Để chuẩn bị cho ngày lớn của dân tộc, cả Đông Bang không kể ngày lẫn đêm đều như hội, khí thế chẳng kém lễ đăng quang của hoàng đế là bao. Trai tráng ngoài khoe tinh thần thượng võ cùng bản lĩnh còn muốn chứng tỏ trước người đẹp, tiểu thư khuê nữ lại e ấp hy vọng tìm được ý lang quân cho mình, tất nhiên không thiếu kẻ mong ngóng lọt vào tầm mắt của hoàng đế, một phút bay lên làm phượng hoàng. Han công công dùng ngón chân cũng biết hàng trăm hàng tỉ kiểu “vô tình’’ gặp gỡ mà họ sử dụng để tiếp cận “mục tiêu’’, càng nghĩ càng khinh thường, nghĩ sao hoàng thượng của ông có thể trúng kế lọt tròng dễ dàng như vậy, gà ngơ mà đòi hóa phượng hoàng, đấy là còn chưa kể Kim quân còn sờ sờ ở đây, à nhầm, trên long sàng hoàng thượng thế kia, muốn chen chân tranh sủng ư? Đừng mơ! Trong lúc Han công công bên ngoài cảm thán, bên trong Jaejoong đang dựa người bên dục trì thảnh thơi tắm mát cùng Yunho, thư giãn nghỉ ngơi sau thời gian “lao động vất vả”, đợi hai người tắm xong hắn lại ôm cậu trở về thư án, trực tiếp ôm cậu trong lòng, một tay xoa lưng một tay cầm tấu chương nhẩm đọc, còn Jaejoong thì nhàn nhã điều chỉnh tư thế thoải mái dựa vào người hắn, trực tiếp đi gặp chu công. Yunho nhìn người trong lòng đang say ngủ thì khẽ mỉm cười, hắn nhìn ra hướng cửa, tay cầm bút lông phi vào cánh cửa tạo ra tiếng “cạch’’ thanh thúy, Han công công ở ngoài nghe rõ mồn một, nhận ra “ám hiệu’’ thân thuộc liền nhẹ đẩy cửa bước vào, việc đầu tiên là cúi xuống nhặt cây bút lông lên, sau đó rón rén lại gần Yunho nghe hắn phân phó. Ai chứ ông hiểu rõ hàm ý trong mỗi cách thức của hoàng thượng đó nha, hẳn là lúc này Kim quân đang say giấc nồng nên người muốn gọi ông vào mà không muốn ảnh hưởng giấc ngủ của người đẹp, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc ngẩng đầu lên Han công công cũng được một phen hộc máu. Kia là gì? Hoàng thượng của ông ôm cả mẹ cả con vào trong lòng thế kia, cỡ ấy cũng không nhẹ đâu, thân thể ngọc ngà của người sao lại lỡ giày xéo, lạm dụng như thế? Thấy phản ứng của ông Yunho nói khẽ: “Trợn mắt cái gì, mau qua đây!’’Nghe được gọi Han công công hoàn hồn, khép nép lại gần, thưa: “Hoàng thượng có gì phân phó ạ!’’“Dặn ngự thiện phòng làm ít tổ yến lát nữa mang đến, chuẩn bị thêm nhiều hoa quả, nhớ là loại chứa nhiều nước.’’“Vâng!’’Jaejoong nghe loáng thoáng tiếng người thì nhíu mày, ngón tay khẽ nhúc nhích khiến Yunho giật mình lại cúi xuống vỗ nhẹ để cậu ngủ tiếp, Han công công biết điều yên lặng đứng một bên, nhưng chưa đầy nửa khắc sau Jaejoong lại có xu hướng thức dậy thậm chí mi mắt hơi run run, lần này cả chủ cả tớ cùng nín thở. Cuối cùng cậu cũng lờ mờ mở mắt, mông lung nhìn xung quanh, giọng còn ngái ngủ: “Yun, gì vậy?’’“Ngoan, ngủ tiếp đi, ta chỉ dặn ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn lát đệ thức dậy dùng thôi!’’Nghe thế Jaejoong lười biếng nghiêng người ôm thắt lưng hắn vừa nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ dang dở, miệng vẫn lẩm bẩm: “Cháo lươn, canh cá, chân giò hầm hạt sen, tôm chiên, đùi gà xé phay, chuối, hồng, nho, vú sữa, dứa nữa.’’Dứt lời miệng cậu còn chóp chép, Yunho nhìn mà phì cười, liếc nhìn Han công công: “Nghe rồi chứ?’’