Đệ Nhất Tiên Sư

Chương 4 : Hỗn nguyên phệ đạo

Editor: Exdream Dung Huyền nhận được chỉ dẫn, giờ phút này khóe môi mang theo một tia cười lạnh. “Rất hợp ý ta.” Từ xưa đến nay trong các đệ tử Dung tộc, khó có được một người có điều kiện phù hợp như Dung Huyền. Một hơi thở dài phảng phất như truyền đến từ xa xưa, truyền thừa chi địa đã thỏa hiệp. Cột đá phát ra một chùm tia sáng, bao phủ lấy Dung Huyền. Trong lòng hắn chấn động, toàn thân thư giãn, vừa mới đột phá không bao lâu, không ngờ bình cảnh lại có chút buông lỏng. (bình cảnh: trạng thái không đột phá tu vi.) Vô số cổ tự chen đầy thức hải, mơ hồ phân biệt thành mấy chữ đầu của công pháp, hai mắt Dung Huyền đau đớn, toàn thân như bị đảo loạn đến vặn vẹo, nghi hoặc thành tiếng. “ quyển thượng?” …. Chưa từng nghe thấy. Chẳng trách Dung Huyền kiến thức hạn hẹp, công pháp cắn nuốt phệ đạo trực tiếp thế này quả là hiếm gặp, huống chi còn không có đòi hỏi tu vi, tu vi càng cao công pháp càng mạnh, xét về một khía cạnh nào đó thì quả thật là pháp môn nghịch thiên mà bao kẻ mơ ước. Đáng tiếc là chỉ có quyển thượng. Công pháp không hoàn chỉnh cho dù khó kiếm thì cũng có khuyết điểm, Dung Huyền đang còn suy tư, tiếp tục nhìn lại, nhìn đến cuối cùng, hô hấp cứng lại như bị điện giật, hoàn toàn không nói nên lời. quyển hạ bí thuật cấm kị, còn gọi là Niết Bàn Thánh Pháp. !!! Niết Bàn Thánh Pháp, hắn đương nhiên nhớ rõ! Khiến cho hai đại Cổ Giáo không tiếc trở mặt cũng phải chiếm cho bằng được, ngay cả quái vật khổng lồ như Đại Diễn Thần Triều cũng mơ ước… Chỉ vì bí thuật bên trong? Công pháp này nghịch thiên tới thế nào vậy? Đột nhiên Dung Huyền ngửa cổ cười dài, học, vì sao lại không! Đời trước chưa từng nhìn thấy mà lại bị vu hãm đến chết, hiện giờ hắn liền thật sự làm vậy thì sao. Đây vốn dĩ chính thuộc về hắn. Mặt đất chấn động, không gian truyền thừa xuất hiện vết rạn. —- chấp chưởng sát phạt, cất chứa vạn pháp, luyện đến đỉnh thậm chí có thể hủy thiên diệt địa, nhưng vô cùng khó khăn, từng bước gian nan. Người tu luyện pháp này nhận được truyền thừa của truyền thừa chi địa, không được khuất phục dưới bất kỳ thế lực nào, tộc nhân Dung tộc không thẹn với thiên địa lại chịu khổ bị giẫm đạp, dù có giết hết địch nhân cũng không cần áy náy, dùng toàn lực… sống sót… Cuối cùng thần niệm dần dần mai một, vết rạn khủng bố lan tràn đầy trên cột đá, nứt thành từng luồng hắc quang uy nghi. Dung Huyền đứng giữa hư không, hắc quang lướt qua ấn đường hắn. Cột đá sừng sững với năm tháng ầm ầm sụp đổ, không gian hoang vu vỡ vụn như mặt gương, bong thành từng mảnh, xé nát thành từng phần hắc ám dũng mãnh ập đến… Dung Huyền đã nhận lấy truyền thừa cuối cùng, không gian này cũng không còn tồn tại được nữa. Đá vụn từ trên trời cuồn cuộn rơi xuống, không gian gần như xé nát. Dung Huyền hung hắn đập vào