Đệ nhất pháp sư

Chương 10 : Kiếm và hoa hồng

Phó bản trong trò chơi có hai độ khó có thể chọn, các người chơi đánh giống nhau đều là độ khó bình thường, bởi vì độ khó anh hùng quá biến thái! Tuy nhiên rơi trang bị tốt chút, tỷ số rơi cũng hơi cao, nhưng độ cường hãn của quái vật cũng tăng theo lên gấp đôi, hơn nữa cung cấp các loại cửa ngầm giống như nương thân người đứng góc lag đánh quái tuyệt đối sẽ không có, nhất định phải dựa vào thực lực, gắng gượng đánh hết. Trầm mặc một hồi, Bánh Bao Nhảy Nhót nhẹ giọng nói: "Bàn về đánh độ khó anh hùng, mình thấy cấp bậc của chúng ta vẫn thấp một chút, để toàn bộ đều cấp 30 rồi hẵng đi, sẽ an toàn hơn." Chuyện không song toàn, Tà Tâm lắc đầu nói: "Vậy thì đánh không được mấy lần." Ngược lại Bách Quỷ một mặt không sao cả: "Mình tùy ý a, các bạn quyết định là tốt rồi." "Phiến Tử, bạn nói sao?" Phiến Tử Đẹp Trai vẫn không hé răng, thẳng đến bị thúc hỏi, cậu ta mới nhìn Dạ Sắc nói: "Mình cảm thấy...Chúng ta có thể đánh." Cậu ta vừa mới mở miệng nói còn hơi do dự, nhưng tưởng đến thao tác của Dạ Sắc và chiến tích ngày hôm nay của bọn họ, chẳng biết thế nào liền cả người nhiệt huyết sôi trào lên, sang sảng cười nói: "Bẩy lần đánh phó bản trước đấy cũng không đánh suông a, trang bị trên người chúng ta gần như đổi toàn bộ thành trang bị xanh, hơn nữa cũng đã quen thuộc Vực Sâu Hàn Lãnh này đến nhắm mắt lại đều có thể đi được, mình không tin, thiếu một hai cấp như thế, chúng ta sẽ không đánh được độ khó anh hùng!" "Đúng!" Tà Tâm nắm chặt pháp trượng, luôn miệng phụ họa: "Thử chút là được rồi, đánh không lại cùng lắm thì nằm ra ngoài, ai chơi trò chơi mà không chết mấy lần a!" Nghe bọn họ nói như thế, Bánh Bao Nhảy Nhót cũng không dị nghị, cô vốn thích mạo hiểm và kích thích, nếu không phải gần đây chính là thời kỳ tốt giật lại cự ly cấp bậc, cô sợ tụt kinh nghiệm, lúc nãy cũng sẽ không phản đối. Ngược lại Dạ Sắc nhìn lướt qua mọi người: "Mình sẽ không chết, các bạn cũng giống vậy." Giọng điệu lời nói này của cô vẫn như mọi khi, nhàn nhạt, nhưng lại giống như đang kể một sự thực đã định trước, với sự tự tin không kế xiết, bốn người nghe xong đều sửng sốt, còn chưa kịp nói cái gì, liền thấy cô xoay người tiến vào phó bản, thế là đây đó nhìn nhau, trong ánh mắt đều nhiều thêm một chút kiên định. Độ khó anh hùng thì thế nào? Bọn họ nhất định có thể qua! Trước đây, nếu như nói đánh phó bản, đám người Tà Tâm thường thờ ơ, nhưng lúc này đây, bọn họ ứng phó toàn lực, ngay cả Bánh Bao Nhảy Nhót cũng thu liễm đến cực điểm, một đường đều tại nghiêm túc trị liệu cho đội hữu, không lỗ mãng xông lên đánh một hồi. Chẳng qua quái ở độ khó anh hùng không những phòng cao máu dày rất nhiều, mà lực công kích cũng cường hãn vô cùng, dọc theo đường đi phiền toái lớn không có, nhưng tình huống nhỏ xảy ra không ít, cũng may còn có Dạ Sắc, mỗi lần đều phản ứng rất nhanh giải quyết hết những tình huống đột phát đó, bởi vậy bọn họ hẳn là hữu kinh vô hiểm đánh giết bốn con Boss