"Tam cô nương sợ cái gì? Cũng không phải là ngươi trộm Chuyển Linh Đan..." Bốp! La di nương còn chưa nói xong, một cái tát nặng nề trực tiếp đập bà ta bay ra ngoài, va mạnh vào cây cột, bà ta lập tức phun ra một ngụm máu. "Đương nhiên là không phải nó! Tiện phụ này!" Mặc Kình Thiên thực sự gào thét lên. Toàn bộ bảo khố đều bị tiếng rống chứa linh lực của ông ta làm cho chấn động, lắc lư. Mọi người biến sắc. La di nương vẫn luôn là người tướng quân tin tưởng nhất, sao lại xuống tay nặng như vậy? "Mẹ!" Mặc Thiên Tuyết vội chạy tới, chạy được một nửa thì bị bàn tay linh lực của Mặc Kình Thiên nắm lấy cổ. "Tiểu tiện nhân, ngay cả ngươi cũng dám phản bội ta!" Mặc Kình Thiên phẫn nộ tới cực điểm, nháy mắt toàn bộ đều là sát khí. Không ít người bị dáng vẻ này của ông ta dọa sợ, ngay cả Thủy Linh di nương ngày thường được sủng ái nhất cũng không dám thở mạnh. Ông ta đối xử với Mặc Thiên Tuyết còn như thế thì đừng nói gì đến bà ta, vẫn nên nói ít thì tốt hơn. "Cha... cha..." Cổ Mặc Thiên Tuyết bị bóp chặt, không nói ra được một câu đầy đủ. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, mắt trợn ra, đầu lưỡi cũng duỗi ra bên ngoài, vẻ mặt kia muốn dữ tợn bao nhiêu là dữ tợn bấy nhiêu. Trong lòng nàng ta sợ hãi đến cực điểm, sao lại như vậy? Rõ ràng tóc kia là của Mặc Hoa Hi mà! Edit: Vô Ảnh Các Cha phát hiện ra, sao lại không giết Mặc Hoa Hi mà lại ra tay với mẹ và nàng ta? Lúc này, nàng ta muốn mở miệng giải thích cũng không phát ra tiếng được, cổ sắp gãy mất, mắt càng trơn càng trắng. "Lão gia, Thiên Tuyết là nữ nhi mà ngươi yêu thích nhất đó, ngươi sắp bóp chết nó rồi!" La di nương bị ném xuống đất hộc máu lại bò tới, ôm chân Mặc Kình Thiên khóc lớn. "Nó đúng là nữ nhi mà ta yêu thích, nhưng nó dám to gan trộm Chuyển Linh Đan của ta là tội không thể tha thứ!" Mặc Kình Thiên hoàn toàn xác định, nếu như chỉ phát hiện ra tóc thì còn không dễ đoán. Nhưng vừa rồi La di nương đã nói, bảo khố là do bà ta tự mình phong tỏa, không có ai vào trong. Vậy thì cũng chỉ có lúc trộm cắp mới có thể để lại tóc, mà Mặc Thiên Tuyết cũng có thực lực tiến vào. Không nghi ngờ nàng ta thì nghi ngờ ai? "Lão gia, Thiên Tuyết không thể nào làm như vậy được! Nhất định là có người hãm hại nó." La di nương nắm chặt tay Mặc Kình Thiên, khóc lóc kể lể. "Lão gia, ngươi buông tay trước đi, Thiên Tuyết sẽ chết mất!" Lúc này, La di nương hoàn toàn không hề nhớ rõ trước đây không lâu, bà ta từng xúi giục Mặc Kình Thiên, suýt đánh chết Mặc Hoa Hi. Lúc đó, Độc Cô Phượng cũng van xin như thế này. Mỗi người làm mẹ đều sẽ bảo vệ con của mình, lúc đó chắc chắn bà ta cũng không ngờ mình sẽ đau đớn, sợ hãi như thế này nhỉ? Cho nên, một thù trả một thù. Hoa Hi luôn là người mà ngươi đâm ta một châm, ta chém ngươi mười đao! Đừng nghĩ dễ thoát như vậy. "Cha, đại tỷ tỷ thánh thiện như vậy, còn là một người thiện lương. Có lẽ chuyện này có hiểu lầm gì đó, vẫn nên để đại tỷ tỷ tự nói thì tốt hơn." Hoa Hi vòng qua đám người đi tới, hơi nhíu lông mày, giống như sùng bái và bảo vệ Mặc Thiên Tuyết. La di nương biến sắc, dữ tợn trừng nàng một chút. Sao có thể để Thiên Tuyết tự nói được? Thiên Tuyết đã ăn Chân Ngôn Đan, lúc này lên tiếng, chẳng phải là... Nhưng lần này, Mặc Kình Thiên lại nghe theo Mặc Hoa Hi - người mà ông ta vẫn luôn không xem là nữ nhi, thả tay ra. Mặc Thiên Tuyết lập tức ngã trên mặt đất, giống như một đống bùn nhão mềm mềm. "Ngươi nói đi, Chuyển Linh Đan ở đâu? Mau giao ra!" Mặc Kình Thiên đá mạnh một cước vào ngực Mặc Thiên Tuyết. Trong đầu nàng ta choáng váng, tối tăm không thấy mặt trời, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, phun ra một ngụm máu. "Con không có... Khụ khụ khụ... Không có trộm Chuyển Linh Đan..."