Đệ nhất sủng
Chương 2 : Mợ chủ, bắt cóc cậu chủ
Cố Cơ Uyển phát hiện mình sống lại.
Nóng lên, nhiệt độ cơ thể đang nóng hổi, trang điểm lộng lẫy, váy dạ hội cổ chữ V, cùng với thời gian mà đồng hồ trên tường đang chỉ, bảy giờ bốn mươi tám phút!
Tất cả, quen thuộc đến mức khiến người ta sợ hãi!
Cô vậy mà đã sống lại đến năm mình mười tám tuổi, tối hôm nay, chính là thời điểm mà cô và Mộ Tu Kiệt đính hôn.
Đời trước, chính là tại tiệc đính hôn này, cô bị người ta chuốc thuốc, chờ đến khi Mộ Tu Kiệt tìm được cô, cô đang dây dưa với hai người thợ trang điểm nam.
Tuy cuối cùng bị người xông vào ngăn cản, bảo vệ sự trong sạch, nhưng, vụ tai tiếng này trong nháy mắt lan truyền đến mức mọi người đều biết, từ đó về sau cô luôn mang tiếng xấu!
Mộ Tu Kiệt cuối cùng vì hoàn thành tâm nguyện lúc lâm chung của bà nội mình, vẫn cưới cô, nhưng từ đó về sau chưa từng dành cho cô một ánh mắt dịu dàng.
Giờ phút này, bi kịch lớn nhất trong cuộc đời cô, chỉ còn cách có hai phút!
Cố Cơ Uyển nhéo mạnh vào lòng bàn tay mình, cảm giác đau đớn khiến bản thân tỉnh táo hơn một chút, cô đi đến bên cánh cửa. Còn chưa kịp mở cửa phòng ra, đã nghe bên ngoài có người nói chuyện: “Nhất định phải làm thật cẩn thận, sau đó phải luôn biện minh là do tiện nhân kia chủ động trêu chọc các anh.”
“Biết rồi, cô Hai, cô yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không ai biết có liên quan đến cô.” Người đàn ông trả lời.
Giọng nói của Cố Vị Y một lần nữa nhẹ nhàng vang lên: “Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ chuyển phần còn lại cho các anh, nhưng nếu chuyện bại lộ, các anh cũng biết rõ sẽ có hậu quả gì”
“Nhất định không có sai sót! Cô Hai cứ đợi xem kịch vui là được.”
Cố Cơ Uyển càng siết chặt tay lại, đời trước cô hoàn toàn không chút nghi ngờ Cố Vị Y, không ngờ, ngay từ đầu Cố Vị Y đã hãm hại mình!
Cơ thể càng ngày càng nóng, trong lòng Cố Cơ Uyển hoảng hốt, chờ bọn họ bước vào, với tình hình của mình hiện giờ, vốn không có sức phản kháng.
Đến lúc đó, bọn họ ép buộc cô, lại như cũ vu oan là cô chủ động.
Cô không thể ở đây nữa, phải trốn!
Phòng trang điểm thông với phòng nghỉ bên cạnh, Cố Cơ Uyển tiện tay cầm con dao cạo để phòng thân, lập tức mở cửa phòng nghỉ.
Vừa đóng cánh cửa thông giữa hai căn phòng lại, phòng trang điểm đằng sau, cửa ra vào được mở ra, hai người thợ trang điểm nam nhẹ nhàng bước vào.
“Người đâu?”
“Nhìn xem có đang trong nhà vệ sinh không?”
Cố Cơ Uyển nhanh chóng mở cửa phòng nghỉ ra, lảo đảo chạy dọc hành lang vê phía thang máy.
Vừa mới bước vào thang máy, nghe trên hành lang truyền đến giọng của người thợ trang điểm nam: “Không ổn, người phụ nữ kia chạy rồi! Mau đuổi theo!”
Tiệc đính hôn cử hành ở khách sạn, hiện giờ ở hành lang lầu một của khách sạn, tất cả đều là khách khứa.
Cố Cơ Uyển bị chuốc thuốc, lát nữa không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì, nhân lúc còn ý thức, cô bấm thang máy, xuống đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Bất kể ra sao, đêm nay, trước hết rời khỏi đây.
Cách đó không xa, có một chiếc xe con đang mở cửa ra.
Cô cắn răng, xông tới, dao cạo kê trên cổ người đàn ông, khàn giọng nói: “Lái xe, rời khỏi đây, nhanh!”
Người đàn ông khẽ nhíu mày, đôi mắt đẹp đế màu mực hơi cụp xuống, nhìn cô gái cầm dao cạo kê trên cổ mình, ánh mắt lạnh lùng.
Cố Cơ Uyển chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, người đàn ông này, lạnh quá!
Thang máy đằng kia, hai người đàn ông vọt ra, rõ ràng vẫn đang tìm cô.
Cố Cơ Uyển không nhìn đến người đàn ông, “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, dao cạo tiếp tục kê xuống: “Kêu anh ta lái xe”
“Cậu cả…” Lâm Duệ ngồi ở vị trí tài xế trợn tròn mắt.
Mợ chủ tương lai lấy dao cưỡng ép cậu cả, đây… đây là tình huống gì?
Cố Cơ Uyển cuối cùng cũng nhìn rõ người đàn ông bị mình cưỡng ép, một khuôn mặt đẹp trai đến kinh thiên động địa, khiến cô sợ tới mức tay run lên, dao cạo không cẩn thận khẽ rạch một đường máu đỏ tươi trên cổ anh.
Trời ạ! Sao vận may của cô lại “tốt” đến vậy, chọn đại một chiếc xe hơi, chủ nhân thế mà lại là nhân vật nam chính của buổi lễ đính hôn ngày hôm nay, người đàn ông mà đời trước lúc cô sắp chết đã từng thề suốt đời sẽ không yêu lại nữa… Mộ Tu Kiệt!
Truyện khác cùng thể loại
86 chương
141 chương
60 chương
13 chương
46 chương
153 chương