Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 53 : Sương thiên hàng tuyết

Hắc y nam tử đứng ở cửa, không biết nên nói cái gì, Hách Liên Thánh Lan không có cách nào đem sự thật nói cho Nguyên Bạch Lệ. “Khi nào ?” Nam nhân bình thản ngồi ở trên giường hỏi, Hách Liên Thánh Lan thống khổ nhắm mắt, nói : “Ngươi đã biết ?” “Cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.” Cười khẽ, trước sau như một, vân đạm phong khinh, “Hắn không giết ta, từ nay về sau ở trong triều sẽ không còn uy tín, cũng không có được cách để người Hung Nô tha thứ.” “Ngươi đã sớm biết kết cục này ?” “Sao lại có thể không biết chứ,” Nguyên Bạch Lệ nhìn vào mắt Hách Liên Thánh Lan, nói : “Khi nào ?” “Hoàng hôn hôm nay.” Nguyên Bạch Lệ hơi lộ ra kinh ngạc, khẽ cười một tiếng, nói: “Nhanh như vậy.” “Ngươi biết như vậy, không muốn nói với huynh ấy điều gì sao ?” Đối mặt với vẻ mặt của Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Thánh Lan không khỏi nhíu mày nói. “Hắn sẽ không gặp ta, cả hai đều thống khổ, thì có cái gì để nói chứ ? Người sớm muộn gì cũng sẽ chết, huống chi ta thân mang trùng độc cũng không sống được bao lâu nữa, có thể chết trên tay hắn cũng không sai.” Đối mặt với vẻ tự giễu của Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Thánh Lan cắn răng đi đến bên giường, nắm lấy bả vai nam nhân, trầm giọng nói : “Ta mang ngươi đi ! Rời đi Trung Nguyên, rời di đại mạc, đi nơi nào cũng được !” “Vì cái gì ?” Nam nhân bình thản hỏi. “Ta không muốn ngươi chết.” “Ngươi thả ta đi, hắn làm sao bây giờ ?” Nguyên Bạch Lệ gạt ra đôi tay đặt trên vai mình, nói, “Ngươi là người Hung Nô, ngươi làm như vậy không làm… thất vọng dân tộc ngươi sao ? Huống chi, ta không đáng để ngươi làm vậy.” “Ngươi sao lại biết không đáng chứ ?” Hách Liên Thánh Lan thống khổ nhắm lại hai mắt rồi mở ra, trong đồng tử có bộ dáng đạm mạc của nam nhân, chàng lấy từ trong lòng ra một mảnh khăn hồng, gắt gao nắm trong tay, “Ngươi đêm đó là ngươi, có phải hay không ?!” Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Nguyên Bạch Lệ nhẹ nhàng lắc đầu : “Đúng thì đã sao, không đúng thì thế nào, đều là kẻ sắp chết.” “Bạch Lệ….” Đây là lần đầu tiên Hách Liên Thánh Lan vô cùng thân thiết gọi nam nhân, “Ta không hận ngươi gạt ta, chúng ta hãy cùng rời đi nơi này đi.” “Ta sẽ không đi.” Nguyên Bạch Lệ cười với Hách Liên Thánh Lan, nói, “Ngươi nếu cường ngạnh dẫn ta đi, chính là hại cả đời ta,” chỉ vào khuôn ngực của mình, nam nhân đạm mạc cười nói, “Nơi này đã muốn chết.” “Đã lâu không ăn muốn điểm tâm ngọt thành đông, coi như là chút phân thượng cho người sắp chết, ngươi có thể trước hoàng hôn mang đến cho ta hay không ?” “Nếu đổi lại là Hách Liên Bột, ngươi có đi theo huynh ấy không ?” Thoáng nhìn quang mang trong mặt lóe lên trong mắt Nguyên Bạch Lệ, Hách Liên Thánh Lan biết chàng chung quy là không có khả năng mang nam nhân này đi, cho dù hiện tại ly khai, nhưng như nam nhân đã nói, tâm đã chết, thân có sống cũng không giá trị. “Ta đi mua điểm tâm ngọt cho ngươi.” Hách Liên Thánh Lan rặn ra một nụ cười, nói, “Nhưng là không thể không duyên cớ làm người hầu cho ngươi, phải có chút hòi báo.” Dứt lời, cúi người, hạ xuống một nụ hôn trên môi nam nhân. “Huynh ấy cả đời sẽ nhớ kỹ ngươi, cả đời sẽ sống trong hối hận.” Nụ hôn mềm nhẹ, Hách Liên Thánh Lan đứng dậy nhìn cảnh sắc thê lương bên