Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 79 : Thẩm

Tiền Bất Ly càng thêm nghi ngờ. Nếu theo như tính cách nóng nảy trước kia của hắn, hắn đã sớm dùng danh nghĩa trưởng công chúa đế quốc thi triển thủ đoạn lôi đình xử trí gã huyện chủ, thế nhưng ngôi phủ đệ đổ nát lại khiến cho Tiền Bất Ly nghi hoặc, cho nên hắn mới quyết định đợi đến lúc mấy người Mạnh Thiết Đầu trở về rồi mới tính. Ai ngờ tin tức mấy người Mạnh Thiết Đầu mang về cũng không có bất kỳ trợ giúp nào, Tiền Bất Ly trầm ngâm một chút, ra hiệu cho Trình Đạt ở sau lưng đi dẫn gã huyện chủ vào. Chứng kiến dáng vẻ nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí của huyện chủ quan sát khắp căn phòng, Tiền Bất Ly lắc đầu cười cười nói: "Nói cho ta biết tên của ngươi." Kỳ thật Tiền Bất Ly đã biết tên của huyện chủ từ bìa của huyện chí, sở dĩ hắn cố ý hỏi nói nhảm là vì lại để cho hắn nhanh chóng tiến vào . "Hạ quan. . . . Chu Quần Ích." "Bản thân ngươi đã làm chuyện gì, trong lòng ngươi đã biết chưa? Có cần ta nhắc nhở ngươi một chút hay không?" Tiền Bất Ly vừa nói vừa đưa mắt liếc một cái, đám thân vệ của hắn cùng trừng mắt nhìn Chu Quần Ích, nhất là Trình Đạt, hắn từ bên cạnh đi tới gần Chu Quần Ích, đôi mắt không có ý tốt đẹp gì đảo một vòng quanh cổ Chu Quần Ích, tiếng hít thở cũng dần dần trở nên nặng nề. Chu Quần Ích rõ ràng cảm giác được hơi nóng phun ra từ mũi Trình Đạt, gã cảm thấy hoảng hốt trong lòng, "Bịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất: "Hạ quan biết tội, hạ quan biết tội. . ." Tiền Bất Ly nhìn Chu Quần Ích một hồi, đột nhiên bỏ qua Tội danh ", chuyển sang một chủ đề khác: "Phủ đệ của ngươi cũng quá suy tàn, vì sao không tu sửa một chút?" Chu Quần Ích sững sờ, tuy gã không rõ vì sao người trước mặt đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng vẫn là lập tức thể hiện một gương mặt tươi cười trả lời: "Đại nhân, ngài không biết, Phúc Châu là một địa phương hoang vắng, có gần một nửa là người Thổ tộc còn sinh hoạt giống như tổ tông của mình, ở trong núi rừng dựa vào săn bắn mà sống, trước cuối năm bọn họ có thể mang nộp phần thuế má của mình cũng rất không dễ dàng. Căn bản không thể lấy ra tiền tu sửa phủ đệ, cũng không thể. . . . cũng không thể bức người ta vào tử lộ!" Chu Quần Ích cả gan nói xong những lời này, gã dùng ánh mắt thấp thỏm quan sát sắc mặt của Tiền Bất Ly. "Ngươi không tu phủ đệ của mình là chuyện của ngươi, không quan hệ với ta" Tiền Bất Ly thật sự có chút thưởng thức trong nội tâm, Chu Quần Ích này có thể nói ra những lời nói này quả rất không dễ dàng. Thế nhưng trên mặt hắn vẫn không có bất kỳ biểu hiện nào: "Ba ngày sau Điện hạ sẽ khởi hành đi tới phủ Phúc Châu, trong ba ngày ngươi cần phải trưng thu một số tiền lương, nếu như ngươi làm tốt, ta có thể bỏ qua khuyết điểm trước kia ngươi phạm phải. Nếu như ngươi không làm được, ta sẽ phạt ngươi hai tội, chính ngươi nên biết đó là kết cục gì!" "Cái này. . . ." Chu Quần Ích lộ ra vẻ khó khăn. Gã trầm ngâm nói: "Đại nhân, Phúc Châu tuy tốt hơn một chút so với vùng đất phương bắc lạnh giá, nhưng. . . . cũng khó...!" "Ý của ngươi là không làm được?" Giọng nói của Tiền Bất Ly chuyển sang lạnh lẽo. Chu Quần Ích ngược lại hít một hơi khí lạnh, gã nhìn Tiền Bất Ly trước mắt, lại nhìn đám thân vệ chung quanh, trong đó màu da, gương mặt của mấy người Mạnh Thiết Đầu đã hấp dẫn sự chú ý của gã, người Thổ tộc tuy giống như người Cơ Chu quốc, đều là da vàng, nhưng có một chút khác biệt, trán của người Thổ tộc hơi nhô về phía trước, mà mũi lại hơi nhỏ, cũng hơi tẹt, chẳng lẽ mấy người lính này là người Thổ tộc? Thế nhưng luật pháp Cơ Chu quốc không cho phép người Thổ tộc làm lính! Trong tình huống nguy hiểm trước mắt, suy nghĩ của Chu Quần Ích chuyển động rất nhanh. So với việc gã ngồi chờ chết, còn không bằng đánh bạc một phen! Vừa nghĩ đến đây, Chu Quần Ích hạ quyết tâm, gã bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều: "Đại nhân, hạ quan có một câu nói không thể không nói! Huyện Lư Lăng này vốn là đất đai cằn cỗi, không có quá nhiều sản vật, dân chúng mưu sinh khốn khổ, ngay cả ấm no còn không thể nào đảm bảo được, ngài để cho ta có trong vòng ba ngày trưng thu tiền lương. . . . Ngài để cho ta đi cướp đi số lương thực còn sót lại của bọn họ, khiến cho bọn họ đang sống mà chịu chết đói sao? Hạ quan. . . không làm được!" Chu Quần Ích càng nói càng kích động, gã tiện tay tháo mũ quan xuống, ném xuống đất, lại bắt đầu cởi quan bào trên người: "Hạ quan tự biết nghiệp chướng nặng nề, mời đại nhân xử lý, hạ quan không một câu oán hận!" Lần này quang minh lỗi lạc mà nói nói ra, lập tức trấn trụ người trong sảnh, đám người Mạnh Thiết Đầu nghe thấy, lập tức nghĩ trên đời còn có vị quan tốt bực này suy nghĩ cho người Thổ tộc, cảm động dị thường, lại nghĩ tới thôn trang của mình lọt vào thảm kịch, bọn hắn không chịu nổi mà muốn rơi lệ, mà ngay cả một đám thân vệ của Trình Đạt, trong mắt cũng lộ ra thần sắc kính nể. Chỉ có Tiền Bất Ly cười mà như không phải cười nhìn Chu Quần Ích, không nói một tiếng. Biểu diễn của Chu Quần Ích tuy rất đúng lúc, nhưng chơi trò này ở trước mặt Tiền Bất Ly thì không khác có Ban môn lộng phủ (múa rìu qua mắt thợ)! Từ việc Chu Quần Ích quan sát mình lúc ban đầu, đến vẻ kinh ngạc của gã khi phát hiện, còn có quyết định chỉ ngay trong chớp mắt, cuối cùng là sự khẩn trương lúc chờ đợi xử lý, những thứ này, không một điều gì có thể tránh được pháp nhãn của Tiền Bất Ly. Trên thế giới này, người mà có thể ở sống chết trước mắt mà sắc mặt vẫn không thay đổi có thể có không ít, nhưng người có thể hoàn toàn khống chế được bản thân mình thì không có mấy người, sóng to gió lớn trong nội tâm vẫn xuyên thấu qua ánh mắt, sắc mặt, giọng nói đã lộ ra dấu vết dù là nhỏ nhất, mà chỉ cần dấu vết nhỏ bé đã rất đầy đủ đối với Tiền Bất Ly! "Đây là lời trong lòng của ngươi sao?" Giọng nói lãnh đạm của Tiền Bất Ly vang lên có trong sảnh. Chu Quần Ích, từ trên gương mặt Tiền Bất Ly, không thể nhìn ra một điểm đầu mối, thế nhưng phản ứng của mấy người Mạnh Thiết Đầu cùng đám người Trình Đạt rất rõ ràng, Chu Quần Ích trong nội tâm lớn định: "Đại nhân, chỉ cần ngài có thể buông tha con dân huyện Lư Lăng, Chu Quần Ích ta muôn chết không chối từ!" "Nếu như ta cứ như vậy mà giết ngươi, ngươi ngược lại đã thành anh hùng lưu danh muôn đời. . . Đối với ngươi muốn để tiếng xấu muôn đời." Tiền Bất Ly cười đứng lên, dạo qua một vòng vòng quanh Chu Quần Ích, nói: "Ngươi đã nguyện ý hi sinh chính mình vì con dân huyện Lư Lăng, như vậy ngươi cũng nên hi sinh một lần vì ta, dù sao ngươi sớm muộn gì cũng phải chết." Mạnh Thiết Đầu cảm thấy không đành lòng trong nội tâm, gã vừa muốn mở miệng xin tha, ánh mắt Trình Đạt đã lạnh lùng rơi vào trên mặt hắn, trong mắt tràn ngập sát cơ. Đây chính là sự khác nhau giữa tân binh cùng lão Binh, Trình Đạt tuy cũng kính nể Chu Quần Ích, nhưng nếu như thống lĩnh đại nhân một lòng muốn cho Chu Quần Ích chết, Trình Đạt hắn sẽ không chút do dự mà ra tay, mà một tên lính nho nhỏ cũng dám can đảm cản trở quyết định của thống lĩnh đại nhân, hắn chắc chắn sẽ không lưu tình, tay của hắn đã giữ ở trên chuôi kiếm. Chu Quần Ích càng thêm khẩn trương, nhưng giờ này khắc này gã đã không có đường lùi bước: "Đại nhân xin mời ngài nói, chỉ cần việc mà hạ quan có thể làm được, hạ quan nhất định không chối từ." "Những chuyện ta muốn ngươi làm rất đơn giản, ngươi nhất định có thể làm được." Tiền Bất Ly tiện tay móc ra một Phi Đao, ném xuống đất, nói: "Nhặt lên, đâm ta một đao, như vậy ta sẽ có đầy đủ lý do để cho ngươi chết." Chu Quần Ích ngây ra như phỗng, ánh mắt trực tiếp nhìn vào cây đao trên mặt đất, hồi lâu mà vẫn không lên tiếng.