Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 60 : Cơ Thắng Liệt

Vào những thời điểm như này tuyệt đối không cho phép Tiền Bất Ly do dự, như vậy sẽ làm tổn thương tinh thần của các binh sĩ, mặc dù trong lòng Tiền Bất Ly hận muốn chết, hắn vẫn phải mỉm cười nhận lấy cung: "Ngươi là thủ hạ của Đỗ Binh sao?" Tiền Bất Ly vừa nói một câu để tranh thủ thời gian, vừa nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ tìm kiếm biện pháp. ‘Đúng, đại nhân." ngũ trưởng cười hì hì nói: "Đại nhân trí nhớ thật là tốt!" Đclmm! Ta biết ngay, tướng dạng gì thì sẽ có binh lính dạng đó! Tiền Bất Ly oán hận nghĩ đến dáng vẻ cười đùa tí tửng của Đỗ Binh. Các binh sĩ tách sang hai bên, nhường ra một vị trí cho Tiền Bất Ly, mà Tiền Bất Ly, vốn nhanh trí rốt cục nghĩ ra một lý do bốn lạng đẩy ngàn cân, hắn giả vờ giả vịt kéo dây cung, sau đó nhăn lông mi lắc đầu nói: "Cái cung này quá mềm yếu, không thích hợp cho ta dùng." Nói xong Tiền Bất Ly giao cây cung cho thân vệ bên người, nói: "Ngươi tới thử xem." Ngũ trưởng kia lại lên tiếng khen: "Đại nhân thật sự thần lực!" Trong đám binh sĩ ở nơi này, không một ai có thể nghĩ ra Cung quá mềm yếu chỉ là lý do của Tiền Bất Ly, mọi người còn tưởng rằng Tiền Bất Ly có một thân lực lượng mạnh mẽ, tướng quân giống như thống lĩnh đại nhân, không phải là anh hùng có thể bạt núi ngăn sông trong truyền thuyết sao? Tên thân vệ tiếp nhận trường cung không chút hoang mang, bước đi về phía trước, cũng không ai thấy hắn ngắm như thế nào, tay lắp một mũi tên, mũi tên bay ra như ngôi sao chổi, bắn trúng hồng tâm, bốn phía vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi của các binh sĩ. Tay phải tên thân vệ không ngừng rút mũi tên từ trong túi đựng tên, lắp vào cung, lại bắn, liên tiếp mười mũi tên đều bắn trúng hồng tâm, sau đó hắn chuyển cung sang tay phải, dùng tay trái kéo dây cung, người này thật sự có thể bắn cùng bằng hai tay (tay năm tay mười). Khi hai mươi mũi tên chỉnh tề cắm trên mục tiêu, bầu không khí xung quanh yên lặng một lát, đột nhiên tiếng hoan hô như tiếng sóng biển rít gào vang lên. Ngay cả Tiền Bất Ly cũng ngây ngẩn cả người, chớ nhìn hắn suốt ngày mang theo những thân vệ này đi tới đi lui, có thể chuẩn xác kêu tên của mỗi một người bọn hắn, nhưng Tiền Bất Ly tuyệt không hiểu rõ bản lãnh của bọn hắn. Ngày đó Giả Thiên Tường nói muốn chọn lựa ra ba mươi người võ nghệ cao cường từ toàn quân làm thân vệ cho hắn, Tiền Bất Ly cũng chỉ nhún vai từ chối cho ý kiến. Tiền Bất Ly, người đã được chứng kiến chiến tranh hiện đại cũng không để hai từ Võ nghệ vào mắt. "Tôn Trọng Đức, tiễn pháp của ngươi có phải tốt nhất toàn quân hay không?" Khi Tôn Trọng Đức kiêu ngạo buông trường cung, đi trở về sau lưng Tiền Bất Ly, Tiền Bất Ly nhẹ giọng hỏi. "Đại nhân, tiểu nhân không dám tự coi nhẹ mình." Tôn Trọng Đức cung kính cúi đầu: "Nếu như luận riêng về tiễn pháp, tiểu nhân chỉ có thể xếp hạng thứ ba." "Còn ai có tiễn pháp tốt hơn so với ngươi?" "Tiễn pháp của Đỗ tướng quân trong toàn quân không người có thể theo kịp, tiếp theo chính là Trình đội trưởng." Trình đội trưởng mà Tôn Trọng Đức nói chính là đội trưởng đội thân vệ Trình Đạt. "Các ngươi vốn làm gì trong quân?" "Tiểu nhân cùng Trình đội trưởng vốn đều là thân vệ của Đỗ tướng quân." "Các ngươi thì sao?" Tiền Bất Ly quay người hỏi đám thân vệ còn lại. Nghe đám thân vệ bảy mồm tám lưỡi trả lời mình, Tiền Bất Ly biết đại đa số thân vệ vốn đều là hộ vệ phủ thành chủ, còn có mấy người là tinh binh được chọn lựa từ đám binh sĩ. Thu nạp những người có võ nghệ cao cường đến làm thân vệ bên cạnh thượng vị giả, có tính là một loại lãng phí hay không? Tiền Bất Ly cảm khái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hiểu ra, trong chiến tranh tràn đầy các loại nhân tố không thể đoán được, một quân đội hùng mạnh, nếu như bị đối phương trực tiếp đánh tan tác bộ chỉ huy, tất nhiên quân đội đó sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, như vậy thoạt nhìn, xây dựng một đội thân vệ có lực chiến đấu mạnh mẽ vẫn là một điều rất cần thiết. "Bẩm báo, đại nhân." Một tướng lĩnh quý tộc mặc áo giáp màu đen, trước ngực đeo theo một huân chương đi vào trong soái trướng của Úy Trì Phong Vân: "Trinh sát của chúng ta không thể điều tra được bất cứ tin tức gì!" Úy Trì Phong Vân là một lão nhân niên kỷ khoảng chừng năm mươi, khuôn mặt gầy gò, chòm râu nơi cằm của gã đã có một nửa trở nên hoa râm, trên người gã không mặc khôi giáp, chẳng qua là một trường bào màu xám vô cùng bình thường, trước ngực rỗng tuếch, thân là Cơ Chu quốc hầu tước Úy Trì Phong Vân vậy mà không có mang huân chương của chính gia tộc mình. Khi năng lực của một người đã được thế giới này công nhận, người đó sẽ không cần phải dùng vật gì để chứng minh bản thân mình, giống như Úy Trì Phong Vân bây giờ. Tuy bây giờ Úy Trì Phong Vân mặc giống như một thương nhân nhỏ gần như phá sản, từ trên xuống dưới không có bất kỳ đồ trang sức nào, ngay cả bội kiếm cũng không có, nhưng không người nào dám khinh thường gã. Từ trên người Úy Trì Phong Vân tràn ra một loại khí độ ung dung, cũng không phải nói bắt chước là có thể bắt chước được. Loại khí độ này, vốn xuất hiện từ trong lịch duyệt mà ra, không có lịch duyệt nào có thể có được khí độ? Úy Trì Phong Vân giương mắt, nhìn người đi tới, nhẹ nhàng Ừ một tiếng, bất chợt gã lại cúi xuống nhìn quyển sách trước mặt, giống như tất cả sự vật chung quanh đều không tồn tại, chỉ có quyển sách trên tay gã mới thật sự tồn tại. Bên cạnh Úy Trì Phong Vân, một người tuổi còn trẻ đang đứng vẽ tranh bên cạnh một án thư, thủ pháp vẽ tranh của y vô cùng cổ quái, không có bút vẽ, tất cả lối vẽ tỉ mỉ, phác hoạ, không có cốt, màu sắc hoàn toàn là do ngón tay của y hoàn thành. Trên giấy trắng như tuyết, ngón tay của y linh hoạt như rắn, nhanh chóng như điện, thoảng qua mấy nét, một ngọn núi cao nguy nga liền xuất hiện dưới ngón tay của y. "Úy Trì tướng quân, xem ra chúng ta giống như trúng kế." Người trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên, da của y trắng như tuyết, tướng mạo y còn xinh đẹp hơn so với nữ tử! Một mái đầu đen chải vuốt vô cùng sạch sẽ, phối hợp với con mắt lớn mà có thần, mũi thẳng cứng, mang theo vài phần ngạo khí, vừa phải miệng, còn có miệng răng trắng như tuyết, đây là một người trẻ tuổi vô cùng anh tuấn, mà quanh người y tràn đầy khí chất âm nhu, tô đậm vẻ anh tuấn của y thành xinh đẹp. "Có lẽ." Úy Trì Phong Vân nhẹ gật đầu. Bên cạnh người tuổi trẻ kia có một người nhìn như phụ tá người nhẹ giọng nói tiếp: "Điện hạ, có phải Hạ Quýnh Danh đã xảy ra chuyện không may hay không?" Người được xưng là Điện hạ, đương nhiên chính là vương tử Cơ Chu quốc, Cơ Thắng Liệt, đáng tiếc chữ Liệt trong tên của y, từ trên người y hoàn toàn không thể tìm ra mảy may mối quan hệ với chữ Liệt. ( chữ “Liệt” ở đây chính là chính trực, cương liệt ) Ngón tay Cơ Thắng Liệt dừng một chút, chợt vẽ một vòng, một khối nham thạch quỷ dị chợt hiện ra, thành hình ngay tại dưới ngón tay của y, Cơ Thắng Liệt vừa hài lòng đánh giá kiệt tác của mình, vừa mỉm cười nói: "Hạ Quýnh Danh là một lão hồ ly, nếu như nhất định phải làm ra lựa chọn, như vậy nhất định lão phải đứng ở bên người thắng, lão lại không biết đạo lý đơn giản này sao?" "Người thần bí gọi là Tiền Bất Ly kia xác thực không đơn giản." Úy Trì Phong Vân vẫn không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói một câu.