ngoài, thì thầm tự nói : “Hôm nay, thực lạnh.” “Hoa Nhi, làm phiền ngươi chiếu cố.” Nam nhân theo tầm mắt của Hách Liên Thánh Lan nhìn ra cảnh sắc lạnh như băng bên ngoài lều trại. Hai tay dưới ống tay áo đã nắm chặt, Hách Liên Thánh Lan lên tiếng rồi bước ra ngòai, giục ngựa mà đi, lưu lại một tầng bụi đất nhuộm đầy bi thương. Đại khái là ngày cuối cùng của nam nhân, dân tộc Hung Nô đang phẫn nộ cũng có chút lương tâm, đưa đến nước ấm cùng y phục theo yêu cầu của Nguyên Bạch Lệ. Rút bỏ xiêm y ngâm mình trong dòng nước ấm áp, không có gương, liền mạo hiểm đem mặt nước đầy nhiệt khí làm mặt kính, tẩy đi một thân bụi đất, gột rửa một thân ân óan, xối đi một thân tình cừu, đều làm cho mọi hồng trần cuốn trôi theo dòng nước. Mái tóc đen ướt đẫm, tích lại nhiều bọt nước, lại lấm tấm nhiều sợi tóc bạc. Nguyên Bạch Lệ tắm giặt sạch sẽ thân mình, mặc vào xiêm y tuyết trắng mà người ta mang đến, tầng tầng lụa trắng như mây bay thắt lại trên người, bó buộc lại mái tóc rối tung, phất ống tay, thiên sơn hoa như gió, xoay dáng người, phi điểu quá tằng vân, phong hoa tuyệt đại xứng phần quân vương. Nguyên Uyên nói rất đúng, Nguyên Bạch Lệ là địch nhân của hoa, là địch nhân của mai, ngông ngênh như thế, có mấy người ? Chính là cứ thế mà đi, càng làm cho người khác cảm thấy đau lòng. Lạc mai rơi xuống sẽ hóa thành mai nở rộ, hắn Nguyên Bạch Lệ máu nhiễm trời xanh cuối cùng cũng chỉ thành một bộ xương tàn, chế trong tay mình, chặt đứt tính mệnh của mình, so với quãng đời lay lắt còn lại, không bằng cứ như vậy chết đi. Hắn đã chết, nhưng người còn sống nhất định thống khổ cả một đời. Cầm lấy một miếng điểm tâm còn thơm nóng mà Hách Liên Thánh Lan đưa tới, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng mang đến mấy phần ngọt nị, tan biếng trong lưỡi, chảy xuống cổ họng lại biến thành chua xót nói không nên lời. Đã là hoàng hôn, mặt trời đã lặn, ánh chiều tà không thấy, vân điểu bặt tăm, không biết là có phải bị sát khí của mấy vạn người đang hô to “giết hắn ! giết hắn !” mà dọa đi rồi không. Xa trong lều trại, Nguyên Bạch Lệ cũng nghe được tiếng reo hò bên ngoài, hắn khẽ cười một tiếng, không lưu luyến tiêu sái đi ra ngoài, bước lên con đường của cái chết. Hai bên lều trại đều là người, mỗi người đều một mặt dữ tợn hận không thể đem kẻ này ra ăn tươi nuốt sống. Nhưng khi Nguyên Bạch Lệ đi ra, những người Hung Nô hận hắn đến tận xương tủy lại đột nhiên yên tĩnh. Gió lạnh thổi qua vạt áo như mấy như tuyết của nam nhân, một đầu tóc đen rung động theo gió giống như một bức trănh thủy mặc tiên khí mờ ảo, làm cho người ta quên thở. Thiên triều thứ nhất mỹ nam tử, danh bất hư truyền. Nguyên Bạch Lệ không chú ý đến ai, phía trước là biển người đếm không xuể, hắn coi như không thấy được liền cứ như vậy mà đi, người trầm mặc dạt ra làm thành một đường đi. Bọn họ là hận hắn, có thể thấy được người phía sau có một nỗi hung buồn nói không nên lời, từ trên Nguyên Bạch Lệ truyền đến vẻ thoát tục cùng tâm tử tuyệt vọng, hóa thành một thân tao nhã, mỗi một khắc ngưng tụ thành mị lực cuốn hút lấy người, nhưng mị lực này là “cái chết”. Sống hay chết, đối với phàm nhân mà nói, đều là nỗi sợ không thể cự tuyệt, trong giãy dụa lại khiến cho kẻ khác trầm mê. Trường y màu trắng lướt trên mặt đất, bước qua từng hòn sỏi cứng rắn. Đôi giày trắng dẫm trên nền đất, phát ra tiếng vang nho