Đệ nhất sủng phi
Chương 31
“Đệ bây giờ được bảo hộ rất kỹ, vô cùng an toàn!’’ “Ừm, đúng vậy, Changmin huynh, chuyện đệ nhờ huynh chuyển lời cho Heechul huynh, huynh ấy nói gì không?’’“Còn nếu gì nữa, đệ biết những việc liên quan đến đệ thì huynh ấy sẽ dốc 100% năng lực vào mà, chỉ tội cho Hankyung huynh, suốt ngày bị ma đầu ấy đè đầu cưỡi cổ mà không dám oán trách’’“Là Hankyung trân trọng Heechul huynh mới đúng!’’
Changmin nhẹ rung làn mi, nói:“Đệ hiện tại cũng có một người như thế ở bên cạnh!’’“Nhưng huynh ấy là hoàng đế!’’ Jaejoong nhàn nhạt cất giọng, khẽ nhắm hờ đôi mắt.Changmin nhìn vào khuôn mặt tinh tế của cậu, thật lâu sau mới lên tiếng:“Đệ làm như vậy, liệu có ổn không?’’Nghe được câu hỏi, Jaejoong đột ngột mở mắt, gương mặt không lạnh không nhạt, cậu im lặng một lúc, rồi ngả người về đằng sau.“Cần phải như thế, ta và huynh ấy vốn không duyên không phận kiếp này!’’Changmin không trả lời, bởi hắn cũng không rõ rốt cuộc vì sao Jaejoong lại làm như thế, nhưng hắn tin tưởng cậu có lý do riêng. Chỉ là nếu thành công, cậu cũng bị tổn hại không ít.Jaejoong yên lặng suy nghĩ, cậu biết mình đi ván cờ này là nguy hiểm, nhưng hiện tại cần phải làm như thế. Cậu biết Changmin đan lo lắng cho cậu, không khí giữa hai người đang rơi vào trầm tư, cậu cảm nhận được điều đó. Jaejoong lên tiếng phá vỡ không gian:“Yunho phái bao nhiêu ám vệ xung quanh để bảo vệ đệ vậy huynh?’’“Ít nhất cỡ mười lăm, mười sáu người, toàn cao thủ cả!’’“Ha, vậy mà họ vẫn không biết sự tồn tại của huynh vfa cuộc nói chuyện của chúng ta, có tính là vô năng không?’’Changmin mỉm cười:“Đệ biết rõ với năng lực bình thường muốn biets hành tung của ta không dễ dàng đừng nói đến nghe hơi thở. Nhưng quả thực là toàn người xuất sắc đấy. Nếu kế hoạch của đệ không cẩn thận sẽ bị họ phát hiện. Vậy đệ mất nhiều hơn được!’’“Huynh yên tâm, đệ đã tính toán kỹ đâu vào đấy rồi. Lúc đầu định dụ mấy ả kia vào rừng Nam. Nhưng giờ thì khỏi cần nữa rồi, sẽ có người đến nộp mạng cho chúng ta thôi!’’Changmin nghe Jaejoong nói, hắn nhìn rõ quang mang trong đôi mắt sắc lạnh của cậu, ngay cả sát khí bao trùm xung quanh hắn cũng cảm nhận được hiện tại dù Jaejoong không có võ công nhưng không thể phủ nhận, trong số bọn họ cậu là người ưu tú nhất. Điều Changmin lo lắng là kế hoạch trước mắt của cậu, nó quá nguy hiểm, chưa chắc hắn đã đủ năng lực bảo hộ cho cậu, nhưng hắn lại không khuyên cậu dừng lại được!Jaejoong nhổm người dậy, chống khuỷu tay hỏi:“Người lần trước đệ đụng mặt ở ngự hoa viên, huynh điều tra được chưa?’’“Hửm? À, đó là Kwon BoA, con gái của Lễ bộ thượng thứ, nàng ta có ý với An tướng quân, nhưng không được đáp lại. Có vẻ như nàng ta biết vị tướng quân đó có ý với đệ nên trực tiếp dằn mặt như vậy!’’Jaejoong nhếch khóe miệng nhưng ánh mắt đen sẫm, lạnh giọng nói:“Muốn thị uy với ta, ngươi ngại mình sống quá lâu chăng, Kwon BoA?’’ Changmin nhìn Jaejoong, lưỡng lự muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn dứt khoát nhìn cậu, cất giọng:“Jaejoong, với An tướng quân đó, đệ có ý gì?’’Jaejoong ngạc nhiên nhìn Changmin rồi bật cười, đến nỗi ôm bụng cười ngặt nghẽo, phải đến lúc thấy vẻ mặt bát mãn của hắn cậu mới ngừng lại, khoát tay:“Huynh yên tâm, đệ không có ý gì với hắn ta đâu. Cũng chi là muốn có thêm người trợ lực thôi mà!’’“Như vậy được không?”“Huynh yên tâm đi a, đệ không làm gì mà không chắc chắn cả!’’Nghe được câu trả lời của Jaejoong, Changmin mới yên tâm gật đầu mỉm cười.Lúc này trong tẩm cung của mình, Hwang phi đã không còn kiềm chế được, nàng ta vốn là muốn lợi dụng sau khi lấy được thứ ở trong rừng Nam xong, sẽ tiếp tục động tay động chân với Jaejoong, nhưng bây giờ tình thế đã khác, cần phải hạ thủ sớm! Nhìn thị nữ bên cạnh, Mi Young mỉm cười, đây là người ở Hwang gia theo nàng ta vào cung, hoàn toàn có thể tin tưởng được.“Ngươi đi tìm Han cô cô đến cho ta.’’Mi Young phi lạnh lùng nói, mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng hung ác. Thị nữ nghe thấy lời nói của nàng, ngẩng đầu nhìn chủ tử mình, lại nhìn thấy được ánh mắt kia, liền thấy sợ hãi rợn cả tóc gáy, vội vã thưa:“Dạ, nô tỳ đi ngay’’ Nói xong xoay người thật nhanh đi ra ngoài. Không lâu sau, bên ngoài có một người tiến vào, cung kính hành lễ:“Hwang phi nương nương’’Mi Young cố gắng điều chỉnh lại tâm tình của mình, nhìn người đi vào trưng ra khuôm mặt diễm lệ nhưng lại lộ ra tử khí. Bà ta vừa đến khiến cho Mi Young trong nháy mắt thân thể cứng đờ, tâm tình khẩn trương không ngừng vặn xoắn chiếc khăn trong tay.“Han cô cô ngồi’’“Tạ Hwang phi nương nương’’ “Han cô cô chắc cũng đã biết bổn cung gọi ngươi tới là làm cái gì?’’Mi Young không muốn vòng vo, mà trực tiếp nói thẳng.“Dạ, đây là đồ mà nương nương cần’’Han cô cô nói rồi lấy ra từ trong tay áo của mình một bọc bột thuốc, trực tiếp để lên bàn.“Không biết vật này có hiệu quả gì?” Hwang phi nghiêm túc hỏi.“Sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng sẽ làm cho người đó vĩnh viễn nằm trên giường bệnh’’Nghe vậy Mi Young rất hài lòng, tươi cười nói:“Tốt, đa tạ Han cô cô”, nói xong xoay người nói với thị nữ cạnh mình: “Đem chiếc vòng đeo tay bằng ngọc xanh cực phẩm ở trong hộp trang sức trong phòng ta lấy đưa cho Han cô cô”“Vâng!’’Thị nữ đi vào trong, lúc sau mang ra một chiếc vòng ngọc đưa cho Han cô cô, xong việc thi cô cô kia tự động lui ra, còn lại Mi Young và thị nữ, nàng ta phân phó:“Ngươi đem đồ này giao cho người mà chúng ta đã an bài trong Tuyết Nguyệt cung.’’, vừa nói vừa chỉ vào bột thuốc mà cô cô đặt ở trên khay trà.“Dạ, nô tỳ đi ngay.’’
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
30 chương
61 chương
16 chương
40 chương