Đệ nhất phong thủy sư

Chương 23 : Ông bẩn rồi

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là thân hình đường cong quyến rũ trong bộ sườn xám bó sát của Hà Tịnh, và đôi chân dài mảnh mai cân đối của dì ta. Chỉ là, dáng vẻ phong tình vạn người mê của Hà Tịnh trước đây, giờ phút này hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt, lỗ mũi, khóe miệng và lỗ tai đang rỉ ra từng dòng máu đen, tựa như những con sâu uốn éo bò ra, trông thật kinh khủng. Đây chính là triệu chứng xung đột, dội ngược hồn phách sau khi bị trúng phản phệ. Rõ ràng, Hà Tịnh đã không còn cứu được. Nhìn lên thêm một chút, là khuôn mặt nước mắt ràn rụa nước mũi tèm lèm của Lưu Quốc Lương, hắn ôm chặt xác Hà Tịnh vào lòng, phát ra tiếng khóc rống thảm thiết như một con thú hoang, hoàn toàn mất hẳn dáng vẻ văn nhã lịch thiệp ban đầu tôi gặp hắn. Cố hết sức quay đầu nhìn khắp xung quanh, con rối cũng biến mất tăm tích. Xem ra, vừa nãy Lưu Quốc Lương cho rằng Hà Tịnh thua chắc rồi, nên mới tiên phát chế nhân* hòng tiêu diệt con rối. Hà Tịnh vì muốn cứu hắn, không thể không lao vào xung đột với con rối, phạm vào điều cấm kỵ của kẻ làm chủ, trúng phải phản phệ của con rối. Sau cùng, con rối cũng theo đó tan thành tro bụi. (*Đánh đòn phủ đầu) Vô tình va chạm, lại tuân theo một vòng nhân quả tuần hoàn. Đây chính là báo ứng. Thiện ác hữu báo, nhưng vẫn luôn có người không tin. Ài... “Đại sư, thầy không sao chứ?” Vào lúc tôi đang âm thầm thở dài, Tần Tuyết hấp tấp vội vàng đi tới bên cạnh tôi, đôi mắt to quét một vòng tới lui khắp người tôi, thấy ánh mắt tôi chứa đầy đau đớn, liền lo lắng hỏi. "Tôi không sao." Nhìn thấy dáng vẻ quan tâm của Tần Tuyết, tôi lập tức lắc đầu, liếc nhìn cái bụng vẫn còn chình ình của cô ấy, hít một hơi thật sâu, hòa hoãn lại cảm giác hoa mắt chóng mặt rồi trầm giọng nói: "Mặc dù bây giờ con rối đã bị tiêu diệt, nhưng âm khí trong cơ thể cô vẫn còn, đợi tôi điều tiết lại một chút, liền giúp cô vẽ vài lá bùa trừ tà, cô thường xuyên đeo bên người, âm khí sẽ dần dần tan biến.” Viền mắt Tần Tuyết bỗng nhiên hoen đỏ: "Đại sư, cảm ơn thầy!" Giọng cô ấy có chút nghẹn ngào, trong lòng không khỏi bộc lộ sự xúc động. Trên thế giới này, ngoại trừ cha mẹ của cô ấy, chỉ có tôi là người dám liều mình cứu giúp cô ấy. Loại ân tình này, cô ấy không biết nên báo đáp như thế nào mới phải. “Cô không sao là tốt rồi.” Tôi cố gắng bày ra dáng vẻ nhẹ nhàng và nói đùa: “Cô là khách hàng đầu tiên của tôi ở thành phố Hà Hải, chẳng may đập vỡ bảng hiệu của tôi thì thật không ổn.” "Hic hic..." Tần Tuyết muốn cười. Nhưng cô ấy vừa mới định cong môi nhoẻn cười, thì nước mắt bất ngờ lách tách tuôn trào ra. “Này, cô, cô đừng khóc!” Tôi trước giờ chưa từng nhìn thấy cô gái nào khóc, vừa thấy Tần Tuyết khóc thút thít liền hoảng hốt, muốn duỗi tay ra lau nước mắt cho cô ấy, nhưng lại cảm thấy không được thích hợp cho lắm, chỉ đành khô khan nói một câu “cô đừng khóc” này thôi. “Hu hu hu...” Tần Tuyết ngược lại càng khóc lớn hơn. Cuối cùng, cô ấy ngả hẳn vào lòng tôi, khóc lấy khóc để, trút hết sức lực mà khóc. Tôi đành phải vỗ về lưng cô ấy để an ủi. Ngay cả tên Trương Soái bình thường luôn thích “ăn giấm chua”, lần này cũng chỉ lặng lẽ đứng một góc, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Tuyết trong vòng tay tôi, thỉnh thoảng quay mặt đi âm thầm lau nước mắt. Đợi đến khi tiếng khóc của Tần Tuyết nhỏ dần, Trương Soái mới bước đến chỗ tôi, vốn muốn giơ tay đấm vào vai tôi theo thói quen, nhưng bất chợt phản ứng kịp, liền điều chỉnh lại tư thế, thần sắc nghiêm túc đứng trước mặt