Đệ nhất thần thâu
Chương 106 : Mộc Gia Nguy Cấp Yên Quốc Ngoại Xâm
Mộc gia gia phủ hôm nay vẫn yên tĩnh như mọi ngày.
Ngoại trừ lệnh hạn chế rời khỏi gia tộc ra thì hầu hết các tộc nhân đang siêng năng tu luyện võ công.
Từ khi được sự hỗ trợ của Tiểu Hắc, tu vi của mọi người đều tăng lên một khoảng lớn.
Bây giờ đến cả những người làm chức vụ như tạp dịch cũng có tu vi nhân cấp đỉnh phong, còn những ai thực thuộc họ Mộc đều đã đột phá hoàng cấp cao thủ.
So sánh về thực lực hiện tại thì Mộc gia chẳng khác nào các tiểu gia tộc ở Triệu quốc, mà còn lại loại tiểu gia tộc mạnh mẽ nhất.
Bởi lẽ sức mạnh thực sự của Mộc Bình, Văn Vô Úy và Tiểu Hắc đều không phải loại hoàng cấp hậu kỳ phổ thông có thể so sánh được.
Dĩ nhiên nội tình của Mộc tộc đều được giấu kín kỹ lưỡng.
Yên quốc đối mặt với thù trong giặc ngoài, Mộc gia là một trong tứ trụ của quân đội, nếu việc họ lớn mạnh nhanh chóng được tiết lộ ra thì sẽ có rất nhiều kẻ thù muốn dìm chết họ từ trong trứng nước.
Thế đạo này vốn tàn nhẫn, kẻ ác càng không phải heo nái chỉ biết ăn rồi ngủ.
Chỉ cần phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nào có thể gây bất lợi cho mình thì kẻ địch nhất định sẽ không tiếc trả giá để ra tay.
Hàng trăm bóng đen ẩn ẩn tập trung ở phía xa Mộc gia, dẫn đầu là một lão giả khuôn mặt cực kỳ gớm ghiếc.
Xung quanh lão ta không khí cũng lạnh lẽo đến rợn người, không một kẻ nào dám tiến gần.
Ánh mắt lão nhìn về phía Mộc gia lóe lên sự thù hận và sát khí, lão phất tay một cái, toàn bộ hàng trăm tên áo đen như châu chấu xông lên.
Đang nghiền ngẫm về bước tiếp theo của vô danh kiếm pháp, Mộc Bình chợt thấy cái chuông gió đặt ở một góc phòng rung dù không có một ngọn gió nào có thể lọt vào.
Sắc mặt của anh ta ngưng trọng, không nói một lời liền vội cầm lấy thanh kiếm lao thẳng đi.
Do đầy đủ Thập Nhất Tăng Đan sử dụng, Mộc Bình đã đạt đến hoàng cấp hậu kỳ.
Khác với những người đột phá nhanh đều có di chứng, Mộc Bình được Tiểu Hắc hỗ trợ dẫn dược lực và mở rộng kinh mạch không ngừng nên tu vi anh ta cực kỳ vững chắc.
Không khác với người tu luyện mấy chục năm là bao.
Phía gian phòng của bảy thiếu niên cũng lần lượt xuất hiện những bóng đen lao ra, vị đội trưởng được đặt biệt hiệu là Nhất Sát thần sắc nghiêm nghị trầm giọng nói với sáu thành viên trong đội của mình:
- Công tử đã căn dặn chúng ta phải bảo hộ Mộc gia khi người không có mặt.
Hiện giờ kẻ địch đã xâm nhập vào Mộc gia, chúng ta dù hi sinh cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, không thể cô phụ công sức bồi dưỡng của công tử.
- Đã rõ
Sáu nam nữ thiếu niên còn lại đều đồng thanh một lời, không có một chút đắn đo nào.
Những ngày tháng tập luyện đầy gian khổ gần như đi đến cực hạn của họ đều được tưởng thưởng xứng đáng.
Không một ai có suy nghĩ oán hận nào với Tiểu Hắc mà còn cảm kích tận đáy lòng.