tảng đá, dựa sát vào tìm nơi tránh thân, bên ngoài va đập, trong cơ thể cũng không chỗ nào tốt hơn. Phệ lực bá đạo như mũi điện ngập trời tiến vào trong cơ thể đấu đá tứ tung, toàn thân co rút tựa như ngũ tạng đều nghiêng lệch. Dung Huyền đột nhiên túm chặt lấy vạc đồng bên cạnh muốn ổn định thân hình, lại cùng bị đẩy ra ngoài với vạt đồng rách nát kia. Trời đất quay cuồng, ánh mặt trời chói mắt khiến người đau đầu muốn nứt, lại trợn mắt, cảnh vật trước mặt quen thuộc, thật sự chính là phần mộ địa gần bên Dung tộc tổ địa, nơi hắn bị hút vào trong không gian truyền thừa. Vạc đồng phang một tiếng rơi xuống đất, toàn thân Dung Huyền run lên, một ngụm máu phun ra khỏi miệng. Nhặt về một cái mạng mà thoát khỏi không gian sụp đổ kia, nhưng vẫn còn chưa kết thúc. Sự tình còn khó khăn hơn là hắn nghĩ, phệ lực vô cùng bá đạo, trước đây chưa từng gặp, luyện hóa vô cùng khó khăn, nhưng sức tấn công càng mạnh mẽ. Cũng vì lấy được công pháp này, tu vi đình chỉ của Diệp Hạo Nhiên, vậy mà đạt đến một cảnh giới cường đại ngoài sức tưởng tượng. Còn mình, vẫn luôn đuổi theo, lại chưa bao giờ đuổi kịp. Thật sự quá đủ rồi! “Diệp Hạo Nhiên có thể làm được, ta cũng có thể!” Dung Huyền khống chế linh lực toàn thân để dẫn đường cho công pháp phệ đạo trong cơ thể, lại không dùng được. Thân là linh giả, cho dù có bạo hết linh lực trong cơ thể, nhưng khi đối mặt với phệ lực lại tựa như gà vườn thấy chó xóm, không chịu nổi một đòn. Khoảnh khắc va đầu vào bia đá, thiếu chút nữa ngất xỉu. Phệ lực như đao cắt đậu hủ lướt qua toàn bộ kinh mạch trong cơ thể, cắt vỡ làn da tràn cả ra bên ngoài, ngưng tụ thành lốc xoáy đen nhánh, lực hút khủng bố bạo phát ra bên ngoài. Linh khí vô tận từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến, điên cuồng ùa vào thân thể ứa máu! “A!” Dung Huyền đau đớn đến rống lên, cơ hồ đã biết thành một thân đẫm máu. Mắt thường cũng có thể thấy được linh khí khắp thiên địa nhanh chóng tụ về, bầu trời trong xanh chỉ trong một khoảnh khắc đã giăng kín mây đen. Sắc trời ảm đạm, mây xám quay cuồng, gió nổi mãnh liệt. Phía chân trời nổi lên từng tia sét tím, có thể nhìn thấy cự thú dữ tợn đang gào rống hứng chịu thiên kiếp, giữa âm thanh va chạm leng keng của xích sắt thô nặng, chỉ có tân pháp dị bảo xuất thế mới có thể gây nên dị tượng biến động thiên địa! Thiên địa xảy ra biến đổi lớn, sấm chớp vang trời. Trong phạm vi trăm dặm, vô số tu sĩ đều nhìn thấy kỳ cảnh này, trong lòng run sợ, lại không tự chủ được mà bị hấp dẫn. “Có chuyện gì, dị bảo xuất thế sao?” “Là ai đang chiến đấu giữa đám mây, cự thú đang bị vây hãm kia chỉ là ảo ảnh sao…” Những đạo tu không xa tổ địa chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy mây khói giăng đầy, nhìn không thấy được toàn cảnh của dị tượng, nghe thấy trong mộ địa có tiếng người gào thét