Đế Quốc Thiên Phong

Chương 105 : Đêm nay không ai ngủ được

Trước đầu giường của Thiển Thủy Thanh, mười tên binh sĩ đứng nghiêm chỉnh thành một hàng. Ở bên ngoài, hơn hai trăm tên binh sĩ bao vây phủ thành chủ tạo nên một bức tường bằng sắt, bất cứ kẻ nào muốn đi vào đều phải được sự cho phép của bọn họ. Vấn đề duy nhất chính là toàn bộ những người này đều là hàng binh của Đế quốc Chỉ Thủy, lúc này bên cạnh Thiển Thủy Thanh không có lấy một quân nhân thật sự của Đế quốc Thiên Phong. Mặc dù Trịnh Thời Nguyệt hao tốn tâm lực chọn lựa ra những hàng binh canh gác là những người có vợ con ở gần đây để có thể dễ dàng khống chế, những người này lại rất trung thành và tận tâm đối với hắn, nhưng sau sự việc Lãnh Khí lúc ban ngày, trong lòng hắn cũng phập phồng lo sợ. Mỗi người đều sợ hãi, họ sợ rằng trong hơn hai trăm người này chỉ cần có một người ôm dạ bất lương, ắt tính mạng của Thiển Thủy Thanh sẽ lâm nguy, nhưng bọn họ lại không thể không vâng theo mệnh lệnh này. Xưa nay kẻ muốn làm đại sự là những kẻ dám phiêu lưu mạo hiểm. Thiển Thủy Thanh thường nói đánh bạc không phải là chuyện tốt, đánh lâu ắt cũng phải thua. Nhưng đồng thời hắn cũng cho rằng, tới lúc cần phải đánh, nhất định phải kiên quyết dứt khoát đánh một ván. Không phải bất cứ chuyện gì, bất cứ lúc nào trên thế gian này mình đều có thể nắm chắc trong tay, đến thời điểm quan trọng chỉ có thể tận nhân lực mà tri thiên mệnh, dũng cảm đánh một canh bạc với vận mệnh an bày, để xem rốt cục ông trời đối xử với mình như thế nào... Mà canh bạc này nếu như thua, ắt khó bảo toàn tính mạng. - Thanh Tâm, lấy cho ta chén nước! Hắn tựa lưng vào đệm, uể oải gọi một tên binh sĩ trực nhật. Tên binh sĩ có tên gọi Thanh Tâm vội vàng cung kính dâng lên một chén nước cho Thiển Thủy Thanh. Nhìn cử chỉ cẩn thận cung kính của hắn, giống như đang sợ hãi Thiển Thủy Thanh hiểu lầm mình dù chỉ vì một chén nước cỏn con, hai tay hắn nâng chén nước đưa ra cách người hắn khá xa, chỉ sợ Thiển Thủy Thanh sinh lòng ngờ vực. Thiển Thủy Thanh thấy vậy không nhịn được suýt nữa bật cười, nhưng miễn cưỡng kìm lại, đón lấy chén nước hớp một ngụm, sau đó thuận miệng hỏi: - Ngươi có quen biết tên Lãnh Khí kia hay không? Vẻ mặt Thanh Tâm lập tức đại biến, hắn sợ tới nỗi quỳ sụp xuống trả lời: - Hồi bẩm Tướng quân, cùng trong quân ngũ, khó tránh khỏi tiếp xúc vài lần, nhưng thuộc hạ thật sự không biết hắn lại to gan lớn mật đến mức dám ám sát Tướng quân. Thiển Thủy Thanh mấp máy môi, vốn hắn định nói ngươi không cần quỳ, ta không hề hoài nghi ngươi! , nhưng ngẫm nghĩ một chút lại thôi, cất tiếng hỏi với giọng ôn hòa: - Ngươi thấy tên Lãnh Khí kia thuộc loại người như thế nào? - Chỉ là một tên côn đồ mà thôi! Thiển Thủy Thanh nhướng mày: - Ủa, vậy sao? Ta lại cảm thấy hắn là một anh hùng. Thanh Tâm giật thót trong lòng. Thiển Thủy Thanh thở ra thật dài: - Đáng tiếc một anh hùng như vậy ta lại không thể dùng...Trước khi một quốc gia sắp sửa