meo meo kêu không ngừng, vừa buông ra đã chạy một mạch, giống như nói lên tình cảm nhớ nhung của nó. Bên miệng nó còn dính chút vụn bánh mà làm như không có chuyện gì, ai cũng biết lúc trước vừa ăn vụng xong. Chỉ có Tri Y không nhìn ra, ôm nó vuốt đuôi sờ sờ lỗ tai, Tuyết Bảo Nhi hưởng thụ vuốt ve, đuôi dài ngoe nguẩy, cực kỳ thích ý. Thái Hậu mỉm cười nhìn cảnh này, từ lúc các nàng quyết định thay đổi tuyến đường qua hai canh giờ, hoàng hôn buông xuống. Một đường mệt nhọc, không biết từ lúc nào Thái Hậu đã ngả lưng trên tháp ngủ nửa canh giờ, cuối cùng bị tiếng sấm sét làm bừng tỉnh, giật mình trợn mắt, trong phòng sáng ngời nhưng bên ngoài lại là một mảnh tối đen như mực. “Giờ nào rồi?” Thái Hậu chậm rãi đứng dậy, ánh mắt ở phòng trong nhìn quét một vòng, thấy Tri Y tựa vào cửa sổ nhỏ tò mò nghe tiếng mưa rơi, không khỏi lộ ra ý cười. “Đã… giữa giờ Dậu rồi ạ.” Từ ma ma cân nhắc trả lời. Thái Hậu thở dài một hơi, “Hôm nay trời tối hơi sớm, hình như bên ngoài còn có động tĩnh?” Vừa dứt lời, cửa nhỏ bị hai người Nguyên ma ma mở ra, hai người các bà đều bị mưa xối, ở phía xa giũ giũ xiêm y, cởi áo choàng, “Chủ tử, nghe nói cách đây hai mươi dặm về hướng nam núi lở lấp đường, vùi lấp hai đoàn xe ngựa, có người đến báo cho Đàm Tri phủ, Đàm Tri phủ đang nghĩ cách cho người đi cứu viện.” Thái Hậu nhíu mày, “Sao lại có tai hoạ nữa?” Nguyên ma ma lắc đầu, rồi nói tiếp: “Chủ tử, con đường kia vốn là con đường nằm trong lộ trình định sẵn hôm nay chúng ta sẽ đi qua.” Lời này vừa nói ra, trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ còn tiếng lách tách phát ra từ mấy cây nến. Thật lâu Thái Hậu không nói nên lời, dù bà đã không còn ít tuổi nhưng đây cũng là lần đầu tiên biết đến cảm giác sinh tử cách nhau chỉ một chút này. “Y ~” Tri Y thấy tất cả mọi người không nói lời nào, nghi hoặc lên tiếng, đảo mắt chạy đến bên người Thái Hậu miệng tràn ra ý cười, giơ tay nhỏ, “A Ma~ mưa.”