Đế sư xuất sơn
Chương 620 : Tổ Tiên Nhà Họ Dương
Trong lòng Dương Khang trầm xuống, lối vào khu đất nhà họ Dương, đương nhiên ông ta rõ hơn ai hết, lúc mới đầu ông ta không hỏi, tự cho rằng mấy người Trương Thành Quân có cách gì đó, nhưng nghe theo ý của Diệp Phùng, có thể đi vào trong này hình như có liên quan đến đứa bé?
Đứa bé này, toàn thân tím bầm, thoạt nhìn giống như hành thi trong khu vực giam giữ của bọn họ.
Nhưng cảm nhận một cách tỉ mỉ, lại hoàn toàn không thấy có tử khí mà một hành thi nên có, mà mấu chốt là vừa mới bị đứa bé này trừng mắt, trong lòng đột nhiên run lên một trận, sao có thể như vậy, mình đường đường là tộc trưởng lẽ nào còn sợ một đứa bé sao? "Đế sư Diệp, xin hỏi đứa bé này là?”
Có điều vì để an toàn, Dương Khang vẫn lên tiếng hỏi Diệp Phùng.
"Tộc trưởng Dương, ông muốn biết?"
Diệp Phùng bắt đầu lên mặt gây khó dễ "Cậu..."
Người nhà họ Dương làm bạn với xác chết, vốn dĩ vô cùng quái gở, Dương Khang thân là tộc trưởng, chớp mắt một cái bị Diệp Phùng hỏi giống như bắt được điểm yếu, ông ta vô cùng mất hứng, nhưng vừa nghĩ đến tình huống lúc nãy, ông ta nén sự tức giận trong lòng xuống, gật đầu: “Vẫn là xin để sư Diệp nói rõ!” "Một khi đã như vậy, có phải là có thể mời tộc trưởng
Dương bình tĩnh, nói chuyện một cách đàng hoàng không?” "Diệp Phùng! Lão già tôi đây cho cậu thể diện, cậu lại thật sự được voi đòi tiên phải không?” "Người đâu! Bắt bọn họ lại cho tôi!”
Dương Khang nói trở mặt liền trở mặt, vỗ bàn một cái, cửa phòng đột nhiên được đẩy ra, bốn năm người mặc đồ đen chặn đường đi của bọn họ.
"Bắt sống bọn họ!"
Theo mệnh lệnh của Dương Khang, những người mặc đồ đen dỡ những hành thi phía sau xuống, đám người Diệp Phùng tập trung nhìn vào trên người những xác chết đó, vậy mà lại mọc những sợi lông mờ nhạt, hơn nữa lại còn lộ ra dáng vẻ màu đỏ, đẳng cấp của những hành thi này đã đạt đến cấp độ xác chết đỏ!
Grừ!
Cùng với một tiếng gầm nhẹ, bốn cái đầu xác chết đỏ đột nhiên xông lên, ngay vào lúc bọn họ chuẩn bị phản kháng, Nho Nhỏ đột nhiên gào lên một tiếng ngây ngô: "Không cho phép các người làm hại chị gái!
Một cảnh tượng ngạc nhiên đã xảy ra, bốn cái xác chết đỏ vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, bị một tiếng gào của Nho Nhỏ trong nháy mắt làm cho dừng lại, giống như là nhìn thấy chuyện gì đó rất đáng sợ, sau đó lập tức thu lại về phía sau, đến cơ thể cũng không dám đứng thẳng, toàn bộ đều ngồi xổm xuống một góc, run cầm cập.
Đây...!đây là chuyện gì vậy?
Đừng nói chủ nhân của bốn cái xác đỏ mơ hồ, đến ngay cả Dương Khang cũng suýt chút nữa là rớt con mắt, bốn người mặc đồ đen nhìn nhau một cái, lại một lần nữa di chuyển những xác chết đỏ, nhưng không ngờ đến những xác chết đỏ vốn luôn nghe lời, toàn bộ lại có biểu hiện chống cự cùng với đó là âm thanh gầm gừ có phần sợ hãi, sống chết cũng không chịu tiến lên một bước.
Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Vốn dĩ hành thi không hề có cảm xúc chỉ biết phục tùng ký chủ lại cũng biết phản kháng mệnh lệnh sao? "Các người làm sao vậy?"
Giọng Dương Khang bình tĩnh hỏi bốn người mặc đồ đen! "Tộc trưởng! Không biết có chuyện gì, xác chết đỏ lại chống lại mệnh lệnh của tôi!” "Đúng vậy! Tộc trưởng, của tôi cũng vậy!"