diệt vong, luôn luôn sinh ra rất nhiều anh hùng, tên Lãnh Khí kia...thật là đáng tiếc! Lúc hắn nói câu này, vẻ tiếc nuối lộ rõ trên nét mặt, người ngoài có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Mười tên binh sĩ đứng trước giường Thiển Thủy Thanh, tên nào cũng có phản ứng riêng của mình. Có kẻ chấn động, có kẻ cảm thương, có kẻ đồng tình, cũng có kẻ tỏ ra tiếc nuối. Mặc dù Trịnh Thời Nguyệt chọn ra những binh sĩ trung thành nhất đến đây để bảo vệ sự an toàn cho hắn, nhưng Thiển Thủy Thanh biết rõ, trên đời này vĩnh viễn không ai muốn đổi chủ một cách dễ dàng. Nếu như vào lúc bình thường, có lẽ hắn sẽ giảng đạo lý, nói chuyện đời, nói một số quá trình phát triển tất yếu của lịch sử, kể ra một ít xu thế phát triển nào đó của xã hội phong kiến, hay bình luận vài chuyện thiện ác chính tà cùng những ưu khuyết điểm của mọi chuyện thị phi, có thể nói một chút về thăng trầm của đời người như bể cả hóa ruộng dâu. Hắn sẽ nói cho bọn họ hiểu, diện mạo thật sự của thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, đạo đức chỉ là một công cụ sản sinh ra theo sự phát triển của xã hội. Thật ra nhân chi sơ tính bổn ác, chứ không phải là bổn thiện! Thiện chỉ là công cụ một nhóm người sử dụng để ràng buộc người khác có hiệu quả mà thôi, sau đó vì sự phát triển của cộng đồng, cùng vì sự sinh tồn mà dần dần hình thành và hoàn thiện nên một hệ thống. Nhưng hiện tại nó không thích hợp áp dụng cho thời đại này. Hắn sẽ nói cho bọn họ rằng kẻ mạnh cũng giống như cá lớn nuốt cá bé, là một mắt xích cực kỳ quan trọng trong cả sợi xích của thế giới sinh vật, đó không phải là một sai lầm mà chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ. Tất cả những sự thóa mạ chỉ trích đều là một hành vi vô nghĩa. Nhưng hắn cũng thừa nhận rằng trước mặt một thế lực đối kháng mạnh mẽ, biểu hiện ra một phong thái không hề biết sợ sẽ toát ra khí tiết anh hùng làm cho người người hướng tới. Cho nên Lãnh Khí không sai, bản thân hắn đã làm đúng. xem tại Bất kể là chống lại hay là chinh phục đều là một sự thể hiện đặc biệt của con người trên thế gian này. Người với người đối chọi lẫn nhau mà tiến bộ, người với người cũng vì đối chọi lẫn nhau mà giết lẫn nhau. Trăm ngàn năm qua không hề sai chạy, đó là quy luật của lịch sử, không ai có thể sửa đổi. Nhưng rốt cục hắn không nói. Thân thể của hắn không cho phép hắn nói, hắn cũng không cho rằng nói ra những điều trên nhất định sẽ có hiệu quả. Cho nên, rốt cục hắn chỉ nói rằng: - Ở quê hương của ta, từng có lịch sử trăm ngàn năm khuất nhục, vô số lần bị quân xâm lược công chiếm, hết lần này đến lần khác bị kẻ thù tiến đánh đến tận cửa. Tất cả những anh hùng đều là nhờ vào việc chống lại kẻ thù xâm lược mà thành danh, nhưng gần như không tìm thấy người nào tấn công nước khác mà thành anh hùng. Từng có vị Hoàng đế lập được công lao vĩ đại thống nhất sáu quốc gia, kết quả cũng bị người đời sau đánh giá là tàn bạo hung ác. Từng có