“Dạ!’’Han công công thưa một câu lại rón rén nhẹ nhàng dùng mũi bàn chân đi ra ngoài, cả quá trình không một tiếng động, đến tận lúc khép cửa xong ông vẫn thầm khâm phục khả năng di chuyển của mình, rèn luyện một thời gian khéo sắp theo kịp mấy ám vệ bên cạnh hoàng thượng không chừng, lại nghĩ đến những món vừa được gọi tên ông lại âm thầm lau mồ hôi, này một lần liệu Kim quân có ăn hết được không? Sau khi Han công công rời đi Yunho đợi một lúc, nhận thấy hơi thở người trong lòng ổn định đều đều hắn liền ôm Jaejoong đứng dậy sải bước hướng về phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đặt cậu xuống long sàng đã được cung nữ thay qua, lúc này mới trở lại thư phòng duyệt tấu chương, thư lệnh. Chợt từ trong góc tối Trì nhanh nhẹn xuất hiện ngay cạnh Yunho, bẩm báo: “Hoàng thượng, lần này có thập hoàng tử Shinki quốc, tam hoàng tử Joseon và thái tử Silla đến tham dự Lễ hội săn bắn lần này ạ!’’Nghe xong Yunho nhíu mày, phân phó: “Cử sáu ám vệ giám sát mọi hành động dù là nhỏ nhất của ba người họ, cho người chú ý động tĩnh bên phía đoàn sứ giả Shinki quốc, riêng ngươi nhanh chóng đến gặp An Chil Hyun đang huấn luyện tân binh ở khu vực gần thung lũng hoàng gia, truyền mật chỉ của trẫm, tăng cường tuần tra khu vực giáp biên giới, dù là thương lái con buôn hay dân di cư đều phải kiểm tra chặt chẽ, thấy kẻ nào khả nghi bắt ngay lập tức.’’Hắn dừng lại một lúc, tiếp tục: “Rút một phần ba số người của Ám các đang rải rác ở ba nước kia trở về, tăng cường ám vệ bảo vệ xung quanh Thanh cung điện, riêng bên cạnh Kim quân tăng gấp ba lần. Sau khi người truyền xong mật chỉ cho An Chil Hyun thì sang chỗ thống lĩnh Cấm vệ quân và Cẩm Y vệ, dặn hai người họ trong suốt năm hôm diễn ra Lễ hội săn bắn phải cắt cử người theo sát bảo vệ Kim quân. Được rồi, ngươi đi đi!’’“Rõ!’’Trì đáp một tiếng rồi nhanh chóng biến mất trong góc tối, cả ngự thư phòng còn lại một mình Yunho, hắn nheo mắt tính toán. Thập hoàng tử Shinki quốc là kẻ háo sắc nhưng lại tinh ranh, tự nhiên sang đây chắc chắn không chỉ vì việc hòa thân; tam hoàng tử Joseon là kẻ khó nắm bắt, trong tay hắn nắm giữ binh lực của cả nước, đột nhiên dấn thân sang hẳn là có âm mưu; còn riêng thái tử Silla, hắn vốn muốn sống ẩn dật nay lại xuất hiện hơn nữa còn đặc biệt công du sang Đông Bang không rõ nhằm mục đích gì?Ở một nơi khác, Changmin đang dùng ngựa phi nước đại về phía Đông Bang, hắn phải bảo vệ Jaejoong và đưa bé an toàn trong những ngày diễn ra Lễ hội săn bắn, cần nhanh chóng trở về gần cậu nhanh nhất có thể, không được chậm trễ. Lúc này ở trên một ngọn núi cao, Tịch Tề tao nhã ngồi nhấp trà nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt, Junsu đang sống chết đòi theo Yoochun xuống núi. “Yoochun, huynh không thể bỏ đệ bơ vơ ở đây được, phải cho đệ theo!’’“Gì mà bơ vơ, chẳng phải còn có sư phụ sao? Ta đi có công chuyện không phải du ngoạn chơi thú mà dẫn ngươi theo được, bỏ ra!’’“Không được, ông ấy già rồi, không có sức chơi với đệ!’’“Suốt ngày ngươi bám theo ta không thấy chán hả?’’