Ánh mắt Dương Khang đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lập tức vỗ bàn đứng dậy, hai con mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía đám người Diệp Phùng! "Là các người giở trò quỷ?" "Tộc trưởng Dương nói sai rồi, thuật điều khiển xác chết của nhà họ Dương là thiên hạ độc nhất vô nhị, đám người chúng tôi, sao lại có thể khống chế được.
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì?” "Nếu như nói bọn chúng bị khống chế không bằng nói là bọn chúng đang sợ hãi đi, còn về phần đang sợ cái gì, tộc trưởng Dương, bây giờ chúng ta có thể bình tĩnh lại nói chuyện đàng hoàng không?"
Dương Khang im lặng không nói, một lúc sau, ông ta phất tay: "Các người lui xuống trước đi
Sau khi người đã lui xuống hết, lúc này Dương Khang mới nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đặc biệt nhìn kỹ đứa bé: “Nó là nguyên nhân đúng không?”
Diệp Phùng không dấu diếm, gật đầu: "Đúng!” "Đứa bé này từ đầu tới vậy? Sao lại có thể làm cho hành thi của nhà họ Dương tôi sợ hãi như vậy?”
Nhìn như là một vấn đề của Nho Nhỏ nhưng đối với Dương Khang, đối với nhà họ Dương mà nói dường như lại là tai hoạ diệt tộc rất nghiêm trọng.
Nhà họ Dương ngang ngược hoành hành chủ yếu là dựa vào đội quân hành thi để uy hiếp thiên hạ.
Cũng là nói chỉ cần thiên hạ này vẫn còn tồn tại xác chết, nhà họ Dương có thể biến chúng trở thành những binh sĩ không sống không chết hơn nữa còn trung thành với chính mình.
Nếu đột nhiên có một ngày, khi đội quân hành thi không còn nằm trong tay duy nhất bọn họ nữa, giống như con hổ mất đi răng nanh, miếng thịt nằm trên thớt, ai cũng có thể xâu xé.
Nghĩ đến đây, đột nhiên trong mắt ông ta hiện lên ý muốn giết người, tuyệt đối, không thể để cho loại uy hiếp như vậy xuất hiện.
Ý muốn giết người của Dương Khang, Diệp Phùng đương nhiên cảm nhận được, có điều anh cười nhẹ một cái, đi thẳng vào vấn đề: “Tộc trưởng Dương trước tiên đừng có suy nghĩ giết người, nghe xong những lời tôi nói tiếp sau đây, rồi quyết định cũng không muộn.
Khi nói chuyện, anh nói cho Dương Khang biết lai lịch của Nho Nhỏ.
Tuy anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra nhưng lọt vào tai Dương Khang thì đích thực là sấm đánh trên đầu, trên mặt không còn vẻ nhẹ nhàng thản nhiên, nhìn Nho Nhỏ kinh ngạc: “Cậu nói là, thắng bé này là người nhà họ Dương?” "Đúng vậy!" "Điều này không có khả năng!"
Dương Khang lập tức phủ định, tuy hành thi của nhà họ Dương luyện chế bất tử bất diệt, có thể vĩnh viễn không thối rữa, nhưng dù sao những người nhà họ Dương cũng là người, là người thì sẽ có sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tuần hoàn của trời đất, bất kỳ ai cũng không thể trốn được!
Diệp Phùng biết Dương Khang đột nhiên không thể tiếp nhận được sự thật này, cũng không lấy làm vội lên tiếng nói: "Tộc trưởng Dương thử nghĩ lại xem, nếu không phải như vậy, thì làm sao có thể khiến cho hành thi của nhà họ Dương sợ hãi không giống như lúc trước, lại làm sao có thể khiến cho tộc trưởng Dương trong lòng cảm thấy sợ hãi? Chúng tôi làm sao có thể đến khu đất của nhà họ Dương bình an vô sự.
Ngoài việc có huyết mạch thuần khiết ra thì còn có thể có khả năng gì có thể giải thích được chứ?”
Lời Diệp Phùng nói không sai, nhưng trong lúc nhất thời Dương Khang vẫn không thể tiếp nhận được: “Nhưng chuyện này...!chuyện này làm sao có thể? Dù sao, hơn một ngàn năm rồi, vẫn là một đứa bé nhỏ như vậy, làm sao có thể là tổ tiên của nhà họ Dương chúng tôi chứ?” "Tộc trưởng Dương chẳng lẽ sách của tổ tiên nhà họ Dương không ghi chép lại chút gì sao?”.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
49 chương
20 chương
344 chương
61 chương