Đệ nhất thần thâu
Chương 112 : Oán Linh Trung Phẩm
Chỉ trong chớp mắt khi vừa giải nguy cho Mộc Dương và các huynh đệ tỷ muội thì Tiểu Hắc lại không để lãng phí một giây nào lại xông về phía Thất Sát đội kế bên.
Gã hoàng cấp hậu kỳ đã sớm cẩn thận liền nhảy ra ngáng đường, vung đao lên định chém xuống.
Bất ngờ trước mặt gã xuất hiện một loạt ám khí.
- Hừ, bọn ta vốn là sát thủ, mấy trò vặt vãnh này làm sao có thể tổn thương ta được.
Dựa vào số lượng để dồn ép Thất Sát đội, tên hoàng cấp hậu kỳ chẳng những không thấy xấu hổ mà còn mạnh miệng.
Ngay khi gã đang tự đắc ngăn chặn loạt phi tiêu thì chợt một ám khí nổ tung tạo ra một loạt bụi phấn li ti.
- Cẩn thận
Gã hoàng cấp hậu kỳ chỉ vừa định cảnh giác đồng bọn phía sau thì chợt ngây người ra như ngỗng, đến khi cả người gã bị phi tiêu cắm vào như nhím.
Đường đường một cao thủ hoàng cấp hậu kỳ liền bị giết dễ dàng như một con kiến không sức chống cự.
Kết quả này làm cho đám sát thủ phía sau gã ta hoảng hốt, muốn ra tay cũng phải chậm lại.
- Khốn kiếp, mau tập trung nhân lực tiêu diệt tiểu tử đó cho ta.
Vạn lần Quỷ Tuyệt không nghĩ tới Tiểu Hắc vẫn còn sống.
Đã thế tên nhóc kia còn lợi hại hơn trong tình báo rất nhiều.
Vung tay một cái liền diệt sát một hoàng cấp hậu kỳ, đáng sợ hơn là người phe hắn lại không có chút phản ứng gì cả, vô cùng quỷ dị.
Nếu so với Mộc Bình khoái kiếm nhất kiếm đoạt mệnh kia cũng không kém cạnh bao nhiêu.
Ngay tức thì tất cả sát thủ đang vây đánh Thất Sát đội cùng với người Mộc gia khác vội vàng dừng tay, bọn chúng như ong vỡ ổ tràn về phía Tiểu Hắc, ý định lại dùng chiến thuật lấy số lượng ép chết đối thủ.
- Các ngươi nghĩ rằng muốn vây chết ta dễ dàng vậy sao?
Tiểu Hắc như một con lươn ẩn thân chạy qua chạy lại khiến cho đám sát thủ Ẩn Sát cũng loạn cả lên.
Ám khí của nó thì cứ như đám giòi trong xương không ngừng công kích kẻ địch, tên nào lơ là mất cảnh giác một khắc là lập tức sẽ nhận lãnh kết cục ngay.
Sau một hồi thì bốn hoàng cấp hậu kỳ cũng đã vây được Tiểu Hắc vào giữa, xung quanh là vô số hoàng cấp trung kỳ, sơ kỳ.
Tình huống cũng không khác với Mộc Bình là mấy.
- Hắc hắc, tập hợp đông đủ rồi sao?
Nở một nụ cười quái ác, Tiểu Hắc ném lên trời một quả cầu to như trái cam.
Quả cầu vừa bay lên đã bổ tan thành rất nhiều bụi phấn li ti bao lấy bọn sát thủ Ẩn Sát.
- Nguy rồi, mau lui lại.
Nhận ra không ổn, bọn sát thủ muốn mau chóng thối lui về sau thì đã quá muộn màng.
Cả mấy chục người còn long sinh hoat hổ đã trở thành những kẻ đang mộng du, di chuyển một cách cực kỳ chậm chạp.
Những ám khí vốn không quá nguy hiểm lúc này lại trở thành tử thần đòi mạng, từng phi tiêu sắc nhọn chuẩn xác đâm vào những vị trí hiểm yếu.
Trong phút chốc, đội hình hoàng cấp mà bất kỳ thế lực nào ở Yên quốc cũng không thể xem nhẹ lại vô cùng yếu ớt, chưa đầy vài hơi thở đã ngã gục ra tắt thở, không có bất kỳ cơ hội nào cả.