trước, một lần nữa đứng trước mặt con Boss cuối cùng. "Ha Ha Ha!" Bách Quỷ chống nạnh với con Boss đó cười: "Té ra phó bản độ khó anh hùng cũng chỉ như vậy mà thôi!" Nói xong lời này mới một phút đồng hồ, thì cậu ta hoàn toàn không cười được nữa, vì Băng đàn quần thương của con Boss này dày đặc không ngừng nâng cao lên gấp đôi, trong mười lần thì có sáu bẩy lần cậu ta tránh không được, bị đông kẹt ở tại chỗ. Tình trạng của những người khác cũng không khá hơn chút nào, nhất là Phiến Tử Đẹp Trai, cậu một tên MT hoàn toàn bị phế bỏ, hầu như vẫn bị đông cứng ở tại chỗ làm tượng đá, cứ như vậy, áp lực trị liệu tăng đột ngột, hai người có thể thêm máu một khắc không ngừng bổ sung giá trị sinh mệnh cho mình và đồng đội, căn bản cũng không có thời gian đánh Boss, ngoại trừ Pháp sư Tà Tâm còn có thể chế tạo một chút thương tổn ra, con Boss cuối cùng này hầu như có thể nói là một mình Dạ Sắc chậm rãi diệt chết. Lần này, chẳng ai kinh ngạc cả, hiện tại bọn họ cảm thấy Dạ Sắc là không gì làm không được, cho dù cô nói một mình cô có thể đơn độc đánh phó bản, bọn họ cũng sẽ cảm thấy đương nhiên, nhưng lại không biết lần này Dạ Sắc cũng mệt đến ngất ngư, luôn than thở trong lòng, chức nghiệp ở trò chơi nhiều như vậy, vì sao cô lại là Pháp sư thân thể yếu đuối chứ? May mà vất vả được đến hồi báo, Boss cuối cùng nể mặt rơi xuống tập sách kỹ năng Băng hoàn, lúc Tà Tâm vứt sách cho Dạ Sắc, cô học ngay lập tức, sau đó tra nhìn một chút thuyết minh kỹ năng này. Thuật Băng hoàn: Kỹ năng thuấn phát, phóng ra một đạo băng hoàn, trong phạm vi ba mét chung quanh thân đối với địch nhân tạo thành 20-30 điểm thương tổn băng sương cùng lúc đem đông kết tại chỗ 10 giây, thời gian làm lạnh 1 phút đồng hồ. Hai mắt Dạ Sắc sáng ngời, đây chính là kỹ năng cao nhất đối phó cận chiến đánh lén a, thời khắc mấu chốt dùng để bảo mệnh tốt nhất, nhưng cô cũng không quên một hàng chữ nhỏ phía dưới thuyết minh kỹ năng---- Mục tiêu bị đông kết một khi gặp phải thương tổn, lập tức có thể khôi phục năng lực hành động. Đánh xong phó bản lần này, Dạ Sắc vốn còn muốn đi nữa cho đến khi giúp Tà Tâm cũng đánh ra sách kỹ năng Băng hoàn mới thôi, nhưng mà cô là người tôi luyện trong mạt thế đi ra, trong trò chơi một chút cường độ duy trì liên tục chiến đấu ấy đối với cô mà nói căn bản cũng không tính cái gì, những người khác lại sinh hoạt ở thời đại văn minh hoa nhà kính, quét phó bản tròn bảy tám giờ, bọn họ đã sớm mệt mỏi sắp tê liệt mất rồi, cuối cùng nhất trí quyết định logout ăn nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục. Mạt thế không cần nước mắt, từ trước đến nay Dạ Sắc cũng không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng sau một ngày náo nhiệt khẩn trương, đứng ở cửa phó bản nhìn cả đám đội hữu phất tay nói tạm biệt với cô, sau đó thì logout biến mất, cô đây một người không có mạng để xuống, trong lòng ít nhiều vẫn có chút buồn bã, ngơ ngác xuất thần một hồi, mới giẫm đạp bầu trời ánh sao, từ từ đi về Băng Phong