Đệ nhất phu nhân

Chương 19 : Ngày xuất giá

Edit: Bon Bon Beta: Diệp Y Giai Mùng một tháng tám. Sau nửa tháng Kiều Linh Nhi đi tới thế giới xa lạ này, nàng sẽ phải xuát giá làm phụ nhân. Ngẫm lại cỗ thân thể này, mười bảy xuân xanh, theo pháp luật của thế kỷ hai mươi mốt, cái tuổi này so với tuổi kết hôn pháp luật định ra phải sớm hơn ba năm. Thế nhưng, ở xã hội phong kiến này, hôn nhân của nữ tử là không có bất kỳ quyền ngôn luận nào, đến mười lăm tuổi đã có thể xuất giá, vốn chỉ là một hài tử, lại phải trở thành mẹ của mấy đứa bé. Ngẫm lại thực sự là buồn cười, Kiều Linh Nhi nàng chính là thần thâu của thế kỷ hai mươi mốt, sống ở thế giới cũ hai mươi hai năm, tự do tự tại không chỗ nào câu nệ, không nghĩ tới sau khi đến cái chỗ này lại mặc cho người khác sắp đặt. Mới chỉ một câu nói, lại quyết định cả đời một người, thậm chí là cả đời một gia tộc! Đáng xấu hổ hơn là, đầu sỏ gây nên kia ép buộc đưa tư tưởng của mình vào trong đầu người khác lại dùng việc nhớ lại chuyện xưa này mượn cớ thỏa đáng. Hoàng đế, so với người trong thiên hạ đều là đồ vô sỉ đáng xấu hổ! Sáng sớm, Kiều Linh Nhi đã bị Ngưng Hương gọi dậy từ trên giường, trên thực tế nàng mới ngủ không được bao lâu. Tối hôm qua, Tần thị, Phương thị cùng Ngô thị một mực ở trong phòng của nàng, ba nữ nhân khóc lớn thành một mảnh, đến khi tờ mờ sáng ba người vẫn còn cặp mắt sưng đỏ để cho Kiều Linh Nhi đưa từng người về phòng. Mới nằm xuống không bao lâu, Kiều phủ cũng đã bắt đầu khua chiêng gõ trống, tuy rằng Kiều gia gả nữ nhi, thế nhưng Kiều gia cũng là đại gia, lễ nghi ắt không thể thiếu. Kiều Linh Nhi mặc quần áo tử tế ngồi ở trước gương đồng, mặc dù nhìn thần sắc như chưa tỉnh ngủ, nhưng đầu óc nàng hôm nay lại vô cùng tỉnh táo. Một là bởi vì làm trộm, quan niệm chênh lệch thời gian ngược lại với người thường cũng không có vấn đề gì; hai là bởi vì lời của ba nương nói với nàng đêm qua, ba người họ mặc dù sinh ra là thiên kim tiểu thư, nhưng chút tình hình họ vẫn biết rất rõ ràng. Tông Chính gia vốn là một gia đình phức tạp, một gia tộc bao gồm chính trị, kinh tế, quân sự làm một thể, tất cả nếu như tập trung vào cùng một chỗ, sợ là có thể chống đỡ được cùng hoàng thất nước Nam Võ. Đến nay khiến cho bọn họ đều khó hiểu chính là, vì sao Võ đế hiểu rõ thế lực to lớn của Tông Chính gia còn muốn cho bọn họ kết thông gia với Kiều gia? Quan hệ thông gia của đệ nhị thế gia và đệ tam thế gia này, thực lực kinh tế có thể nói lại lên thêm một tầng nữa. Trước kia Kiều Linh Nhi đã nghe Kiều Chiến nói qua, sáu đại thế gia nước Nam Võ, ngay cả Trữ gia thế gia thứ sáu cũng có tài lực kinh tế tương xứng với quốc khố. Có thể tưởng tượng được, thực lực kinh tế đứng hàng đầu của đệ nhất thế gia và đệ nhị thế gia có thể bằng mấy cái quốc khố! Duy chỉ có một điểm quan hệ thông gia của Tông Chính gia và Kiều gia này, làm cho không người nào có thể đoán được ý đồ của Võ đế. Thế nhưng Kiều Linh Nhi cũng tin tưởng, Võ đế làm như vậy, trong đó tuyệt đối còn có âm mưu lớn hơn. Bà mối một thân màu đỏ chót điều khiển bọn nha hoàn trang điểm thay y phục cho Kiều Linh Nhi, cách đó không xa, Tần thị ba người lại che mặt mà khóc, trong lòng cho dù có không muốn hơn nữa, cũng không thể