Đế sư xuất sơn
Chương 577 : Hải Tặc
"Người đâu, bảo vệ tốt cô của mọi người, những người còn lại theo tôi!"
Diệp Phùng nói một câu rồi cùng Vương Khinh Lâm đi ra khoang thuyền rồi lên boong thuyền.
Hôm nay trời đẹp, nghìn dặm xung quanh không có mây, mặt biển vô cùng êm dịu.
Diệp Phùng nhìn theo hướng ngón tay của Vương Khinh Lâm, ba chiếc thuyền nhỏ như ba điểm đen nhanh chóng lái về bên này với tốc độ cực nhanh.
Dựa theo khoảng cách của hai bên, chỉ sợ không bao lâu nữa bọn họ sẽ đâm vào nhau!.
Truyện Mỹ Thực
Lúc này, thuyền trưởng cũng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: "Ngài Diệp, có lẽ chúng ta gặp phải hải tặc rồi!"
Diệp Phùng tập trung nhìn vào chiếc thuyền ở phía xa kia, trầm giọng nói: "Có thể tránh bọn họ không?"
Không phải Diệp Phùng sợ phiền phức, mà là ở trên biển, bọn họ sẽ rơi vào thế yếu.
Tránh sở đoản, tấn công sở trường là điều tối kị của nhà binh.
Dựa vào tình hình trước mắt này, tránh bọn chúng là cách tốt nhất
Ai ngờ thuyền trưởng lắc đầu, sắc mặt khó coi: "Chỉ sợ rất khó!" "Thuyền của chúng ta quá lớn, tốc độ di chuyển rất chậm.
Thuyền nhỏ của bọn chúng di chuyển nhẹ nhàng, đuổi kịp chúng ta chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!" "Hơn nữa, nơi này hải tặc thường xuyên qua lại, chuyện này người hay đi biển đều biết.
Cũng không biết bọn chúng dựa vào thế lực nào, chỉ sợ chúng ta gặp phải phiền phức rồi!"
Diệp Phùng yên lặng một lúc, lập tức nói với Vương Khinh Lâm: "Lấy cờ lớn của Dong Binh Đoàn Overlord ra treo lên cột buồm, tất cả lính đánh thuê đều chuẩn bị phòng ngự! Đã không tránh được vậy thì chúng ta sẽ chăm sóc cho bọn chúng!" "Nhớ kỹ! Tránh được nên tránh, nếu như thật sự không thể tránh được thì tiêu diệt bọn chúng với tốc độ nhanh nhất."
Vương Khinh Lâm khẽ gật đầu: "Học trò đi sắp xếp chuyện này!" "Ở nơi này, chẳng lẽ có rất nhiều cướp biển phân chia thế lực sao?" Sau khi Diệp Phùng ra lệnh xong thì hỏi thuyền trưởng.
"Ở vùng biển này, đường biển chúng ta đi được xem là tương đối yên ổn.
Cho dù thuyền đánh cá hay là thuyền buôn bán đều đi qua nơi này, cho nên cũng xuất hiện những tên cướp biển hung hăng ngang ngược!" "Từ khi bắt đầu, thế lực của tất cả những cướp biển lớn nhỏ này không hơn mười mấy người.
Sau đó, bọn chúng dần thu nạp lên, bây giờ có hai thế lực hải tặc lớn chiếm cứ khu vực này.
Một nhóm là Thiên Hải Môn, một nhóm là Đảo Vô Mạng.
Nếu đây là người của Thiên Hải Môn thì có lẽ đưa chút tiền thì sẽ được qua, nhưng mà nếu là Đảo Vô Mạng thì chỉ sợ chúng ta phiền phức lớn rồi!"
Ánh mắt của Diệp Phùng trở nên lạnh lùng: "Vì sao?" "Số lượng cướp biển của Đảo Vô Mạng thua xa Thiên Hải Môn, nhưng người của bọn chúng vô cùng hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn, thấy thuyền thì lên thuyền, tất cả tiền bạc phụ nữ sẽ không buông tha.
Thậm chí có lúc còn giết sạch mọi người trên thuyền, cho nên tiếng xấu của Đảo Vô Mạng vô cùng nổi tiếng ở đây.
Người hay đi thuyền đều biết nếu xui xẻo gặp bọn chúng thì tương đương với nửa cái mạng sẽ nằm trong tay Diêm Vương!"
