Vừa ra ngoài, Úy Tuệ lập tức kéo Úy Như Tuyết hỏi: "Ngọc Kỳ Lân đó thật tốt, sao không cho ta lấy?" "Giả." Úy Như Tuyết liếc nàng một cái. "Hả?" Úy Tuệ trừng to mắt: "Sao lại như vậy?" Lão bà kia lại cho nàng một món đồ giả? Chẳng lẽ không sợ nàng phát hiện? Hay là lão bà kia không biết phân biệt thiệt giả, bị người lừa? "Thật sự bỏ được cho ngươi?" Dù chỉ ở lại một lát, Úy Như Tuyết cũng nhạy bén cảm giác Úy lão phu nhân cũng không đối xử tốt với Úy Tuệ như lời đồn. Trưởng bối từ ái với vãn bối, mặc dù Úy Như Tuyết chưa thể nghiệm qua, nhưng nàng không phải kẻ ngốc, cưng chiều và từ ái hoàn toàn là hai việc khác nhau. Cái gọi là, cưng con như giết con, huống chi, Úy lão phu nhân hoàn toàn không phải cưng chiều Úy Tuệ đơn giản như vậy. Không duyên không cớ cho nàng đồ tốt như vậy, chẳng lẽ không sợ người tôn nữ này rước lấy tai họa sao? Úy Tuệ bĩu môi: "Đúng vậy, tốt với ta như vậy?" Trừ phi là bôi độc. "Được rồi, ta còn có việc, ngươi không phải muốn đi thỉnh an nương ngươi sao? Đi thôi." Úy Như Tuyết quen lạnh lùng, biết nha đầu này biết được người khác cho nàng hàng giả, kế tiếp sợ là oán giận lải nhải, nàng mới không thèm khuyên giải an ủi, chỉ muốn tránh trước, để bên tai yên tĩnh. "A." Hiếm thấy, lần này Úy Tuệ cũng không kiên quyết kéo nàng, thấy nàng đi, mình cũng mang theo hai tỷ muội Thọ Đào, cùng tới chỗ Công chúa Minh Ca. Chủ tớ ba người đi không bao xa, đụng phải đoàn người đi tới, Úy Tuệ không nhận ra, cũng may có Thọ Nhi nhắc nhở. "Thỉnh an Nhị lão gia Nhị phu nhân." Đợi người tới gần, hai người Thọ Đào thỉnh an. Nam tử trung niên có hình dáng gầy yếu giống như có bệnh, chính là Nhị thúc Úy Thiên Minh của Úy Tuệ, hắn nhẹ nhàng gật đầu với hai nha đầu: "Đứng lên đi." Sau đó, ánh mắt sâu như giếng cạn nhìn về phía Úy Tuệ, nghi ngờ hỏi: "Tuệ Nhi gặp qua tổ mẫu của con rồi hả?" "Ừ." Úy Tuệ cong môi, ngoan ngoãn hành lễ với hắn, cười nói: "Nhị thúc tốt." Úy Thiên Minh hơi sững sờ, phụ nhân xinh đẹp bên cạnh hắn, chính là Nhị thẩm Nghiêm thị của Úy Tuệ, giương môi cười: "A, nhiều ngày không gặp, Tuệ Nhi biết lễ phép rồi." Sặc, đây là nói trước kia nàng không biết lễ phép? Úy Tuệ lờ nàng ta, bản năng không có nhiều hảo cảm với Nhị thẩm có dung mạo xinh đẹp, ánh mắt phức tạp này. Trái lại, Nhị thúc tiều tụy vì bệnh này lại làm cho nàng cảm thấy khá thân thiết. "Ừ, con vừa rời khỏi chỗ tổ mẫu. Muốn tới chỗ nương, nghe nói thân thể của mẹ không tốt, tới xem thử." Trong mắt Úy Thiên Minh có sự kinh ngạc, nhưng cũng không rõ ràng, ngây ngẩn một lúc mới gật đầu: "Cần phải vậy, đi thôi." "Nhị thúc, hẹn gặp lại." Úy Tuệ cười phất tay với Úy Thiên Minh, dẫn hai nha hoàn rời đi. Úy Thiên Minh xoay người, nhìn chằm chằm bóng lưng vui vẻ của nàng, chỉ cảm thấy ngây thơ hồn nhiên, tốt hơn so với quá khứ, trong mắt không tự chủ xuất hiện sự dịu dàng. Nghiêm thị nhìn chằm chằm phu quân bên cạnh, ý cười nơi đáy mắt đã sớm đông lạnh: "Hừ, thấy ngươi nhìn đến nuốn rớt tròng mắt ra ngoài. Châu nhi Long nhi của ta, chưa từng gặp qua ngươi như vậy, chẳng lẽ nàng ta là cốt nhục của ngươi?" "Khốn kiếp." Bị một câu cuối cùng của nàng chọc giận, Úy Thiên Minh ho khan dữ dội, sắc mặt càng thêm kém. "Hừ." Nghiêm thị chán ghét lướt mắt nhìn hắn, lập tức vịn nha hoàn rời đi, chỉ chừa lại một mình Úy Thiên Minh ho khan hồi lâu. —— Lúc này, Úy Tuệ tới chỗ Công chúa Minh Ca, còn chưa vào cửa, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng đồ vật bị ném bể, còn pha lẫn tiếng quát bất mãn của nam nhân. "Ta thấy ngươi không phải thật tốt sao, bệnh? Bị bệnh còn có thể đánh đàn? Còn có thể đọc sách?" "Đại lão gia, mấy ngày nay cơn đau thắt cơ tim của phu nhân lại tái phát, ăn không vô ngủ không được, đánh đàn đọc sách cũng là vì muốn thư giãn một chút, nếu không thì thật không có biện pháp." Trương ma ma thận trọng giải thích. "Đau thắt cơ tim? Bà hỏi