nói đủ. Kiều Linh Nhi nhìn ba người khẽ mỉm cười, ý bảo họ đừng nên quá ưu tâm. Bỗng một đầu tóc đen buông xuống ở sau lưng, Kiều Linh Nhi từ trong gương đồng thấy khuôn mặt tinh xảo kia, nhìn bà mối cười xán lạn cầm cây lược đào gỗ, từ đỉnh đầu của nàng bắt đầu chải, đồng thời vừa nói : « Một chải, chải đến đuôi… » Lược bắt đầu từ đuôi tóc chải xuống, lại một lần nữa bắt đầu chải từ đầu, «Hai chải, chải đến tóc trắng ngang mi… » Tóc trắng ngang mi? Kiều Linh Nhi cười nhạt, nàng ngay cả bộ dáng của đối phương cũng chưa từng thấy qua, càng không có chung đụng, sẽ tóc trắng ngang mi ư? Võ đế sẽ để cho bọn họ sống thật yên lặng như vậy à? « Ba chải, chải đến con cháu đầy đàn… » « Bốn chải, chải đến bạc tiền tiêu cả đời không hết! » Sau khi hết bốn lần chải lược, tính chất bốn câu tiêu chí cũng nói xong toàn bộ. Không thể không thừa nhận, bốn câu nói này thực sự rất hay, nếu như không phải là dưới tình huống như vậy, mà là có thể tìm được một nam nhân mình thật lòng yêu thương, cam tâm tình nguyện gả, có lẽ nàng sẽ nảy sinh không ít mơ mộng, mà bây giờ… Nàng không có được điều vui mừng ấy! Sau một phen trang điểm, Kiều Linh Nhi tinh xảo thướt tha, mày liễu ủ sương xanh biếc, miệng thơm mùi đàn hương điểm chu sa, một đôi mắt thu thủy, da trong suốt, phong thái thanh nhã. Môi không điểm mà hồng, mi không vẽ mà xanh, mặt như bồn bạc, mắt như nước hạnh. Phẩm cách vừa đoan chính, dung mạo lại tươi tốt, hai mi cong ngăn trở khói tựa như nhăn lại không phải nhăn, một đôi mắt chứa tình ý tựa như vui mà không phải vui. Giá y là do ba người Tần thị tự mình đo thân người của nàng mà làm, vải sắc đỏ thẫm thêu phượng hoàng trên cao, quần lụa mỏng màu hồng nhạt uốn lượn buông xuống đất, tay khoác lụa mỏng xanh biếc, vai như gọt thành thắt lưng thon thon, da nõn nà hơi thở tựa u lan, kiều mị không xương tươi đẹp ba phần. Chiết eo nhỏ nhắn với bước chân nhỏ nhẹ, cổ tay trắng hiện ra dưới lụa mỏng. Con ngươi ngậm xuân thủy lặng sóng di chuyển, trên đỉnh đầu đội mũ phượng. Má lúm đồng tiền hương kiều ngọc nộn thanh tú xinh đẹp như hoa, ngón tay như gọt rễ hành, miệng như ngậm chu đan, một cái nhăn mày một tiếng cười cũng rung động lòng người. Người bên trong phòng cơ hồ nhìn đến ngây người, cho dù là nữ tử, nhìn thấy trang điểm công phu như thế của đệ nhất mỹ nhân nước Nam Võ cũng không khỏi thất thần. “Kiều tiểu thư quả nhiên là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nhũ mẫu ta đã thấy tân nương tử nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy qua tân nương xinh đẹp giống như thế này!” Bà mối không chút nào phóng đại ca ngợi nói. Trên thực tế, nữ tử dung mạo như thiên tiên này, thế gian hiếm có! Ngưng Hương ở một bên nhìn cũng lệ nóng quanh tròng, nàng từ nhỏ đi theo tiểu thư nhà mình, nhưng chưa lúc nào từng thấy qua tiểu thư sau khi trang điểm xinh đẹp như vậy? Lẽ nào nữ tử khi trở thành tân nương đều là khoảnh khắc xinh đẹp nhất trong đời ư? Thật không nghĩ tới, Ngưng Hương thấy Kiều Linh Nhi đẹp, không phải là bởi vì dung mạo của nàng, mà là bởi vì khí chất đặc biệt kia trên người nàng, trong trẻo lạnh lùng, lãnh đạm, thanh cao, đó là chỗ Kiều Linh Nhi lúc trước chưa từng có. “Nương, Tứ tỷ, bên ngoài kiệu rước