Diệp Phùng hơi nheo mắt lại, chắp tay sau lưng, nhìn thuyền nhỏ càng lúc càng đến gần, vẻ lạnh lùng trong mắt càng lúc càng nhiều hơn.
Đảo Vô Mạng, tốt nhất đừng đụng tới tôi, nếu không thì tôi sẽ khiến cho mấy người có mạng đến không có mạng về.
Trong phút chốc, ba chiếc thuyền càng lúc càng đến gần, người cầm đầu trên một chiếc thuyền là một kẻ vạm vỡ trên người có vẻ tàn nhẫn, vẻ mặt dữ tợn, có vẻ vô cùng hung ác.
Trời rét lạnh như thế, nhưng cánh tay của tên cướp biển đó để trần, cơ bắp to lớn biểu thị rõ sức mạnh của gã! "Ông hai, thật không ngờ hôm nay chúng ta có thể gặp được một con cá lớn!"
Một thằng đàn em đứng bên cạnh người đàn ông cười lấy lòng nói.
Ông hai cười ha ha một tiếng: "Ông trời biết đã rất lâu rồi chúng ta không có gì ăn nên cố ý đưa một con cả đến để chúng ta cải thiện cơm nước!" "Nói với các anh em, lát nữa tỉnh táo lên, một chút vật quý cũng không thể bỏ sót!" "Ông hai yên tâm đi, các anh em đã không kìm chế được nữa, nhìn xem chiếc thuyền lớn như thế.
Chậc chậc, có lẽ đồ tốt cũng không thiếu! Ha ha..." "Cũng không biết có phụ nữ hay không, lần trước giành được những thứ kia cũng chơi chán rồi.
Nếu có mấy cô gái trẻ tươi tắn thì nhất định ông chủ sẽ ban thưởng cho chúng ta rất nhiều!" ТrцуeлАРР.cоm trang we*b cập nhật nhanh nhất
Nghe xong lời nay, trong mắt ông hai cũng hiện lên vẻ xấu xa, đối với những tên cướp biển lăn lộn trên biển lâu dài mà nói, thì phụ nữ là thứ khan hiếm nhất cũng là thứ không thể thiếu nhất.
Ánh mắt gã ta nhìn về phía thuyền lớn càng lúc càng nóng bỏng, bởi vì dựa theo kinh nghiệm của gã mà nói thì trên chiếc thuyền to kia không thể thiếu đồ quý, sự xuất hiện của phụ nữ càng không thể thiếu! "Các anh em, thêm chút sức đi!" "Rất nhiều vàng bạc châu báu, gái đẹp như nước trong veo đang chờ chúng ta!" "Hú! Hú!"
Vô số hải tặc giơ cao vũ khí trong tay, phát ra tiếng tru phấn khởi như tiếng sói.
Giờ phút này, khoảng cách của hai bên càng lúc càng gần, ánh mắt nhanh nhạy của Diệp Phùng nhìn vào ba chiếc thuyền.
Đếm sơ sơ trên thuyền thấy có khoảng hai ba mươi tên hải tặc.
Mỗi người bọn chúng có dáng vẻ vô cùng hung ác, xem ra cũng không phải thứ dễ trêu chọc.
Mà giờ phút này trên thuyền của anh, không tính thuyền viên thì cũng không kém số người đối phương.
Anh tự tin nếu từng người tác chiến thì một lính đánh thuê Vương Khinh Lâm mang tới có thể đánh hạ được ba người bên kia.
Nhưng mà dù sao đây cũng là trên biển, đối phương lại là hải tặc ăn cơm ven biển, kinh nghiệm phong phú.
Bọn họ ở lâu trên đất liền, nếu kéo dài tình hình này thì thắng bại thật đúng là khó nói "Ông hai, anh nhìn xem dường như trên thuyền bọn chúng treo một lá cờ!"
Khoảng cách hai bên dần rút ngắn lại, hải tặc Đảo Vô Mạng cũng nhìn thấy lá cờ lớn màu đen bay phấp phới trong gió.
"Trên đó viết cái gì?” "Hình như...!Hình như là bốn chữ Dong Binh Đoàn
Overlord!".
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
49 chương
20 chương
344 chương
61 chương