Không có công tử bảy người họ không biết cả đời này liệu có cơ hội bước vào hoàng cấp hay không? Khi chưa nắm giữ sức mạnh, con người không có nhiều khao khát với thực lực.
Một khi đã sở hữu, nhận ra được sự chênh lệch như trời cao với vực sâu, giữ một cao thủ chân chính với phàm phu tục tử, con người ta càng ham muốn truy cầu đột phá cấp độ cao hơn.
- Nhất Sát ca, ngươi không liên lạc được với công tử sao?
Một cô gái trông nhỏ tuổi nhất thắc mắc hỏi.
Nhất Sát thở dài lắc đầu đáp:
- Điện thoại của công tử đã tắt máy.
Có lẽ người đang gặp tình huống quan trọng, không tiện liên lạc.
Ta đã để lại tin nhắn cho người, khi nào công tử mở máy sẽ đọc được.
Không còn nhiều thời gian nữa, lập tức phân ra hành động.
Nhất Sát chứng tỏ ngay được phẩm chất lãnh đạo của mình, hắn quát lên một tiếng rồi nhanh chóng chỉ huy sáu đội viên của mình theo chiếc lược đã vạch sẵn.
Trong đại sảnh của Mộc gia, Mộc quốc thái hai tay chắp sau lưng, ánh mắt có ngọn lửa rực cháy, ông ta nhìn các con cháu của mình đứng nghiêm chỉnh rồi khẽ gật đầu nói:
- Mộc gia đứng vững mấy trăm năm không ngã, là trụ cột của cả Yên quốc, đó là vì chúng ta là những chiến binh quả cảm, không bao giờ khuất phục kẻ thù.
Hôm nay kẻ thù đã dám to gan mạo phạm, chúng ta sẽ đánh cho bọn chúng tan tác.
- Quyết chiến.
- Quyết chiến
Từng người trong Mộc gia khí thế hào hùng xiết chặt nắm đấm, giặc đánh đến nhà thì lão ấu phụ nữ cũng cầm vũ khí lên mà kháng cự.
Họ mang trong mình niềm kiêu hãnh và tự hào của một dòng tộc quân nhân, thà hi sinh chứ không bao giờ đầu hàng.
......................................................
Hắc Quận trong ngày khoác lên mình vẻ ngoài sặc sỡ để chào đón khách nhân đến từ khắp nơi cho đấu giá hội thì bỗng một cơn mây đen kéo đến làm cho mọi dự định đều bị phá sản.
Diên Thọ mặt mày cũng không còn xuân quang mà thay vào đó là sát khí tỏa ra không chút che giấu nào, lão ta giận dữ triệu tập toàn bộ nhân thủ của phân bộ lại.
- Diên quản sự, toàn bộ tinh anh của chúng ta đã có mặt.
Một đại hán cao to, uy vũ, mặc trên người một bộ cẩm y đồng phục khác biệt với những người lính đứng phía sau ông ta lên tiếng nói.
Xem ra vị này chính là chỉ huy của toàn bộ quân lực của thương hội Vạn Kim tại Yên quốc.
- Tốt lắm, đã lâu rồi chúng ta chưa từng lên tiếng nên những kẻ khác đang cho rằng Vạn Kim thương hội chúng ta chỉ là con mèo bệnh.
Đã vậy thì lần này cứ khai đao một lần để chấn hưng uy danh của chúng ta.
- Hai vị trưởng lão Quế Hà hãy dẫn theo một đội trước tiên đi đến Mộc gia.
Tùy nghi hành sự, nếu cần viện binh thì lập tức thông báo cho Quách đội trưởng.
Diên Thọ xoay người sang hai lão già Quế Hà căn dặn.
Lần này tình báo của Vạn Kim đã quá sơ suất để xảy ra sự việc ngoài tầm khống chế.
Việc hiện tại ông ta có thể làm chính là điều một phần lực lượng đi giúp đỡ, giá trị của Tiểu Hắc trong mắt của Diên quản sự là rất cao.
Còn an nguy của Huyền Kinh và Yên quốc ư? Các ngươi nghĩ nhiều rồi, cho dù thay triều đổi đại thì cũng chẳng tí ảnh hưởng nào đến Vạn Kim thương hội cả.