dâu đã tới…” Kiều Dực Thần với tư cách thông truyền, ở nơi thật xa đã lấy được tin tức của cỗ kiệu Tông Chính gia, nên đến trước thông tri đầu tiên. Một mình Kiều Linh Nhi lúc này trang điểm thay y phục, ước chừng dùng một hai canh giờ, chớp mắt đã đến buổi trưa. Lúc Kiều Dực Thần lại tiến vào gian phòng thấy Kiều Linh Nhi một thân trang phục lộng lẫy, tiếp theo cũng không nói thêm lời nào nữa đi xuống, lúc này Kiều Linh Nhi hào quang rực rỡ, lại làm cho không người nào có thể dời tầm mắt. “Linh Nhi…” Tần thị lập tức tiến lên, bắt được tay của Kiều Linh Nhi, vốn ánh mắt đã sưng đỏ lúc này lại lần nữa rơi nước mắt. “Nương… đừng khóc, hôm nay là ngày vui của nữ nhi, người nên vui vẻ mới đúng.” Kiều Linh Nhi hít mũi một cái, không để cho vành mắt của mình ẩm ướt, nàng biết, mình không thể để cho người một nhà bọn họ lo lắng. “Thế nhưng Linh nhi…” Tần thị hơi lộ ra lo lắng, Tông Chính gia chính là một địa phương phức tạp mà nguy hiểm, bọn họ làm sao có thể yên tâm? Kiều Linh Nhi lấy ra khăn mang bên mình, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Tần thị, ôn nhu nói: “Nương, Linh Nhi sẽ cẩn thận, ngày hôm qua nên nói cũng đã nói cả rồi, sau này Linh Nhi sẽ cùng phu quân quay về thăm cha cùng ba nương.” Nàng không thích đa sầu đa cảm thế này, thế nhưng chết tiệt lại thích cảm giác được người quan tâm. “Linh Nhi…” Phương thị và Ngô thị cũng cùng tiến lên, anh anh khóc, tuy rằng Kiều Linh Nhi không phải là nữ nhi ruột thịt của hai người, thế nhưng họ đều coi là nữ nhi của mình cùng nhau thương yêu. “Nhị nương, tam nương, mọi người đừng khóc, Linh Nhi vẫn thích nhìn thấy các nương cười.” Kiều Linh Nhi rưng rưng nặn ra một nụ cười, sau đó nhìn về phía Kiều Dực Thần, nói: “Dực Thần, sau này Tứ tỷ không ở nhà, đệ hãy thay Tứ tỷ hiếu thuận với cha cùng ba nương biết không?” Nghe vậy, Kiều Dực Thần nghiêm túc gật đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào, nói: “Tứ tỷ, đệ nhất định sẽ hiếu thuận với cha cùng nương, ngược lại tỷ đó, ở Tông Chính gia nếu có gì không tốt, nhất định phải quay về nói với chúng ta biết không?” “Được rồi được rồi, tân nương tử phải lên kiệu, nếu như lỡ giờ lành thì sẽ không tốt.” Bà mối nhìn một nhà mấy người viền mắt cũng có chút ẩm ướt, có điều bây giờ thời gian cũng không sai biệt lắm, bọn họ cần phải đi đến nhà tân lang. Một quả táo sạch sẽ nhét vào lòng bàn tay của Kiều Linh Nhi, ngụ ý bình an. Khăn đỏ đội đầu, trùm lên trên đầu của Kiều Linh Nhi, ngăn chặn tầm mắt của nàng. Ngưng Hương cùng một nha hoàn tên gọi Lam Phong là nha hoàn của hồi môn của Kiều Linh Nhi, Ngưng Hương từ nhỏ đi theo bên người của Kiều Linh Nhi, mà Lam Phong vốn là một nha hoàn bên người Kiều Dực Thần, hiểu võ công cùng y thuật, cả nhà đều đồng ý để cho nàng làm nha hoàn của Kiều Linh Nhi, bảo hộ Kiều Linh Nhi. Bà mối và hỉ nương dìu đỡ, Kiều Linh Nhi bắt đầu bước đi, đi vào trong cỗ kiệu, phía sau vẫn còn nghe được tiếng khóc của ba người Tần thị, mà nước mắt của nàng, trong khoảnh khắc khăn phủ lên cũng đã chảy xuống. Cắn đôi môi, nàng không muốn để cho tiếng khóc truyền ra. Bất luận như thế nào, Kiều gia, đều là nhà của nàng, cho dù sau này nàng ra sao, nàng nhất định sẽ bảo vệ tốt một nhà này!