Đệ nhất cuồng phi: tuyệt sắc tà vương sủng thê vô độ
Chương 53 : trộm thuốc trong bảo khố (6)
Edit: Vô Ảnh Các
"Còn cả đan Bách Hoa Ngọc Lộ nữa. Nghe nói trăm năm trước Hoa Thần đại nhân đã ban thưởng cho lão thái gia, ăn một viên là có thể có dung mạo vĩnh viễn, bạch cốt sinh nhục. Ăn hai viên thì cho dù là xương khô cũng có thể biến thành đại mỹ nhân. Đó là một trong những thuốc chữa thương tốt nhất thế gian, năm đó, lão thái gia cũng chỉ nỡ ăn một viên."
Hoa Hi nghĩ thầm, chẳng lẽ Tiểu Quế Tử đánh tráo cái này cho Mặc Thiên Tuyết? Vậy thì cũng coi như lợi cho nàng ta, dù không thể thăng cấp nhưng có thể biến đẹp cũng không tồi.
"Nghe nói còn có cả đan chân ngôn đặt trong tầng hai của bảo khố, không biết trộm cái này thì làm được gì chứ?" Linh Nhi tỏ rõ vẻ nghi hoặc đáng yêu.
Đan chân ngôn?
Hoa Hi chợt hiểu ra, đan dược mà tối hôm qua Tiểu Quế Tử cho nàng ăn là đan Bách Hoa Ngọc Lộ, khó trách thương thế của nàng nhanh khỏi như vậy, mà lúc đó nàng còn ăn tận hai viên!
Vậy có lẽ thứ nó đánh tráo cho Mặc Thiên Tuyết là đan chân ngôn gì đó rồi.
"Đan chân ngôn là gì?" Nàng thật sự không hiểu.
Linh Nhi nói: "Đó là thứ sau khi ăn sẽ không thể nói láo, chỉ cần mở miệng thì đều là nói thật cả. Lúc trước nghe nói là bí mật cho phạm nhân ăn, sau khi ăn xong hỏi gì đáp đó. Bây giờ quốc thái dân an, cũng không còn nghe ai dùng cái này nữa."
"Vậy đúng là đan dược tốt." Hoa Hi giống như cười mà không phải cười. Nàng nghĩ tới Mặc Thiên Tuyết không thể nói láo, vậy đóa sen trắng kia còn có thể Thánh mẫu nữa không?"
"Tốt cái gì chứ? Dược hiệu chỉ có ba ngày thôi!" Linh Nhi xem thường: "Thứ này mà cũng có người trộm, thật đúng là kỳ lạ."
"Ba ngày thì quá ngắn..." Hoa Hi cảm thán. Nếu có dược hiệu cả đời thì chơi mới vui.
"Linh Nhi cảm thấy hôm nay tiểu thư thật đẹp! Đẹp hơn trước kia nhiều!" Linh Nhi chợt nói ngọt, gương mặt nhỏ nhắn đều là vẻ hâm mộ đơn thuần.
"Thật sao?" Hoa Hi sờ mặt mình, xem ra viên Bách Hoa Ngọc Lộ thật sự danh bất hư truyền.
Hiện tại xúc cảm của da mặt nàng còn mềm mịn hơn xúc cảm lúc trước nàng trực tiếp sờ mặt Già Nhược.
Hoa Hi tìm một cái cớ để Linh Nhi đi, sau đó lẳng lặng ngồi xuống tu luyện.
Linh lực xoay tròn trong cơ thể, cuối cùng hóa thành màu vàng chậm rãi chảy vào trong linh nguyên.
Quá trình tu luyện nhàm chán lại dài dằng dặc. Thật ra thì chỉ rót linh lực vào đầy linh nguyên hết lần này tới lần khác, sau đó phóng ra ngoài, không ngừng rèn luyện đến một trình độ nhất định, tự nhiên sẽ thăng cấp.
Trong linh nguyên của Hoa Hi đã sớm tràn đầy linh lực nhưng vẫn chưa có cơ hội phóng ra ngoài.
"Vẫn nên ra ngoài chút đi." Hoa Hi đứng lên, Tiểu Quế Tử lập tức nhảy vào lòng nàng.
"Mi phải ở nhà canh chừng cho ta, không thể để người khác phát hiện ra rời đi." Hoa Hi vỗ nhẹ đầu nó.
Tiểu Quế Tử đành phải nhảy lên mặt bàn, u oán nhìn nàng ra khỏi cửa sổ, trèo tường rời đi.
Không sao cả! Nó chính là một con mắt khác của chủ nhân!
Buổi trưa, thành Già Lam vô cùng náo nhiệt. Nơi đây là thành thị lớn nhất trên đại lục Thiên Diệu, hội tụ phong tục văn hóa từ khắp các nơi, kết hợp với nhau, sầm uất hưng thịnh.
Thành Già Lam có chợ Đông và chợ Tây, chia nhau đứng đầu phía Đông và phía Tây.
Chợ Đông là thị trường chính quy, các loại Linh bảo, đan dược, phù chú, cần gì cũng có, là thị trường chính quy lớn nhất trong thế giới nhân tộc.
Người của tông Huyền Vân cũng đi chợ Đông, có thể thấy được sức ảnh hưởng của nó.
Mà chợ Tây tục xưng là "thị trưởng chợ trời", bên trong vàng thau lẫn lộn, rối loạn trật tự, nghe nói thỉnh thoảng còn có yêu tộc hoặc ma tộc ẩn hiện.
Người không có thân thủ và lá gan thì rất ít dám đi chợ Tây, người xuất thân trong gia tộc chính quy cũng sẽ không đến chỗ kia.
Nhưng kinh nghiệm làm lính đánh thuê của kiếp trước nói cho Hoa Hi biết, chỗ càng hỗn loạn càng dễ vét được bảo bối.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
116 chương
49 chương
10 chương
1 chương
50 chương