Đế sư xuất sơn
Chương 610 : Cuộc Gặp Gỡ Trong Hang Động
“Được rồi!”
Bắc Minh Vân hít một hơi thật sâu: “Bây giờ không phải lúc để thảo luận! Bây giờ việc cấp bách trước mắt chính là phải tìm thấy đại ca Diệp!
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, ổn định lại tinh thần, xua tan đi nỗi sợ hãi trong lòng! “Đã tới đây thì hãy yên tâm ở lại! Nếu thật sự giống như lời ông chủ Trương nói, thì đây là một thuật che mắt rất tài tình.
Nói cách khác, có người đã cố ý tính kế chúng ta, vậy thì, ở đây chúng ta chỉ giống như những con ruồi nhặng nhỏ bé bay loạn xạ không có một chút tác dụng nào cá!" “Nếu ở trước mặt có ba cái cửa hang động, tôi để nghị rằng chỉ bằng chúng ta đi đến đó thử xem, có lẽ là có thể tìm thấy manh mối gì đó hữu ích!” “Tôi đồng ý!” “Được! Vậy chúng ta mau đi thôi!”
Ba người đã hạ quyết tâm, cùng nhau đi đến cửa hang động mà Trương Thành Quân đã nói, dùng cây đuốc để chiếu sáng, quả nhiên chính là ba cái sơn động tối mịt, vừa đủ kích thước để một người có thể dễ dàng chui qua, trên dưới trái phải xung quanh vẫn còn có không gian để hoạt động, từ phía bên ngoài cửa hang động nhìn vào trong, cái gì cũng có thể nhìn thấy, dỏng tại lên lắng nghe, âm thanh gì cũng không có, vô cùng yên lặng! “Ba người chúng ta, nhất định không được tách rời! Trong hang động này, ắt hẳn phải ẩn chứa một bí mật lớn gì đó!” “Với lại, chắc chắn cũng có ai đó làm người canh giữ Nhưng bây giờ tôi có thể đưa ra kết luận chính là Đế Sư Diệp đáng lẽ ra không nên gặp bất kì nguy hiểm nào!” “Tại sao có thể nói như thế?” “Hừm! Tất cả những gì chúng ta gặp phải, chẳng qua chỉ là để ngăn cản chúng ta mà thôi, nếu như người canh giữ của hang động này là thứ gì đó tồn tại vô cùng mạnh mẽ, thì hoàn toàn không cần phải dùng đến nhiều công sức như vậy, có thể trực tiếp đánh bại chúng ta, nhưng mà hắn lại dùng công sức lớn như vậy, chắc chắn là để đối phó mấy người chúng ta, hắn sẽ không nắm chắc phần thắng trong tay đâu, nói như vậy, trong cảnh giới của Đế Sư Diệp chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng bị hắn làm hại!”
Nghe Trần Vượng phân tích xong, trái tim đang treo lơ lửng của Bắc Minh Vân mới từ từ rơi xuống, không sai, nếu như đối phương là nhân vật vô cùng lợi hại, thì đã không phải bỏ ra công sức lớn như thế, đối phương càng đoán không rõ ra bọn họ, thì càng có thể chứng minh, vốn dĩ đối phương không dám trực tiếp đối đầu với bọn họ, cũng giản tiếp chứng minh rằng Diệp Phùng có lẽ đã không gặp bất kì nguy hiểm nào! “Mọi người mau lại đây xem, đây là cái gì?”
Đột nhiên, giọng nói nghiêm nghị của Trương Thành Quân vang lên! “Tìm thấy thứ gì rồi?”
Trương Thành Quân ở tít phía bên trái của cửa hang động, anh ta thâm nhập vào một chút, giơ chiếc đuốc trong tay hướng về phía trước tập hợp: “Mọi người mau xem, đây là cái gì?”
Trần Vượng và Bắc Minh Vân tập hợp lại phía trước nhìn kỹ, trên đá thạch bích cứng rắn có mấy ký hiệu kì lạ, giống như vết đạo khắc lên, vô cùng ngoằn ngoèo, không thể nhìn rõ nó có ý nghĩa gì! “Đây là bị khắc lên sao?” "Không phải!”
Bắc Minh Vân lắc đầu: “Đây là gắng gượng dùng móng tay vẽ ra đó!” “Cái gì?”
Hai người vô cùng ngạc nhiên! “Tại sao lại cho là như vậy?” “Mọi người xem, chiều ngang của các ký tự này có một chút khác biệt, vả lại nếu như nhìn kĩ, trong các ký hiệu này còn có thể nhìn thấy các dấu vết màu đỏ mờ nhạt, mà còn có thứ gì đó trông giống như cao su, tôi nghĩ rằng, có lẽ là khi dùng móng tay vẽ lên, bị đá thạch bích làm trầy xước, để lại phần da trên đó!” “Còn thứ màu đỏ kia có lẽ là vết máu rồi!”
Bắc Minh Vân xuất thân là bổ khoái, đối với những chi tiết trên cơ thể người đã ghi nhớ giống như là khắc lên xương cốt, chỉ quan sát bằng mắt thường, cô ta liếc nhìn cũng có thể phân biệt rõ, thứ trên này chính là dấu vết do con người để lại “Nói như vậy, nếu như đây là móng tay người vẽ lên, mà bên trên còn để lại vết máu vô cùng rõ ràng, cũng chính là nói, cách đây không lâu tại nơi này đã từng có người đi qua!”
Đột nhiên Trần Vượng nhớ đến một vấn đề quan trong! “Vả lại, không những đi qua, có lẽ còn gặp phải một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ, nếu không một người bình thường không thể dùng móng tay để viết lên trên đá thạch bích cứng như vậy, mà còn để lại rất nhiều vết máu như vậy!”