vị vua trên thảo nguyên đánh vào biên giới nước khác để giương oai của ngoại quốc, nhưng vì nguyên nhân không phải là người bản địa cho nên không được người đời trân trọng, thậm chí còn châm biếm ông ta là kẻ thô lỗ, không hiểu văn minh, thủ đoạn man rợ. Vì vậy, ta phát hiện thì ra tất cả những bậc vĩ nhân có thể mở mang bờ cõi cho quốc gia mình, xét cho cùng đều là loại người tàn bạo hung hãn, âm độc giả dối. Ta không biết lý do vì sao, nhưng ta tin tưởng rằng có lẽ chỉ có mẫu người như vậy mới có được năng lực và khí phách tạo ra một thế giới hoàn toàn mới! Nói đến đây hắn đưa mắt nhìn Thanh Tâm và các binh sĩ bên cạnh hắn, chậm rãi nói: - Từng đoạn lịch sử như vậy, ta từng đọc đi đọc lại nhiều lần. Ta phát hiện ra ta đã chịu đựng lịch sử bị người khác xâm lược quá nhiều rồi, nếu như có thể, ta rất muốn đi tấn công, mở mang bờ cõi, làm loại người tàn bạo hung ác, chứ không muốn làm loại anh hùng đứng lên chống lại loại người tàn bạo kia. -...Cho nên ta vứt bỏ đạo đức, vứt bỏ thiện lương, ta cầm lên con dao đồ tể múa may. Ta không thể thay đổi được tính phát triển tất yếu của lịch sử, nhưng ta có thể đứng trên đỉnh ngọn sóng thủy triều. Bởi vì nếu ta không đi tấn công người khác, ắt sẽ có người khác tấn công ta. Đây là lẽ tất nhiên không thể nào thay đổi, nếu đã là như vậy, ta thà làm kẻ đi xâm lược còn hơn! -...Ta rất may mắn, ta được sống ở một quốc gia hùng mạnh, cho ta một cơ sở rất tốt để có thể tung hoành ngang dọc, cho nên ta cam chịu làm một tên đồ tể. Không phải trên đời này người ta luôn luôn phải làm đồ tể hay sao? Giống như vận mệnh của Đế quốc Chỉ Thủy đã định, quốc gia này nhất định sẽ bị diệt vong, không phải diệt vong bởi tay của người Đế quốc Thiên Phong, mà là diệt vong trong tay dân chúng nổi loạn trong nước. -...Khi con thuyền trung thành không còn bến nào để cập, không ngại vứt bỏ tầm nhìn hạn hẹp của mình, tìm kiếm một bến tốt để thả neo, như vậy mới có chỗ trú thân giữa cơn sóng biển ngập trời. Lịch sử như con nước thủy triều, chuyện thay đổi của một quốc gia vốn là chuyện thường tình, nếu con người ta từng trải nhiều rồi, cũng sẽ trở nên nhạt mùi sinh tử. Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh đột nhiên nở nụ cười, nói tiếp: - Cách nghĩ trên của ta dùng sự lợi hại của các mối quan hệ cùng với quá trình tiến triển tất yếu của lịch sử mà phân tích, đôi khi sẽ làm cho người nghe khó mà chấp nhận. Nhưng sự thật là nó vô cùng chân thật, vô cùng chính xác...Ta biết các ngươi nghe không hiểu, cho dù hiểu được cũng chưa chắc đã chấp nhận, tuy nhiên cũng không quan trọng...Bởi vì sau này, có một ngày nào đó các ngươi sẽ hiểu rõ. Được rồi, ta cảm thấy mệt, phải nghỉ ngơi, các ngươi lui ra đi! Mười tên binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy đồng thời khom người thi lễ, sau đó lui ra khỏi phòng. Thanh Tâm rời khỏi sau cùng, trước khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, hắn còn liếc nhìn