cốc. Một đêm này, cô không đi luyện cấp nữa, chỉ là sửa sang một chút tài liệu trong túi hành trang, đi làm một chút độc tề Ảnh vụ tăng độ thuần thục thuật luyện kim, sau đó liền đi ngủ sớm. Ngày hôm sau dựa theo ước định, Dạ sắc đi đến cửa phó bản, phát hiện Tà Tâm bọn họ đã chờ ở nơi đó, liền gia nhập đội ngũ, đồng loạt cùng bọn họ tiếp tục đánh Vực Sâu Hàn Lãnh độ khó anh hùng. Không biết vận số Tà Tâm tương đối khá hay là Dạ Sắc thực sự đang rất xui xẻo, dù sao lần này, chỉ đánh đến lần thứ năm đã đánh được sách kỹ năng Băng hoàn, hơn nữa bởi kinh nghiệm ở phó bản độ khó anh hùng lại nhiều, tất cả bọn họ đều liên tiếp thăng một cấp, sau đó nhìn vào cấp bậc cũng nhanh sắp tới điểm quan trọng cấp 30, bọn họ lại thừa cơ đánh mấy lần độ khó bình thường Vực Sâu Hàn Lãnh, được vọt tới hạng thứ hai như nguyện. Quả nhiên không ngoài sở liệu, xếp hạng thứ hai phần thưởng ngẫu nhiên cũng là kinh nghiệm, nhưng lớn hơn lần trước rất nhiều, Dạ Sắc và Phiến Tử Đẹp Trai trực tiếp lên tới cấp 30, nhất là Dạ Sắc, cô thu được kinh nghiệm lên cấp xong cấp sau vẫn có nhiều, mắt nhìn cách cấp 31 cũng không xa. Về phần đám người Tà Tâm, mặc dù còn chưa tới 30, nhưng đánh tiếp hai lần phó bản cũng sẽ lên, vì điều này đội ngũ đánh Vực Sâu Hàn Lãnh đánh đến đã muốn ói, sau khi nghỉ ngơi một lúc vẫn phải cắn răng tiếp tục vào phó bản. Do số lần đánh thật sự rất nhiều lần, trừ Dạ Sắc ra, mỗi người đều có chút uể oải đánh không lên tinh thần, liên tiếp phát ra một vài lỗi nhỏ, Phiến Tử Đẹp Trai không hổ là MT, xấu hổ bắt buộc mình nâng lên tinh thần, còn động viên tinh thần đồng đội nói: "Mọi người kiên trì thêm một lúc, đợi lên được cấp 30, chúng ta có thể sẽ cùng đi Yi Sedan!" Yi Sedan là chủ thành của nhân loại, nói đến điều này, những người khác cũng thực sự sôi nổi chút, lập tức hàn huyên ta một lời ngươi một câu. Dạ Sắc hiểu biết trò chơi chỉ giới hạn trong chỉ nam trò chơi ngày đó, không giống người chơi bình thường còn có tin tức khác ở diễn đàn, nên yên lặng ở một bên nghe, ngược lại cũng có chút thu hoạch. Nàng luôn luôn an tĩnh như vậy, những người khác đều tập mãi thành thói quen, nhưng Phiến Tử Đẹp Trai trong lúc vô ý liếc thấy thần tình trên mặt cô trầm ngâm sau, đột nhiên mở miệng hỏi cô: "Dạ Sắc, bạn vẫn chưa gia nhập Guild đi?" Dạ Sắc hơi ngẩn ra, lắc đầu. Phiến Tử Đẹp Trai ngay lập tức nói mời: "Vậy không bằng bạn vào Guild hiện tại mình đang ở đó đi, sau này mọi người muốn đánh phó bản cùng nhau, cũng dễ dàng hơn." Dạ Sắc chưa trả lời, Bách Quỷ liền lại gần hỏi: "Phiến Tử, cậu ở Guild nào vậy?" Phiến Tử Đẹp Trai cười chỉ vào huy chương Guild trước ngực nói: "Kiếm và hoa hồng" "Cái tên này cũng rất tây huyễn nha." Bánh Bao Nhảy Nhót hâm mộ nói: "Mình ở Guild tên chán lắm, dĩ nhiên kêu Khốc Suất Cuồng Phách Duệ, cũng không biết hội trưởng chúng ta làm sao nghĩ ra được, kiêu ngạo tự kỷ khiến cho người thật muốn ra sức làm thịt hắn một trận, hại mình bây giờ gặp phải chuyện cũng không dám tùy tiện báo