Chính cả bốn tên hoàng cấp hậu kỳ cũng không ngoại lệ chịu chung số phận.
Đáng nói là dù là huyền cấp cao thủ cũng không thể nhẹ nhàng trong thời gian ngắn giết chết bốn người họ như thế.
- Ma quỷ, tiểu tử đó là độc sư, còn là độc sư cực kỳ lợi hại.
Mau mau dồn toàn lực phối hợp với ma thần của ta giết chết nó
Quỷ Tuyệt gào rú lên, lão đang thật sự sợ hãi.
Ai mà ngờ được ngoại trừ một tên Mộc Bình biến thái cũng thôi đi, giờ lại có một tên nhóc có thân pháp vô cùng quỷ dị, kèm theo loại độc tố vô phương chống cự kia nữa.
Pháp sư và độc sư đều có sở trường riêng nhưng bọn họ đều tự tin rằng dù là oán linh hay độc tố thì bằng vào nội khí vẫn có thể chống đỡ được một khoảng thời gian.
Trừ khi cấp độ quá chênh lệch, nếu không sẽ không có chuyện diệt sát nhanh chóng đến thế.
Với pháp sư, oán linh phẩm cấp càng cao thì khả năng hút lấy dương khí của con người càng nhanh.
Tương tự, độc sư nếu có độc dược càng khủng bố thì họ chẳng ngại bất kỳ cao thủ nào.
Chỉ là muốn tạo ra và điều khiển được oán linh phẩm cấp cao hay độc dược bá đạo cũng cần có tu vi và kinh nghiệm tương ứng.
Một đứa bé trông khoảng mười tuồi thế kia mà lại có trong tay độc dược áp đảo tuyệt đối hoàng cấp hậu kỳ, chuyện này nếu kể ra trong giang hồ chắc không mấy ai tin tưởng.
Thậm chí nhiều người còn phỉ nhổ, cho rằng đó là một câu chuyện cười lố bịch và vô vị nữa chứ.
Thế là bọn sát thủ buộc lòng phải cắn răng bỏ đi đối thủ trước mặt để dồn toàn lực về phía Tiểu Hắc.
Áp lực của Mộc Bình và Văn Vô Úy cũng nhờ thế mà giảm bớt.
Buồn cười là bọn sát thủ giờ lại không dám tụm lại thành nhóm mà cứ tách ra, cũng không dám tiến gần.
Đã có mấy cái xác chất thành đống làm gương, cho dù là hậu kỳ hoàng cấp giờ cũng như con mèo nhỏ, nào dám có hành động lỗ mãng gì.
- Một lũ vô dụng, tránh ra để ma thần của ta xử lí tiểu tử đó
Quỷ Tuyệt hung dữ phất tay, đám oán linh to lớn của lão như những còn quái vật tàng hình như một con gió bay thẳng về phía Tiểu Hắc.
Khi bọn chúng đến gần, Tiểu Hắc bỗng tỏ ra lúng túng, lấy vài lá bùa trừ tà trong người ném ra.
Một loạt ánh sáng nhỏ lóe lên rồi chợt tắt, không khí càng lúc càng lạnh lẽo, không có dấu hiệu giảm bớt.
- Thằng ngốc, mấy lá bùa cỏn con đó mà đòi chống lại ma thần của ta sao? Đúng là châu chấu đá xe không tự lượng sức.
Sắc mặt Tiểu Hắc sau vài phút đã chuyển sang tái nhợt, biểu hiện giống như người bị cảm mạo.
Tay chân của nó cũng trở nên trì trệ, hơi thở trở nên nhanh hơn.
- Haha, các ngươi thấy chưa? Đó là sức mạnh của ma thần, bất kỳ kẻ nào chống lại ta đều không có kết thúc tốt đẹp.
Quỷ Tuyệt trong lòng đắc ý nói to.
Tuy đang là ban ngày nhưng do thời tiết âm u không ánh sáng, đám oán linh của lão hoàn toàn có thể biểu hiện ra đến tám, chín phần sức mạnh.
Cao thủ thì thế nào, cao thủ có thể chống lại sức mạnh của thần linh sao?
- Kết thúc rồi thằng nhãi
Vòng vây của oán linh khép chặt, Quỷ Tuyệt không muốn cho con mồi có bất kỳ cơ hội gì.