Nhờ dùng hộp quẹt lửa chiếu sáng, những ký hiệu kỳ lạ kia có tổng cộng bốn ký tự “Nhưng mà, đây là chữ gì vậy? Người đã từng đi qua đây bây giờ đang ở nơi nào? Bốn chữ này đang muốn thể hiện ý nghĩa gì?” “Dường như đây là ký tự thượng cổ! “Ký tự thượng cổ?” “Đúng! Tôi dường như đã nhìn thấy những ký tự này ở trong một quyển sách cổ ở nhà tôi, nó là một loại ký tự độc đảo thuộc về một triều đại nào đó!” “Ông chủ Trương, ông có thể đọc hiểu ý nghĩa của những ký tự trên này không?”
Trương Thành Quân nhìn đi nhìn lại, cuối cùng lắc đầu: “Tôi cũng đã từng đọc qua những ký hiệu giống như này một lần, nhưng ý nghĩa cụ thể của nó thì tôi lại không biết!
Một thời gian, khi vừa tìm thấy một chút manh mối thì lại bị đứt đoạn mất “Dường như chúng ta nên đi thêm một lần nữa rồi!
Lúc này, Trần Vượng ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào trong cửa hang động mù mịt, giọng điệu trầm xuống và nói ra: “Chính vì có những ký hiệu được để lại ở cửa hang động này, như vậy ở bên trong hang động, nhất định là có thứ gì đó!” “Tôi sẽ khám phá con đường ở phía trước, cô Bắc Minh ở giữa, ông chủ Trương đi sau cùng, chúng ta cùng nhau khám phá!”
Chuyện đến nước này, đây cũng là cách duy nhất rồi!
Sau khi hội ý xong, ba người không hề do dự mà tiến vào sâu trong hang động từ phía cửa hang, vì cửa hang quá hẹp nên ba người xếp hàng lần lượt đi vào trong!
Bọn họ mỗi người chậm chạp từng bước đi, cũng vô cùng yên tĩnh, Trần Vượng lỡ gây ra tiếng động, toàn thân trở nên vô cùng căng thẳng, ngoại trừ Diệp Phùng ra thì anh ta là cao thủ lợi hại nhất, tự nhiên gánh vác trách nhiệm bảo vệ mọi người!
Một tay cầm cây đuốc chiếu sáng, một tay để vào trong tay áo ngưng kết nội khí, kết tụ thành một luồng ánh sáng trắng trôi chảy trong ta để đề phòng lúc những tình huống xảy ra!
Cứ đi thẳng về phía trước như vậy, bọn họ cũng không biết rốt cuộc đã đi được sâu bao nhiêu, con đường lại các đi càng rộng, ba người có thể chậm rãi kề vai sát cánh mà đi, đột nhiên phát ra một tiếng thét lớn từ sâu bên trong, làm cho ba người bọn họ giật nảy mình, Trần Vượng giơ cây đuốc soi về phía trước, ngoài một đốm sáng thì không có bất kỳ thứ gì! “Lúc nãy mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?”
Bắc Minh Vân và Trương Thành Quân chắc chắn mà gật đầu, một lần nữa Trần Vượng vô cùng cần thận, dường như âm thanh vang lên vừa nãy không phải là ảo giác “Âm thanh rất nhỏ, có cảm giác ở rất xa, tôi cảm thấy thứ phát ra âm thanh đó, có lẽ cách chúng ta còn khá xa Bắc Minh Vân vừa nói dứt lời, âm thanh kỳ lạ kia lại vang lên, nhưng không phải là âm thanh này, mặc dù rất nhỏ, nhưng có phần rõ ràng hơn âm thanh lúc đầu!
Dường như Bắc Minh Vân nghĩ đến thứ gì đó, lẩm bẩm miệng nói thầm không biết đang tính toán điều gì, đột nhiên sắc mặt cô ta lập tức thay đổi: “Không được! Trần Vượng! Cẩn thận đó!”
Cô ta vừa nói xong, tiếng hét lại vang lên, nhưng mà âm thanh này lại không rõ ràng, đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt Trần Vượng, mở to miệng, hét lên một tiếng, lao thẳng về phía Trần Vượng!
May mà trước đó có lời nhắc nhở của Bắc Minh Vân, Trần Vượng đã âm thầm có sự chuẩn bị, trong tiềm thức giơ ra một bàn tay mang theo nội lực mạnh mẽ, trực tiếp ấn lên trên ngực của cái bóng đó!
Một tiếng nổ lớn, bóng người đó nhanh chóng đến, đi cũng rất nhanh, trong nháy mắt bị Trần Vượng đánh bay lên trời, lúc này, Trần Vượng không chút do dự đưa cây đuốc đang cầm trong tay đưa cho Bắc Minh Vẫn ở phía sau, đệm chân một cái, lao ra trong nháy mắt: “Giúp tôi chiếu sáng khu vực này!”
Trần Vượng không phải là tên ngốc, anh ta lao ra ngoài đương nhiên cho rằng là đối phương sẽ không uy hiếp mình, có thể bị anh ta đẩm bay lên trời, từ trước đến nay anh ta cũng không phải là một nhân vật dễ đối phó!
Trương Thành Quân và Bắc Minh Vân nghe thấy những lời này, lập tức giơ cao cây đuốc lên, đi lên vài bước, quả nhiên phát hiện ở trên mặt đất có một bóng người đang di chuyển.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
49 chương
20 chương
344 chương
61 chương