tê tâm liệt phế cùng với âm thanh đất đá sụp đổ, liền sôi nổi chạy đến: “Ai ai!” Dung Huyền bị bừng tỉnh, cảnh tượng khiếp sợ này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn, thân hình vì phải hấp thu linh khí mà căng bạo, hắn run rẩy đứng dậy, gắng gượng trốn vào trong cái vạc đồng kia. Ba chấu ngăn cách, trong phút chốc gió êm sóng lặng. Dung Huyền lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm cực đoan, chỉ có thể dùng toàn lực luyện hóa hết từng mũi nhọn đau đớn của phệ lực, vừa mang theo vạc đồng, cúi người nhanh chóng lao đến ngọn núi nhỏ nơi có linh đàm. “Không có mùi vị dược hương, cũng không phải là linh dược. Bóng đen kia là cái gì vậy? Không phải là quỷ hồn đó chứ.” Không ít đệ tử khiếp đảm không thôi, không dám tới gần. Dung Huyền vọt vào trong sơn động, vạch đồng cũ kỹ rạn nứt rốt cuộc cũng ngăn không nổi sức tàn phá của phệ lực, ầm ầm vỡ nát, sắc mặt hắn tái nhợt, gần như là rơi thẳng vào trong linh đàm. Phệ lực bùng nổ mạnh mẽ phá tan mọi sức cản, khiến cho kinh mạch toàn thân giãn rộng gấp đôi, tẩy gân phạt tủy hoàn toàn đổi mới, phệ lực nguyên thủy sơ khai nhất thế như chẻ tre không thể ngăn lại, mang theo một loại đau đớn đủ để bức người phát điên. Trong Khóa hồn tháp luyện hồn ba ngàn năm, chịu đựng sự đau đớn do linh hồn vỡ vụn đem lại suốt ba ngàn năm, đây chỉ là một công pháp nhỏ bé mà thôi, đừng mong sẽ làm ta suy sụp được! Ngoài núi có người tuần tra, Dung Huyền hít sâu một hơi, hai mắt ửng hồng, đằng hắng một tiếng thông cổ họng. Một lần ngộ đạo, bốn tháng đã qua. Quá trình dung hợp lâu dài rốt cuộc cũng dần dần bình ổn, từng mũi nhọn của phệ lực nhẹ nhàng lặp lại tuần hoàn, trong nháy mắt cuối cùng trước khi tiêu thất, tựa như bản thân đã suy tính kỹ càng từ trước, Dung Huyền làm ra một việc mà không ai có thể ngờ trước. Hắn vận chuyển linh lực chặt đứt đường rút lui của phệ lực, giam cầm lại! Gia nhọn của phệ lực điên cuồng giãy dụa, trong cổ họng tanh ngọt, đột nhiên phun ra một ngụm máu. Khuôn mặt vặn vẹo, khàn giọng quát lên: “Luyện hóa!” Linh lực đối chọi với phệ lực, hình thành một năng lượng khủng bố như thể cắt nát toàn bộ nội tạng gân mạch. Toàn thân Dung Huyền chấn động, suýt ngất. Linh lực trong cơ thể tiêu hao nhanh chóng, liền hấp thu linh khí trong linh tuyền bổ sung vào, không thành công cũng thành nhân. (không thành công cũng thành nhân: chữ nhân này là cốt lõi chứ không phải là người đâu nha, không phải không thành công thì thành người đâu nha ^^, ý thành ngữ này: cho dù không thành công cũng xem như hoàn thành tâm nguyện ^^, hai chữ thành nhân giống như trong câu xá thân thủ nghĩa, sát thân thành nhân.) Dung Huyền dồn hết sức lực, cơ hồ được ăn cả ngã về không. Qua một tháng, rốt cuộc cũng luyện hóa được một tia phệ lực, đen tuyền lơ lửng ngay trên khí hải, bập bùng như