..............................
- Cấp báo, tư quân của Trữ gia đã hành động.
Hiện tại bọn chúng đang đánh phá quân đoàn phòng thủ Huyền Kinh.
- Cấp báo, có phần tử phản loạn tấn công vào phủ đệ của Mộc, Trần, Kim, Viễn, tín hiệu cầu cứu không ngừng phát ra.
- Cấp báo, trên đường phố thủ đô có rất nhiều tay súng bắn tỉa đang xả súng vào người dân.
Ngay cả những "khách nhân" đặc biệt từ các nước cũng bị thương vong thảm trọng.
Liên tiếp những tin khẩn truyền đến tai Liễu Mai, sắc mặt của vị tướng lĩnh này trở nên u ám đáng sợ, dù vậy thì cô ta vẫn không tỏ ra thất thố mà vẫn bình tĩnh suy tính rồi nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh của mình:
- Đưa ba tiểu đội Long Thần đến cứu viện Trần, Viễn, Kim ba nhà.
Ta sẽ đích thân xử lý bọn bắn tỉa, còn lại các ngươi lập tức chạy đến quân doanh hỗ trợ kháng địch.
Tất cả hành động!
Lúc sẵn sàng ra trận, Liễu Mai lại biến hình thành một vị mãnh tướng thiết huyết không kém gì đấng mày râu.
Để trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh đại thống lĩnh, Liễu Mai đã trải qua vô số thử thách khắc nghiệt khó mà tưởng tượng được.
Lần này đứng trước nguy cơ cực lớn, cô quyết tâm phải hoàn thành sứ mệnh của mình, dù cho ...!có phải ngã xuống.
.............................
Biên giới giữa Tấn quốc và Yên quốc, một rừng xe tăng thiết giáp đã xếp thành một hàng dài liên miên không dứt, nhìn không ra điểm cuối.
Quân đoàn xe tăng này đứng lặng lẽ như những con quái vật lạnh tanh không chút cảm xúc, đầu súng dài của chúng như mang theo tiếng gọi của tử thần khiến ai nhìn thấy cũng sẽ thất kinh hồn vía.
Từ xa quan sát, đội trinh sát của Yên quốc tinh thần căng thẳng như dây đàn, vội vàng gọi bộ đàm về tổng bộ của đại quân số ba:
- Báo cáo đại tướng, quân Tấn đã tập trung đội xe tăng thiết giáp mạnh mẽ nhất của bọn chúng, chuẩn bị vượt Nhạn La tiến vào biên thổ Yên quốc.
- Tiếp tục theo dõi, cách mười phút phải thông báo tình hình về một lần.
- Đã rõ thưa đại tướng
Bỏ bộ đàm xuống, Kim Diệt thở ra một hơi.
Hơn ba mươi năm, ông ta chính là vị thần trấn giữ mặt bắc của nước Yên, chưa từng để quân Tấn có thể chiếm lấy một tấc đất nào của đất nước mình.
Bây giờ, kẻ địch đã bày cả một đội hình mạnh chưa từng có, quyết tâm xâm lược đã không cần che giấu.
Với binh lực của mình, Kim tướng quân biết trận chiến này sẽ là trận chiến lớn nhất, ác liệt nhất từ lúc ông cầm quân đến nay.
- Tướng quân, xin người hãy giữ gìn.
Hai vị thân cận đều mang quân hàm thiếu tướng lo lắng lên tiếng.
Vị đại tướng của họ đứng trước mọi phong ba bão tố đều vững như thần thụ chống trời, chưa từng nhíu mày dù chỉ một lần.
Vậy mà bây giờ đại tướng lại tỏ ra đầy ưu tư, khiến cho tâm trạng của họ cũng trở như có một cục tạ nghìn cân đè xuống.
- Ta không sao.
Lão phu dù phải tan nát bộ xương già này thì cũng quyết không thể để cho nước Yên lọt vào tay bọn sài lang.