tôi, cúi đầu một cách trịnh trọng, “Đại sư, sau này có chỗ cần dùng đến Trương Soái tôi, chỉ cần thầy nói một tiếng, nước sôi lửa bỏng, quyết không khước từ!” Cậu ấy nghiêm túc như thế, tôi ngược lại cảm thấy không quen, bèn xua tay bảo chuyện này để sau rồi nói. Ký thân linh trên người Trương Soái vẫn còn là một rắc rối lớn, nhưng thân thể tôi bây giờ rất yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể động đến cô ta. “Tịnh Tịnh, sao em lại khờ như vậy?” Lưu Quốc Lương vẫn đang nức nở kêu gào, đau lòng không thôi. Hắn khóc lóc thảm thiết, nhưng không thể khiến cho người khác nảy sinh nửa điểm đồng tình: Nếu không phải hắn dây dưa không rõ ràng giữa hai người phụ nữ, thì cũng không đến nỗi gây ra kết cục bi thảm như ngày hôm nay. Tần Tuyết nghe đến mức mặt nhăn mày nhíu, liền đứng dậy, bước vài bước đến trước mặt Lưu Quốc Lương đang khóc lóc không ngừng, run run giọng bi phẫn lên tiếng: “Lưu Quốc Lương, nếu ông muốn khóc, thì đưa bà ta về nhà khóc đi! Đừng làm bẩn sàn nhà của tôi!” Giọng cô ấy run run, chất chứa đầy căm hận. Mẹ cô vô duyên vô cớ vì vợ chồng Lưu Quốc Lương mà chết, trước lúc lâm chung còn bị giày vò đau đớn, cô ấy căm ghét vợ chồng Lưu Quốc Lương đến cực điểm, không muốn nhìn thấy mặt bọn họ thêm giây phút nào nữa. Lưu Quốc Lương ngước khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem lên, nghẹn ngào nói: "Tiểu Tuyết, là chú có lỗi với mẹ cháu, cũng có lỗi với dì Hà cháu, đều là lỗi của chú..." "Ông im đi!" Tần Tuyết nắm chặt hai tay, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ chán ghét và khinh thường, "Chú sao? Ông đừng có làm bẩn chữ “chú” này!” "Tiểu Tuyết..." "Cút!" Tần Tuyết chỉ tay ra cửa, hét lớn vào mặt Lưu Quốc Lương. “Được, ta đi.” Lưu Quốc Lương cười khổ, cúi người bế lấy thân thể Hà Tịnh vốn đã lạnh, lảo đảo bước chân đi ra cổng. Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, hắn dường như biến thành một ông lão già thêm mấy chục tuổi. Sau khi Lưu Quốc Lương ôm Hà Tịnh rời đi, khóe mắt Tần Tuyết lại đỏ hoe, bờ vai khẽ run rẩy, kìm nén tiếng khóc trầm thấp. Cô ấy vốn có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, nhưng đột ngột chịu đựng nhiều chuyện như vậy, không thình lình sụp đổ gục ngã, đã xem như rất kiên cường rồi. Trương Soái âm thầm đứng bên cạnh cô ấy, một lúc lâu cũng không hề lên tiếng. Phòng khách chợt lặng ngắt như tờ. Cảm thấy bầu không khí quá mức buồn tẻ, tôi phá vỡ sự im lặng trước: “Này, tôi đói bụng rồi, có thể mua giùm tôi món gì ăn được không?” “Được.” "Tôi đi mua!" Trong giây tiếp theo, Tần Tuyết và Trương Soái nhất tề đồng ý. Đặc biệt là Trương Soái, lập tức giành lời nói: "Đại sư, Tiểu Tuyết, hai người cứ ở nhà đợi một lát, tôi đi mua nguyên liệu, sau đó sẽ trổ tài cho hai người xem!” Tần Tuyết chưa kịp mở lời, cậu ấy đã vội vàng vọt lẹ ra ngoài. Tôi ngẩn người nhìn khoảng không trống trải trước cửa nhà, rồi lại nhìn sang Tần Tuyết. Tần Tuyết cũng bất lực nhìn lại tôi. Phì! Tần Tuyết bỗng nhiên cười ra nước mắt. Tựa như một trận tuyết lớn mới tạnh, quét sạch cơn mây mù bí bách vừa rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm: Đợi đến khi loại bỏ hết âm khí trong bụng Tần Tuyết, chuyện cô ấy bị ếm lời nguyền xem như được giải quyết êm xuôi, lần đầu tiên đến thành phố Hà Hải, cũng không tính là làm mất mặt ông nội. Chẳng bao lâu, Trương Soái đã mua về một đống rau cải thịt thà. Tần Tuyết vốn có ý đi qua giúp một tay, nhưng Trương Soái trực tiếp đẩy Tần Tuyết ra khỏi nhà bếp, một mình cậu ấy bận rộn bừng bừng trong bếp. Còn tôi thì khoanh chân ngồi trên mặt