Đứng trước ngưỡng cửa chiến thắng, lão ta đã không để ý đến việc vô số oán linh bao vây một đứa trẻ ốm nhom gầy còm suốt vài phút mà đối phương vẫn chỉ run rẩy nhẹ, không hề ngã xuống như người khỏe mạnh bình thường khác.
Càng không ai nhận ra khóe miệng Tiểu Hắc đang cười như có như không.
- Đúng là ...!nên kết thúc rồi.
Tiểu Hắc khẽ mấp máy đôi môi của mình thì thào.
Nó bất ngờ vung tay ra, một loạt những quả cầu lửa như những đóa hoa rực rỡ bay ra tứ phía.
Tiếp theo là cảnh tượng mà nhiều người cả đời cũng chưa bao giờ có dịp được trông thấy.
Những con oán linh bị hỏa diểm thiêu đốt bùng lên rồi tan thành tro bụi.
Do khoảng cách quá gần, bọn oán linh lại không có linh trí nên không hề tránh né mà hết con này đến con khác bị ngọn lửa lan đến.
Rất hoành tráng, rất ngoạn mục!
Sau cùng chỉ còn lại những tiếng xèo xèo lạnh cả da người và một đứa trẻ ánh mắt lạnh như băng đầy miệt thị với nụ cười nhạt trên môi nhìn những tên sát thủ đang xa xa tụ thành vòng tròn quanh nó, mà không một tên nào cả gan xông đến.
- Sao vậy? Cả mấy chục cao thủ lại không dám ra tay với một đứa nhóc như ta à? Hóa ra Ẩn Sát chỉ là một lũ ăn hiếp kẻ yếu, nhát gan hèn mọn.
Tiểu Hắc khoanh tay lại, cất giọng khiêu khích khiến cho cả một đám sát thủ tức giận nhưng bọn chúng vẫn không dám động thủ.
Trước việc làm con tốt thí tiên phong và danh dự thì danh dự chẳng đáng là gì.
Nhất là Ẩn Sát lại chẳng phải quân tử trọng tín nghĩa gì mà cần phải làm cái việc ngu ngốc đó.
Lỡ như tên tiểu tử kia vẫn còn loại độc lợi hại kia thì đi lên chẳng phải nộp mạng sao? Nhìn xem, ngay cả ma thần của Quỷ Tuyệt đầu lĩnh còn bị người ta nướng chín như pháo hoa thế kia.
Thực lực của tên nhóc trước mắt thật sự là đáng sợ, sâu không lường được nha.
- Các ngươi làm cái quái gì vậy? Mau giết tiểu tử đó, nếu không sẽ chậm trễ kế hoạch của lão đại.
Quỷ Tuyệt đứng từ xa gầm lên hung tợn.
Lão đang thật sự lo lắng, đường đường là một trong ba đại sát thủ của Ẩn Sát mà lại vấp phải thất bại thì lão làm gì còn mặt mũi nào nhìn chúng thuộc hạ với hai tên đại sát thủ kia nữa chứ.
Địa vị và danh vọng của lão sẽ rớt xuống ngàn trượng.
Nghe tiếng của Quỷ Tuyệt, Tiểu Hắc mỉm cười nhìn về phía lão lắc đầu, đưa một ngón tay ra ngoắc ngoắc nói:
- Ngươi đừng đứng đó mà hét lên như một con đàn bà thế kia.
Có ngon thì đến đây mà đánh với tiểu ca đây một trận, đừng có núp sau lưng đồng bọn nữa.
Đồ rùa đen rụt đầu.
- Mày...Mày nói cái gì?
Quỷ Tuyệt giận sôi gan, khuôn mặt già nua xấu xí đen lại.
Tiểu Hắc lại tiếp tục châm chọc:
- Ta nói ngươi đấy lão rùa già.
Nếu biết sợ thì mau mau cút đi, đừng ra vẻ ở đây.
Nếu chạy chậm thì ta sẽ khiến cho bộ xương già của lão phải nằm lại Mộc gia này đấy.
- Được, được lắm.
Để Quỷ Tuyệt tao xem mày tài cán tới đâu.
Hãy xem đây khặc khặc.