Thiển Thủy Thanh một cái thật sâu. Tuy hắn không nói gì, nhưng trong ánh mắt của hắn đã lộ ra vẻ khâm phục. Quả thật hắn không hiểu hết những lời Thiển Thủy Thanh vừa nói, nhưng trong lúc này, ít nhất hắn cũng hiểu được một chuyện. Người này, quả thật không chỉ là đồ tể... O0o Đêm đã khuya. Những binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy vẫn đứng nguyên ở vị trí của mình, không động đậy chút nào. Ánh nến trong phòng Thiển Thủy Thanh hơi lung lay một chút rồi vụt tắt. Trong phòng lập tức tràn ngập bóng tối. Phương Hổ đang đứng trên mái phòng, phía sau chính là Dạ Oanh. Bọn họ yên lặng theo dõi chăm chú tất cả động tĩnh của mỗi một tên hàng binh Đế quốc Chỉ Thủy. Bọn họ cũng không biết mình làm như vậy có tác dụng gì không, nếu như những binh sĩ Đế quốc Chỉ Thủy này muốn giết Thiển Thủy Thanh, bọn họ có chạy tới e rằng đã muộn... Nhưng không cần biết ra sao, bọn họ không thể nào rời khỏi nơi đây được... Ở phía Đông, phía Tây, phía Nam, phía Bắc của phủ thành chủ, bọn Mộc Huyết, Lôi Hoả, Vô Song đều đang chia ra lẳng lặng đứng canh. Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi chuyện mà bọn họ hy vọng vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Bọn họ đang đứng bảo vệ, hy vọng Tướng quân của bọn họ có thể bình yên. Đêm nay, không ai ngủ được... O0o Lam Thành sáng nay nghênh đón một trận tuyết đầu Đông, vào ngày cuối cùng của một năm. Những bông hoa tuyết màu trắng bay bay giữa không trung vẽ ra một bức tranh tuyệt mỹ rung động lòng người, tô điểm cả mặt đất thành một thế giới khoác chiếc áo choàng màu bạc, đồng thời cũng che lấp sát khí nặng nề do gió mang đến. Trên mái phòng của Thiển Thủy Thanh đã đóng một lớp tuyết thật dày, ánh nắng sớm rọi xuống phản chiếu ra ánh sáng chói chang vào trong phòng. Thiển Thủy Thanh mở mắt. Trước mắt hắn là gương mặt vừa giận vừa mừng của Dạ Oanh, đôi mắt to đen của nàng đang nhìn hắn đăm đăm không chớp. - Xem ra ta dậy muộn. Thiển Thủy Thanh mỉm cười nói. Dạ Oanh khẽ vuốt mặt Thiển Thủy Thanh: - Đại khái chàng là người ngủ ngon nhất đêm qua. - Mọi người không ai ngủ sao? Thiển Thủy Thanh hỏi. Dạ Oanh gật gật đầu, cười ngọt ngào: - Chàng đã thắng, lòng quân của đám hàng binh đã được chàng vãn hồi trở lại, bọn họ sẽ báo đáp lại sự tin tưởng của chàng! Tin tưởng? Thiển Thủy Thanh nở nụ cười khổ. Đúng vậy, hắn thắng, nhưng không liên quan gì tới chuyện lòng tin. Hắn chỉ là dùng sinh mạng của mình đánh một canh bạc mà thôi, hắn đặt cược rằng không phải bất cứ ai trong số hàng binh cũng chịu làm dũng sĩ như Lãnh Khí, hắn cược rằng bọn họ cũng sinh lòng bất mãn với Đế quốc Chỉ Thủy, hắn cược rằng bọn họ cũng máu mê cờ bạc, dám đem tất cả vận mệnh và tiền đồ đặt lên người mình, hắn cũng cược rằng tầm nhìn trong việc tuyển chọn người của Trịnh Thời Nguyệt cũng không đến nỗi nào kém cỏi... Đánh bạc thắng cũng không nói làm gì, nếu như có thể, hắn thà là vĩnh viễn không cần phải đánh bạc như vậy.