một ngọn lửa. “Thành công.” Dung Huyền mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời tinh tường, ha ha cười lớn, âm thanh khô quắt khàn khàn tựa như một kẻ tiều tụy toàn thân bị hút sạch máu không còn chút khí lực. Hắn vươn tay, trong lòng vừa niệm, một sợi tơ đen cực mỏng toát ra, không gian xung quanh vặn vẹo như một lốc xoáy nhỏ, mang theo một lực hút khủng bố, linh khí hội tụ vào trong sơn động, ùa vào trong cơ thể! Thân thể trở nên căng đầy bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, qua thêm nửa canh giờ, thân thể rực rỡ sức sống mới, huyết khí căng đầy. Toàn thân Dung Huyền trắng nõn như ngọc, kinh mạch thông thuận dồi dào, linh đài tươi sáng, khí lực dồi dào, tựa như có thể đấm vỡ cả núi. Trong lòng vừa nghĩ, liền vận chuyển linh lực, năm đạo kinh mạch trong cơ thể nối liền thông suốt, linh lực bàng bạc đã hơn xa lúc trước. Dung Huyền đột nhiên hoảng sợ, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng không thể tưởng tượng được. “Linh giả cấp năm!” Hỗn nguyên phệ đạo quả nhiên lợi hại, chỉ mới tu luyện tầng thứ nhất vậy mà đã trực tiếp đột phá lên cấp năm Linh giả, quả thực khiến người nghe phải sợ hãi. Linh tuyền hoàn toàn trở nên trong suốt, Dung Huyền dựa vào bên hồ, không muốn nhúc nhích, lười biếng nhắm mắt lại, mệt nhọc ngủ mất. Ở trong hồ ngủ mê hết một ngày một đêm, Dung Huyền bị tiếng gào rống đánh thức, sau đó nghe thấy có tiếng người thở dốc. Nâng cánh tay lên gác trên thành hồ, chậm rãi mở mắt, đối diện với một đôi mắt to trong suốt. Một thiếu niên khoảng chừng mười tuổi đang ngồi xổm trước mặt hắn. “Ta…” Nhìn thấy người trong hồ từ từ mở mắt ra, sau khi bị dọa đến ngã ngồi ra sau, người thiến niên ngây ngốc nhìn hắn. Chưa từng nhìn thấy người nào xuất trần đến vậy, tựa như tiên nhân không lây nhiễm một hạt bụi trần. Thiếu niên cúi đầu nhìn nhìn chính mình, quần áo cũ nát, cả người dơ bẩn, trong nhất đầu óc trống rỗng. Linh khí trên linh tuyền đã bị phệ lực nuốt sạch gần như sạch sẽ, chỉ còn lại một hồ nước trong không có gì khác biệt mà thôi, cho dù trong cột đá có chứa linh bảo, đứa nhóc này còn không phải là Linh già, cũng sẽ không thể nhìn ra được chuyện gì khác lạ, trước mắt không có gì để che dấu. Dung Huyền nghĩ nghĩ một lát thì yên tâm. “Ngươi vào bằng cách nào?” Dung Huyền đứng dậy, nước không cao hơn eo hắn, hắn lại không mặc quần áo, mái tóc ướt đẫm dính sát trước ngực, vai rộng eo thon làn da trắng nõn, dưới ánh sáng nhạt càng thêm trong suốt. “Ở kia.” Thiến niên ngơ ngác chỉ chỉ ra phía sau lưng, chỗ một bụi cỏ cạnh bên vách đá, có một chỗ ẩn nấp nho nhỏ, chỉ cao ngang đầu gối, “Ta bò từ động bên kia sang đây, không biết bên này có người.” Thượng giới cường giả vi tôn, nếu sơn động này đã có chủ, thân là tiểu bối lại tự tiện xông vào đúng là một hành vi thiếu lễ phép. Thiếu niên chân tay luống cuống. Quả nhiên, Dung Huyền mặc quần áo vào, trực tiếp đuổi người: “Đi ra ngoài.” Ngay lúc này, bên ngoài lại truyền đến một tiếng thú rống bén nhọn, như vang ở bên tai. Thiếu niên giật mình, cuối cùng mới nhớ ra, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Dung Huyền: “Huyết tích ở bên ngoài, van xin đạo trưởng…” Một cái đầu nhỏ dài được bao phủ bởi lớp vảy xanh lục đậm ánh lên hàn quang lạnh lẽo chui vào trong động, cặp mắt đen nhánh dựng đứng, răng nanh nhọn hoắt đầy miệng tanh tưởi, đầu lưỡi thô to dài khoảng ba trượng dính đầy chất nhầy như một cây roi dài quất về phía hai người. Dung Huyền nhìn cũng không nhìn một cái, nhấc tay làm một cái Băng địa quyết, ầm ầm vang lên, cái đầu kia chia năm xẻ bảy, máy tươi tanh hôi vung vẩy khắp nơi. (băng địa quyết: chữ băng này có nghĩa đổ vỡ nứt sụp, chứ không phải băng tuyết đâu nha) Băng địa quyết vốn chỉ là một pháp quyết cấp trung của Hoàng giai, Thanh Sơn phái là một sơn môn nhỏ phụ thuộc vào Thượng Thanh tiên tông, khoan nói tới nội tình, ngay cả pháp quyết công kích tối cao cũng chỉ như vậy mà thôi, sức công kích của Linh giả cũng vẫn chấp vá, nhưng tu luyện lên cấp cao hơn một chút, chỉ có những người mang theo ngũ hành linh tính, tu vi đạt được đến Linh giả cấp hai mới có thể tu luyện thành công Đời trước tu vi Dung Huyền dừng ở Linh giả cấp một, chỉ có thể tu luyện pháp quyết yếu ớt hạ phẩm dành cho Hoàng giai, lúc mượn đọc Băng địa quyết còn nhận được một trận chê cười, sau khi trọng sinh, Dung Huyền chỉ nhìn một lần thì hiểu rồi. Không đáng giá nhắc tới. Pháp quyết trung cấp thấp kém của Hoàng giai thật sự là chướng mắt đối với lịch duyệt cấp Thánh giả. Thanh Sơn phái chẳng qua cũng chỉ là một sơn môn trực thuộc Thượng Thanh tiên tông, dù có là cao thủ trẻ tuổi đến tiên tông thì cũng chẳng là gì cả. Chuyện này khắp Thanh Sơn phái không ai hiểu rõ hơn Dung Huyền. Hao phí linh dược bổ sung cho linh lực thiếu hụt có thể phụ trợ tu luyện lập chút công, sau này tu luyện càng thêm thuận lợi, linh tuyền đã dùng nhiều, không còn tác dụng như trước nữa, công pháp phệ đạo cũng có thể dựa vào linh lực cắn nuốt ngũ hành khiến cho tu sĩ lột xác thành cấp cao hơn, các loại nội đan yêu thú và linh dược càng có nhiều thì càng tốt. Chém yêu thú xong, Dung Huyền lười đến không liếc mắt một lần: “Ngươi có thể đi rồi, sau này không được tới đây nữa.” Thiếu niên vốn dĩ đứng gần bên Dung Huyền, nên cũng không dính một giọt chất nhầy nào. Chưa kịp khiếp sợ, vừa nhìn qua đã nhận ra trang phục nội môn đệ tử của Thanh Sơn phái, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi, như là chụp được cọng rơm cứu mạng mà lập tức đỏ hốc mắt. “Cầu xin ngươi cứu tiểu muội, còn có một con vượn yêu nữa, ta không thể dụ nó đi, nó sẽ làm hại tiểu muội, xin ngươi cứu nàng!”