Đế Phi Khuynh Thiên Hạ

Chương 42 : Cây mơ nấu rượu luận anh hùng [4]

Hình tình hiện tại quả thật khiến ta rất bị động, trong cung này cũng không có mấy người có thể gánh được trọng trách để giúp đỡ ta, nghĩ tới đây, lòng dâng lên thêm vài phần ưu sầu. “Thu Tễ.” Gọi Thu Tễ, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, so với những người khác thì có lẽ ta có thể dựa vào nàng. “Có.” “Ở trong cung này, nữ y hoặc thái y nào đáng tin nhất.” “Chỉ có mất thái y thì còn được, nữ y thì…” Nàng muốn nói lại thôi, khiến ta nhận thấy có vài phần khó hiểu. “Giúp ta gọi một người đến, chuẩn bệnh cho bổn cung.” “Vâng.” “Tiểu thư thân thể không khỏe sao?” Doanh Tâm hỏi ta. Ta lắc đầu, nói: “Ta cần một người làm chứng.” Sau đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở ra một nụ cười không dễ phát giác. “Vi thần Lô Tề Điêu khấu kiến Thù tu nghi.” “Bình thân.” “Tạ nương nương.” “Bổn cung nghe nói, đại nhân y thuật cao, đức hạnh tốt, đặc biệt mời đại nhân tới chuẩn biệnh cho bổn cung. không dám dối gạt đại nhân, nơi thâm cung này, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể biến thành vong hồn chốn thâm cung. Có vài người, không chỉ không được.” Giọng ta u oán buồn bã, giống như không có chỗ nào đểtay, thật chất điểm tiếc nuối. “Nương nương nâng đỡ.” Ngồi phía sau rèm ta vẫn có thể nhìn thấy rõ người này. Tuổi tác không lớn lắm, rất chững chạc, hiểu quy cũ, lại tự hồ cổ hũ, rất khó thỏa hiệp, đại khái là do nguyên nhân người này vẫn chưa bị ai thu mua, “Ở trong cung này, có bao nhiêu người muốn đạp lên người khác! Không ngại thủ đoạn để một bước lên mây. Thầy thuốc vốn là làm việc thiện. Nhưng vì công danh lợi lộc vẫn không tiếc phạm vào nghiệp sát nhân. Mà thôi, đại nhân xem bổn cung càng nói càng hồ đồ rồi, chúng ta đừng nói gì nữa, khám bện thôi.” Hắn âm thầm đồng ý úước lên, cố gắng áp chế cơn tức giận đang bộc phát xuống, thế nhưng khuôn mặt tái mét đó, đã phơi bày tất cả những suy nghĩ trong lòng ông ta rồi. “Nương nương gần đây thấy khó chịu ở đâu?” “Bổn cung nghĩ mình bị cảm lạnh. Khi còn ở Thần Quốc, người đã vốn yếu, đến đây mấy ngày gặp phải thời tiết trở lạnh, cho nên bị cảm.” Ta không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ nói ra mình đang bị bệnh gì, để ông ấy không cần phải chẩn đoán. “Nếu là như vậy, vi thần sẽ không khai đơn thuốc nào, thuốc vốn ba phần độc, có mấy phần bồi bổ cơ thể chứ? nương nương chỉ cần chú ý giữ gìn sức khỏe là ổn. Mấy ngày này cố gắng đừng ra khỏi cung, tránh để bệnh tình trở nặng.” Ông ta dừng một chút lại nói tiếp: “Lát nữa cho cung nữ theo vi thần đi lấy thuốc là được, nếu không còn việc gì, vi thần xin phép cáo lui.” Ông ta xoay người muốn bỏ đi. “Lô đại nhân gượm đã.” Ta ra chỉ thị bảo Liên Tâm mang đồ đến: “Đây là một ít dược liệu bổn cung mang từ Thần Quốc đến, mấy thứ này bổn cung lại không hiểu công dụng, giữ lại cũng chẳng thể làm được gì. Chi bằng đại nhân nhận lấy, có chỗ nào cần sử dụng thì cứ dùng!” Thấy ông ta muốn đẩy ra, ta lại nói thêm: “Đại nhân không cần lo lắng lời đàm tiếu của người khác, đại nhân phẩm hạnh cao, không thông đồng làm bậy cùng đám tiểu nhân, cho nên bổn cung tin tưởng ở đại nhân, gửi mấy thứ này ở chỗ đại nhân, bổn cung cũng thấy yên tâm. Sau này còn có nhiều việc cần làm phiền đến phiền đại nhân, mấy thứ này từ từ dùng, đừng vội.” Ta đã nói đến đây, ông ta cũng không từ chối nữa, sau đó hành lễ rời đi. “Tích Hồng, ta cần tắm rửa, chuẩn bị nước.” Sau khi ta thay đổi xiêm y, bước vào giao trì, sờ sờ làn nước ấm mới gọi Vũ Tình tới. “Thêm nước lạnh cho ta.” “Nhưng như thế sẽ rất lạnh.” Vũ Tình không hiểu hỏi. “Đôi lúc cần buộc bản thân suy yếu.” Ta nói. “Xin công chúa đừng gắng sức!” “Ta tự có chừng mực.” Sau khi thêm hai thùng nước lạnh, không thể thêm được nữa ta mới bước vào trong bồn tắm. Băng tuyết bên ngoài vẫn chưa tan, nước trong bồn lại lạnh, ta bất giác rùng mình. Sau một nén hương ta mới bước ra, cả người run rẩy, thiếu chút nữa khiến ta bất tỉnh, lần này ta khó tránh khỏi bệnh tật. Cố ý dừng lại một lúc mới gọi người tới giúp ta thay y phục, Vũ Tình và Tích Hồng cầm y phục tiến vào, thấy ta cũng không nói thêm gì, sau khi lau khô người, lần lượt khoác lên người ta từng lớp trang phục. “Ta cần nghỉ ngơi một chút.” Sau đó đi thẳng đến sương tuyết điện. Khi thức dậy đã qua giờ mùi, đầu đau như búa bổ, cơ hồ là bị ai đó lăn trì, người nặng tựa nghìn cân, ta quả thực bị bệnh, mà bệnh tình có vẻ không nhẹ. Được rồi, chỉ cần việc này bị loan truyền ra ngoài thì tốt, mọi thứ hiện giờ đều nằm trong dự liệu của ta.