nàng ta thử xem vì sao tim lại đau? Hay là trong lòng nàng hoàn toàn không muốn gặp ai, lúc này mới cả ngày giả bộ bệnh, trốn ở trong phòng." Nam nhân lớn tiếng gầm thét, Úy Tuệ nhìn thấy nha đầu vội vàng chạy ra ngoài trốn dưới mái hiên, lại nghe tiếp. Úy Tuệ cau chặt mày, kêu hai người Thọ Đào ngừng lại, một mình từ từ đi vào trong nhà. Phía sau tiếng gầm gừ của nam nhân, cuối cùng nàng nghe được giọng nói của Công chúa mẫu thân. "Úy Thiên Phong, ở nơi này của ta đùa bỡn tỏ ra uy phong đủ rồi thì đi đi." Lạnh lùng, cao quý, như băng như tuyết, có một loại tính tình lạnh nhạt không sợ người khác hiếp bức (uy hiếp áp bức). Úy Tuệ thả đôi mày đang cau chặt ra, khóe môi không tự giác giương lên nụ cười, đã nói tính tình Công chúa mẫu thân cao ngạo thanh lãnh (trong trẻo mà lạnh lùng), người bình thường không có biện pháp với nàng. Ngươi càng nôn nóng, nàng càng thanh lãnh, đến cuối cùng giống như đập mạnh một quyền vào trong miếng bông. Nhìn đi, trong phòng im ắng không tiếng động, nàng đều có thể tưởng tượng ra, phụ thân tiện nghi bị Công chúa mẫu thân nói những lời này có cảm giác buồn bực muốn làm thịt người, lại không tìm thấy dao hoặc là không thể xuống tay. Hắc hắc. Âm thầm cười hai tiếng, Úy Tuệ vén rèm vào phòng. Vừa tiến vào đã nhìn thấy, Công chúa mẫu thân ngồi ngay ngắn trước cổ cầm bên cạnh cửa sổ, một bàn tay vẫn còn nhẹ nhàng đặt trên dây đàn. Mà sau lưng nàng chính là phụ thân tiện nghi chưa từng gặp mặt Úy Thiên Phong. "Phụ thân, cha đã về." Úy Tuệ cố ý vui mừng chạy vào, mềm mại kêu, khi chạy tới phát hiện mảnh sứ vỡ trên mặt đất thì sửng sốt: "Sao lại như vậy?" Úy Thiên Phong quay đầu, thấy khuê nữ ruột, sắc mặt tức giận ngột ngạt khẽ chuyển biến tốt lên. "Tuệ Nhi, sao con lại tới đây? Không đi gặp tổ mẫu con sao?" "Gặp rồi." Úy Tuệ nhảy qua mấy mảnh vụn kia, lao thẳng tới trong lòng Úy Thiên Phong, làm nũng nói: "Nhưng mà con cũng nhớ phụ thân nha." Một câu nói khiến Úy Thiên Phong mềm lòng ngay lập tức, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng giống như đúc Công chúa Minh Ca lúc còn trẻ, trong lòng hắn đau xót chua chát khó nhịn, đã từng, Công chúa Minh Ca cũng giống như nàng, ngây thơ, đơn thuần, đáng yêu khiến cho người ta nâng niu trong lòng bàn tay sợ tan. Cũng không biết từ khi nào thì nàng thay đổi, thay đổi không thích cười, không thích nói chuyện, thậm chí —— (mợ, tại ai) Nghĩ đến nhiều năm như vậy, nữ nhân này cũng không cho hắn chạm vào, trong lòng Úy Thiên Phong không nén được giận, biết Úy Tuệ là thịt trong tim của Công chúa Minh Ca, hắn không để cho mẹ con các nàng sống chung với nhau, lôi kéo Úy Tuệ đi ra ngoài. "Đi, nương con bị bệnh, phụ thân dẫn con đến chỗ của tổ mẫu con." "Phụ thân." Chú ý tới bóng lưng cứng đờ của Công chúa mẫu thân, Úy Tuệ túm chặt tay Úy Như Phong, sẳng giọng: "Phụ thân, không phải con vừa mới nói, mới từ chỗ tổ mẫu qua đây sao, lúc này lại qua đó làm gì? Hơn nữa, nương con bị bệnh, con càng phải ở lại chăm sóc cho nàng mới đúng." Dứt lời, chỉ thấy ngón tay đặt trên dây đàn của Công chúa Minh Ca hơi run rẩy, nhưng nàng càng mím chặt môi hơn nữa. Một bên, Trương ma ma vui mừng nhìn Úy Tuệ, Nhị tiểu thư trưởng thành, thật sự trưởng thành rồi. Úy Thiên Phong ngạc nhiên: "Con nói là, con phải ở lại chăm sóc nàng?" "Nàng cái gì? Nàng là lão bà của cha, là mẹ ruột của con. Nhìn cha nói giống như người ngoài vậy." Úy Tuệ bất mãn, thật muốn gõ gõ cái đầu của phụ thân tiện nghi này, lớn tiếng nói cho hắn biết, vợ con là người thân, tổ mẫu kia chỉ là mẹ kế của ngươi, có quan hệ cái rắm nào với ngươi? Úy Thiên Phong kinh ngạc nói không ra lời. Úy Tuệ thấy hắn như thế, nói tiếp: "Không chỉ có con, phụ thân, cha cũng nên ở lại. Nữ nhân của cha bị bệnh, cha không chăm sóc lại còn không ở lại, đây cũng không phải là một người nam nhân nên làm. Cha dám đi, con sẽ khinh bỉ cha."