Quỷ Tuyệt cười lên the thé rồi chợt vung tay lấy ra một cái bình nhỏ.
Lão ta bắt ấn, niệm một tràng chú ngữ rồi lấy ra một con dao nhỏ màu đen.
Sau khi cắt vào ngón tay nhỏ vào vài giọt máu, thao tác không khác đám đệ tử của lão khi triệu hồi oán linh.
Một tiếng thét lạnh lẽo vang lên bên trong bình, dường như chỉ có Tiểu Hắc nghe thấy, khiến cho nó phải chau mày lại.
Cuồi cùng, một cái bóng mờ to lớn xuất hiện, nhìn kỹ lại thì đó chính là một con oán linh, có điều con oán linh này cao hơn bảy thước, nhìn to lớn gấp đôi một đại hán lực lưỡng.
Chỉ nói về uy thế đã áp đảo những con oán linh khác.
"Ồ, oán linh trung phẩm.
Xem ra những tên pháp sư kia cũng không phải quá phế vật.
Bọn chúng cũng nắm giữ phương pháp để thăng cấp oán linh.
Có điều phương thức này quá tệ hại, một tên sát thủ có tài lực mà chỉ có mỗi một oán linh trung phẩm thì đúng là ...!hắc hắc"
Diệp Thanh Hàn bỗng lên tiếng giải thích.
Ở tu tiên giới, tu sĩ tu luyện ma đạo rất nhiều, công pháp vô số loại.
Oán linh có thể xem là cấp độ thấp nhất dành cho những luyện khí kỳ tầng một rèn luyện tay nghề.
Khi oán linh đạt đến phẩm cấp cao sẽ có thể chuyển hóa sang cấp độ cao hơn.
Dĩ nhiên mấy thứ đó mà nói thì còn quá xa vời, hiện tại một con oán linh trung kỳ đã là thứ lợi hại nhất Tiểu Hắc bắt gặp mà thôi.
- Trung phẩm oán linh, trông thì cũng không tệ, chỉ là không biết có đáng sợ như bề ngoài không thôi.
Tiểu Hắc thầm phán đoán thực lực của oán linh.
Nó không muốn mình vì chủ quan mà phải lật thuyền trong mương, ai mà biết được oán linh phẩm cấp cao có tuyệt kỹ gì khác biệt hay không cơ chứ
- Khặc khặc...Tiểu tử thối, tới lúc mày phải trả giá rồi.
Hoàn thành xong cả một đống nghi thức rườm rà, Quỷ Tuyệt trông sắc mặt tái nhợt đi như vừa trải qua một trận khổ chiến mệt mỏi.
Song lão ta rất phấn chấn, còn cười rú lên.
Sau đó lão niệm pháp ra lệnh cho con oán linh trung phẩm hành động:
- Ma thần vĩ đại của ta, hãy hút hết sinh lực của tên nhóc đó cho ta.
"Gào gào"
Vẫn là tiếng kêu khó chịu chỉ mỗi Tiểu Hắc nghe được, oán linh trung cấp bằng tốc độ nhanh khó tin phóng nhanh như gió về phía trước.
Thoáng cái nó đã đến gần Tiểu Hắc từ phía sau lưng, oán linh từ miệng phun ra một làn khói vô hình nhằm bao phủ lấy con mồi của mình.
- Nhanh thật, nhưng vẫn không qua được mắt của ta đâu.
Tiểu Hắc khẽ cười, hai tay không biết đã chuẩn bị sẵn một quả cầu lửa xúc tích từ khi nào liền không xoay người lại vẫn chính xác phóng ra về phía oán linh.
Thú vị là con oán linh này không hề vô tri như những oán linh hạ phẩm, nó dường như cảm nhận được sự nguy hiểm của ngọn lửa nhỏ bé kia nên vội vàng tránh đi.
Ngay khi oán linh trung phẩm dịch chuyển sang một bên để thoát khỏi cầu lửa thì trước mặt nó một quả cầu lửa khác đã lao đến gần.
Hòa ra Tiểu Hắc chỉ dùng quả cầu lửa đầu tiên để nghi binh, khi oán linh vừa né đi, nó đã đoán trước được phương hướng di chuyển để tung hỏa cầu lửa còn lại để đón đầu đối phương.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
65 chương
33 chương
321 chương
50 chương