đất, nỗ lực điều chỉnh khí tức — lần này tôi vừa dùng bùa máu khống chế Hà Tịnh, vừa vận hết sức lực để giải cứu Tần Tuyết, nội lực đã tiêu hao quá nhiều, khí huyết dâng trào, toàn thân yếu ớt, phải nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái mới được. Hơn một tiếng đồng hồ sau, Trương Soái đã nấu xong bữa ăn. Bốn món mặn và một món canh, có thịt có rau, kết hợp vô cùng bổ dưỡng. Sau khi tôi điều chỉnh khí tức, đúng lúc cũng cần bổ sung dinh dưỡng, liền bưng bát cơm lên, ăn ngấu nghiến như hổ đói, Tần Tuyết và Trương Soái ngược lại chỉ ăn một chút, coi như là “nhấp môi” cho vui. Sau khi ăn xong, tôi xin vài giọt máu ở ngón tay giữa của Tần Tuyết, dùng sợi tóc trên trán cô ấy buộc vào cây bút vẽ bùa, ngưng khí tịnh thần vẽ ra vài lá bùa trừ tà, rồi bắt Tần Tuyết đốt hết mớ tóc trán nhuốm máu đó đi, đưa bùa trừ tà cho cô ấy, và yêu cầu cô ấy bất cứ lúc nào cũng phải đeo lá bùa trừ tà trên người, cứ mười ngày lại thay một lá, bụng của ấy sẽ từ từ xẹp xuống trong vòng một tháng. "Đại sư, cảm ơn thầy." Tần Tuyết cầm lấy mấy là bùa, viền mắt lại đỏ lên, đi đến bên cạnh tôi và nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Dịu dàng. Mềm mại như ngọc. Ngập tràn hương thơm. Trương Soái cũng dang tay ra đòi ôm tôi, nhưng bị tôi từ chối. "Đại sư, cảm ơn thầy đã cứu tôi, đây là thẻ ngân hàng, bên trong có nửa triệu tệ, mật mã là sáu số không, là chút lòng biết ơn của tôi dành cho thầy.” Sau khi tôi từ chối cái ôm của Trương Soái, Tần Tuyết hoen đỏ khóe mắt đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nói với tôi đầy chân thành. Tim tôi bỗng nhiên đập loạn xạ. Một lần ra tay là năm chục vạn tệ? Trong túi tôi bây giờ còn chưa có tới năm mươi đồng! Chậc! Người so với người, đúng là không cùng đẳng cấp! “Cô đã trả phí rồi, không cần phải trả thêm nữa.” Tôi hít sâu một hơi, lắc đầu từ chối thẻ ngân hàng của Tần Tuyết. Tần Tuyết và Trương Soái bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên sự kinh ngạc. Đặc biệt là Tần Tuyết: Tôi vừa mới cứu tính mạng cô ấy, còn vạch trần sự thật về cái chết của mẹ cô ấy, vậy mà tôi chỉ thu nhận sáu tệ lẻ sáu mươi sáu xu? "Trong mười tùy hủy lấy một, đây là quy tắc của Lý gia chúng tôi." Tôi thờ ơ lãnh đạm nói: "Cô đã tùy hỷ rút quẻ một lần, nên không cần phải trả thêm tiền nữa." Tần Tuyết một mực muốn đưa thẻ ngân hàng cho tôi, nhưng đều bị tôi từ chối. Tôi nhìn vào mệnh cung (ấn đường) của cô ấy, phát hiện vệt trắng xám trên mệnh cung của cô ấy đã biến mất, khí sắc cũng dần dần chuyển sang màu vàng tươi nhuận, còn có vài tia hồng hào, biểu hiện sắp tới cô ấy sẽ nhận được một món đồ ngoài mong đợi, liền nhàn nhạt nói với cô ấy: "Nếu như cô thực sự muốn cảm ơn tôi, chỉ cần đưa cho tôi món quà đầu tiên mà cô được tặng sắp tới đây làm lễ vật là được.” “Vâng!” Tần Tuyết mở miệng đồng ý. Cô ấy đang lo lắng không biết cảm ơn tôi như thế nào, nghe thấy yêu cầu của tôi, cô ấy tự nhiên gật đầu ưng thuận. Tôi nhàn nhạt cười: "Đừng vội đồng ý, đợi đến khi nhìn thấy món đồ đó rồi cô hẵng quyết định có tặng hay là không tặng.” "Bất kể là đồ vật gì, tôi đều sẵn lòng tặng cho đại sư làm quà tạ lễ." "Không cần gấp, đợi lát nữa rồi nói." ......... Tôi mỉm cười bảo Tần Tuyết. Nhìn thấy tôi xem tướng cho Tần Tuyết, Trương Soái cũng tiến lại gần tôi, cười ha hả hỏi: "Đại sư, cậu cũng xem cho tôi với, sắp tới đây tôi có chuyện gì cần phải chú ý hay không? Không phải mấy ngày trước cậu nói tôi sắp gặp tai họa đổ máu sao, mau mau xem giùm tôi nó xảy ra khi nào?” Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt Trương Soái.