“Không chán!’’Junsu chớp chớp mắt cong miệng cười đáp lại, cậu hạ quyết tâm lần này dù thế nào cũng phải bám được người trước mắt đi cùng, Yoochun chán ghét giơ chân lên đạp vào người Junsu khiến cậu lăn một vòng đụng cả vào chân Tịch Tề đang thong dong rót trà khiến ông lỡ tay làm đổ hết ra ngoài liền kêu lên: “TRỜI ƠI, TRÀ THƯỢNG HẠNG CỦA TA, LẦN TRƯỚC ĐI HOÀNG CUNG ĐÔNG BANG VẤT VẢ LẮM MỚI TRỘM ĐƯỢC MỘT ÍT !’’Vừa dứt lời Tích Tề tức giận đá vào Junsu một nhát, thành công giúp cậu lăn trở về chỗ của Yoochun, lúc này hắn đang đưa chân đỡ cậu lại, tránh bị lăn lung tung rơi xuống chỗ dốc lại mất công đi tìm, chân vừa chạm vào người Junsu, Yoochun liền lên tiếng: “Sư phụ, chẳng phải người dạy kẻ sĩ không được có ý đồ bất chính với đồ đạc của người khác, không được phép lấy thứ không phải là của mình sao?’’Tịch Tề đang dùng chén hứng chỗ nước trà đang chảy xuống theo khe bàn nghe thế tay hơi run, đáp lại: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, giờ thời đại này cái ăn còn phải tiết kiệm nói chi đến cái uống, hơn nữa đây là lấy của kẻ giàu mang cho kẻ nghèo, không phải trộm!’’“Người giữ lại để dùng chứ có cho kẻ nghèo nào đâu, mà mỗi tẹo ấy không bõ công con đun nước pha.’’ – Junsu ấm ức ngồi dậy vừa phủi đất với cỏ đang bám trên người mình vừa nói. Yoochun thấy có lý thì gật đầu, Tịch Tề hứng hết chỗ trà liền trở lại bộ dáng tao nhã thường ngày, ngồi xuống nhấp một ngụm, ung dung đáp: “Thịt muỗi cũng là thịt, cho đi tiếc lắm!’’Junsu: (-’๏_๏’-)Yoochun: ►_◄Junsu ngây thơ nói tiếp: “Sư phụ, muỗi là loại côn trùng sinh trưởng nơi nước đọng hôi thối, lại hay hút máu người và động vật để sống, người không thấy ghê sao?’’Tịch Tề: ٩(͡๏̮͡๏)۶ Một câu của cậu thành công khiến ông phun ngay ngụm trà sắp sửa nuốt xuống, Tịch Tề bị sặc ho khan kịch liệt, một tay vuốt vuốt ngực một tay run run chỉ vào Junsu lại chỉ sang Yoochun. Đời này ông có hai tên đồ đệ, một đứa phá hoại khiến ông bị sặc, một đứa không thèm chạy lại hỏi han, đây là cái nghiệt gì a! Lúc lâu sau Tích Tề mới có thể cất lời: “Được lắm, hai đứa bay muốn làm phản phải không?’’Yoochun và Junsu nhìn nhau, cùng: 囧Dây dưa một hồi, Yoochun dứt khoát ôm đồ muốn nhanh chóng rời đi, phụ thân hắn ra lệnh phải trở về gấp còn sang Đông Bang, mặc dù không muốn nhưng vì đất nước hắn phải mạo hiểm, chỉ hy vọng không trùng hợp cả ba người gặp nhau cùng một lúc, nhất thiết phải tránh gặp Jaejoong trước. Quyết tâm là vậy nhưng khi thực hiện nhấc chân lên bước đi Yoochun lại thấy nặng nặng phía dưới, cúi xuống nhìn, đập vào mắt là bản mặt mếu máo của Junsu. “Huynh à, cho đệ đi cùng với mà!’’“Không, bỏ ra!’’“Đệ không bỏ!’’Junsu kêu lên, ôm chặt lấy chân Yoochun khiến hắn muốn kéo chân ra không được, mà đạp cậu như vừa nãy lại không nỡ, thành ra hai người cứ lằng nhằng dây dưa kẻ kéo người lôi. Yoochun vừa túm vừa quát: “BỎ RA NHANH LÊN, TỤT QUẦN TA BÂY GIỜ!’’“KHÔNG, NHẤT ĐỊNH ĐỆ PHẢI ĐI CÙNG!’’Junsu bám víu ra sức ôm chân Yoochun kéo chặt, nhìn rõ ràng rất kịch liệt nhưng thu vào mắt Tịch Tề lại khác, theo ông đây chính là minh chứng cho việc tình cảm khăng khít, theo người ta nói chính là gian tình đó, biết không? Lúc này, chim đang kêu ríu rít, gió thoải mái vi vu nô đùa trên những cành lá sum suê, Tịch Tề còn yêu đời huýt sáo. Bỗng: “R…….. O………Ạ……….. T” Chim ngừng kêu, gió ngừng thổi, Tịch Tề ngừng huýt sáo. Junsu: (╥﹏╥)Yoochun mặt xanh đỏ đủ loại màu sắc sinh động như cầu vồng nhìn xuống phần da thịt bị lộ của mình, nghiến răng nói: “KIM. JUN. SU. CÚT. NGAY. TRƯỚC. KHI. TA. BÓP. CHẾT. NGƯƠI!’’Tịch Tề khôi phục thần trí, lấy tay bịt mắt, kêu lên: “Á AAAAAAA, JUNSU, SAO CON TỤT QUẦN CỦA SƯ HUYNH MÌNH, TỤT THÌ THÔI ĐI CÒN XÉ NỮA. LÀM Ô UẾ ĐÔI MẮT CỦA SƯ PHỤ!’’