tên Guild của mình, người khác vừa nghe sẽ cười." "Ha ha ha. . . Khốc Suất Cuồng Phách Duệ. . ." Bách Quỷ vừa nghe cũng phá lên cười: "Hội trưởng của các bạn nhất định là một tên đầu trọc lỗ mãng." Bánh Bao Nhảy Nhót bất đắc dĩ nói: "Thật đúng bị bạn nói trúng rồi, ba ngày hai đầu hắn xả giọng rống ở trong Guild, tốp P tốp P, đang online viện trợ khẩn cấp..." Tướng mạo cô thanh tú, thanh âm cũng rất êm ái, hiện tại bắt chước hội trưởng của cô kéo theo một chút giọng điệu địa phương thô lỗ, nói chưa hết lời, Bách Quỷ và Tà Tâm trực tiếp cười ngã lăn trên đất, Phiến Tử Đẹp Trai cũng cười ngửa tới ngửa lui, ngay cả Dạ Sắc cũng không khỏi có chút mỉm cười, may mà lúc này vừa mới giết xong một đám quái, không phải người ta đầu kia là tốp P, bọn họ đầu này sẽ phải đội bổ nhào rồi. Náo loạn xong một lúc, Phiến Tử Đẹp Trai lau nước mắt cười chảy ra nói: "Bách Quỷ và Tà Tâm cũng không gia nhập Guild đi? Hay là Bánh Bao bạn lui cái Khốc Suất Cuồng Phách Duệ kia, mọi người cùng nhau gia nhập Kiếm và Hoa Hồng đi." Trong trò chơi nếu không phải bạn bè quen biết tổ đội lẫn nhau, rất ít đội ngũ có thể tổ đội đến phối hợp ăn ý như này, Bách Quỷ và Tà Tâm nghĩ từ nay về sau có thể thường thường hợp tác, đều không do dự gật đầu luôn. Bánh Bao Nhảy Nhót đối với Khốc Suất Cuồng Phách Duệ cái Guild này cũng không có bao nhiêu lòng trung thành, cân nhắc đến trị số cống hiến Guild hiện tại còn thấp, lui ra cũng không có gì đáng tiếc, cũng liền đáp ứng. Chỉ có Dạ Sắc, cô lắc đầu nói: "Mình không muốn vào Guild." "Tại sao chứ?" Tà Tâm buồn bực nói: "Mọi người cùng một chỗ không tốt sao?" Dạ Sắc suy nghĩ nói: "Mình không thích nơi nhiều người lắm, vả lại các bạn đều đã thêm mình làm hảo hữu, muốn tìm mình cùng luyện cấp hoặc đánh phó bản cũng rất dễ." "Bạn nghĩ như vậy thì sai rồi." Phiến Tử Đẹp Trai khuyên cô nói: "Phó bản giai đoạn sau trò chơi này đều là đoàn đội, nói ít cũng phải mấy chục người đi đánh, bạn không vào Guild cũng chỉ có thể tổ đoàn đội tự do bên ngoài, vận số tốt thì thôi, vận số không tốt, đánh xong một chuyến phó bản, nói ít cũng phải chết mười bẩy mười tám lần." "Đúng vậy!" Bánh Bao Nhảy Nhót cũng khuyên nhủ: "Không thích nhiều người nói om sòm, bạn liền che kênh nói chuyện của Guild đi, cũng như vậy, hoạt động bạn không muốn tham gia cũn có thể không đi, một điểm đều không ảnh hưởng đến ngày thường luyện cấp, hơn nữa hệ thống Guild sẽ có rất nhiều phúc lợi tặng cho, bạn không vào sẽ rất thiệt." Cô liệt kê ra từng cái lợi ích của hệ thống Guild, những người khác lại ta một câu ngươi một lời khuyên không ngừng, cuối cùng ngay cả chuyện trước gia nhập Guild ở tạm một thời gian đến khi không thích vẫn có thể rời khỏi bọn họ đều nói ra, nói đến miệng khô lưỡi khô. Dạ Sắc thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, lại cân nhắc đến nếu mình đã thoát ly mạt thế, từ nay về sau không tránh được phải chung sống cùng với nhiều loại người, quen nếp sớm cũng tốt, liền mỉm cười, gật đầu đáp ứng.