Nếu không khi xuống dưới cứu tuyền, ta làm sao nhìn mặt liệt tổ liệt tông, làm sao dám nhìn hàng vạn dũng sĩ đã hi sinh vì yên bình của nhân dân nước Yên cơ chứ.
Kim Diệt rất nhanh đã trở lại với phong cách vững chãi như núi lớn, ông chỉ vào bản đồ trên bàn làm việc của mình nói:
- Lập tức phát hiệu lệnh cho toàn bộ quân đoàn số ba rút về núi Mã Đài Sơn, chúng ta cần phải thiết lập tuyến phòng thủ kiên cố nhất có thể.
Lập tức gửi tin khẩn cho đại thống lĩnh, yêu cầu chi viện thêm pháo tầm xa.
Ta muốn quân đoàn tăng thiết giáp của giặc Tấn có đi không có về.
- Rõ
Hai vị thiếu tường mừng rỡ nhận lệnh.
Chỉ cần Kim tướng quân một ngày vẫn còn lãnh đạo thì họ tin tưởng tuyệt đối dù Tấn quốc có quân đội đông đảo thế nào cũng sẽ nhận lấy thất bại thảm hại.
Danh xưng trí giả tướng quân của Kim Diệt không phải chỉ để trưng cho đẹp, ông ta không quá giỏi về dàn binh bố trận mà còn cực kỳ am hiểu lấy ít chế mạnh.
Chỉ với quân số thua xa nước Tấn, Kim Diệt đã đẩy lùi không biết bao nhiêu lần giao tranh với quân địch.
..............................................
Cả ngàn năm khai phá lập quốc đến nay, Vị trí địa lý trớ trêu đã đặt Yên quốc vào vị trí tiếp giáp với ba quốc gia thuộc vào loại hùng mạnh và hiếu chiến nhất thế giới.
Nếu như nước Tấn nổi tiếng với quân đội đông đảo thì Liêu quốc lại bài danh trong nhóm bốn quốc gia đáng gờm nhất.
Lý do vì sao ư? Bởi vì quân đội của họ có sự hỗ trợ của độc sư, chuyên gia dùng độc có thể biến cả một đội quân hùng mạnh thành những con ếch nằm thoi thóp chờ chết.
Liêu quốc đồng cỏ bát ngát, Liêu quốc rừng thiên nước độc.
Đây là một quốc gia thần bí với những phong tục truyền thống còn lưu giữ từ rất xa xưa và chức nghiệp độc sư cũng là truyền thừa đời này sang đời khác.
Không ai biết độc sư bắt nguồn từ đâu, chúng ta chỉ biết những vị này có lĩnh hội về độc cực kỳ tinh thông, có thể hạ độc người cách xa vài chục thước.
Lý do khiến cho chức nghiệp này không thể phát triển ra các nước lân cận là vì chỉ có Liêu quốc mới có nguồn độc thảo phong phú.
Ngoài ra, không phải ai cũng có thể trở thành độc sư, ngàn người chọn một, độ khó rất lớn.
Một nguyên do khác là tuổi thọ của độc sư không cao, cơ thể họ tiếp xúc với độc lâu ngày đều bị ăn mòn, sinh lực khô héo dần.
Hầu hết độc sư đền qua đời trước bốn mươi tuổi nên để duy trì số lượng độc sư đã là một vấn đề chứ đừng nói đến việc phát dương quang đại.
Để ngăn chặn quân Liêu, đội quân đệ nhị của Yên quốc do đại tướng Trần Khả chỉ huy đã cố gắng cầm cự suốt nhiều năm qua.
Rất nhiều nhà khoa học, những nhân tài về mảng phân tích độc dược đã được đưa đến quân doanh nhưng kết quả cũng không mấy khả quan.
Đường biên giới giữa hai nước Yên Liêu là một khoảng đất chết đúng nghĩa, không hề có một cây cỏ nào có thể sinh trưởng.
Còn động vật thì ngay cả giun dế hay kiến mối cũng không thể hiện diện được.
Bởi lẽ mảnh đất đã bị độc tố ăn sâu vào, không gì có thể tồn tại được cả.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
65 chương
33 chương
321 chương
50 chương