nhỏ, trong yên tĩnh lại có thể nghe được hết sức rõ ràng. Sợi dây buộc tóc màu trắng in lên mái tóc đen, rung động trong gió, thanh âm này đánh vào lòng người, gây đau. Con đường này cũng thật dài, đến nỗi đi được một nửa Nguyên Bạch Lệ mới nhìn thấy được bóng người đứng thẳng từ xa, đưa lưng về phía mình. Cước bộ chưa từng tạm dừng, Nguyên Bạch Lệ từng bước một đi về phía Hách Liên Bột, hướng về phía lãnh kiếm Hách Liên Bột nắm chặt trong tay, lại bất tri bất giác cước bộ mua chóng, chân dẫm nát những hòn vội lập tức mất cân băng, cơ thể vốn suy yếu liền ngã mạnh xuống đất. Tay đụng phải đá trên đất, nâng lên đã thấy làn xa bị trầy xước, tinh huyết dính trên bàn tay trắng nõn, tích lệ lên bạch y lại có vẻ rất rõ ràng. “Thúc thúc à….” Một tiểu hài tử người Hung Nô muốn đi đến nâng người dậy, mẹ của nó ở phía sau rất nhanh kéo đứa nhỏ lại : “Đứng ở đây, không cho đi.” ” Thúc thúc té ngã !” “Câm miệng !” Lời của tiểu hài tử, Hách Liên Bột nghe được, cánh tay không cầm kiếm không run lên một chút nhìn nhất cử nhất động của nam nhân, Nguyên Bạch Lệ vẫn như cũ không nhìn thấy Hách Liên Bột xoay người. Thôi, còn muốn chuyện này để làm gì ? Nguyên Bạch Lệ khóe miệng khẽ nhếch, đang muốn đứng lên mặt đất, sợi bông mềm mại dừng lại trên lòng bàn tay dính máu, lạnh lẽo như băng. Ngẩng đầu nhìn vòm trời mênh mông phía trên, tuyến trắng đang rơi. “Tuyết rơi !” Thanh âm kinh ngạc liên tiếp, không thể tưởng được mùa đông năm nay đến nhanh như vậy. Gió thổi phiêu phiêu lê hoa vũ Áo lạnh tâm tư nửa rối bời (1) Hách Liên Bột vương tay bắt lấy vài hoa tuyết, cảm giác lạnh như băng đâm vào tim, từng bước chân phía sau đến càng ngày càng gần, càng ngày càng vang, mỗi một bước đều là dẫm nát lên con tim của y. Thống khổ nhắm chặt mắt, bàn tay đầy tuyết gắt gao năm lại thành quyền. Ông trời ơi, người đây là vì nam nhân này mà hạ trận tuyết này sao ? Hách Liên Bột nghĩ muốn thét lên, nghĩ muốn một khắc đâm vào tuyết trên trời cao ! Nhân gian có câu : Mai thua tuyết ấy vài phân trắng Tuyết hẳn nhường mai mấy bậc hương (2) Nhưng dừng lại trên thân nam nhân, tựa hồ cũng thua, áo trắng thắng tuyết, lãnh hương thắng mai, một thân tao nhã. “Không quay lại nhìn ta lần cuối sao ?” Không biết khi nào, Nguyên Bạch Lệ đã đi đến phía sau của Hách Liên Bột, cách xa khoảng ba bước, liền giống như cách cánh cửa của sinh mệnh. Nghe vậy, Hách Liên Bột quay người, cả hai lẳng lặng nhìn đối phương, cho đến khi Nguyên Bạch Lệ tiếp tục mở miệng nói : “Đúng là một thanh kiếm tốt, hàn quang bất người, không thể nhiễm huyết, có thể cho ta một cái thống khoái.” “Bạch Lệ…” Thanh âm run rẩy phát ra từ hầu gian của Hách Liên Bột. “Đại mọi rợ, ta còn có thể gọi ngươi là đại mọi rợ không ?” Nam nhân nở nụ cười, nụ cười phát ra từ tâm hồn, khiến kẻ khác mê loạn ánh mắt, “Ngưoi xem, ngươi ngay cả nói cũng không nói, mau động thủ đi, để cho ta trước lúc mặt trời xuống núi có thể nhắm mắt, ban đêm, rất lạnh.” “Ngươi hận ta sao ?” Hách Liên Bột đưa bàn tay không cầm kiếp lên, đặt lên ngực nam nhân. “Hận ? Sao lại có thể.” Nguyên Bạch Lệ cúi đầu nhìn đồng hồ cát, nhẹ giọng nói. …. Không có cách nào xuống tay ! Đôi tay Hách Liên Bột không ngừng run rẩy, thanh kiếm không thể đâm vào ngực nam nhân, y không dám, cũng không muốn, đôi môi cắn chặt đến chảy máu. “Ta giúp ngươi.” Nguyên Bạch Lệ nhẹ giọng cười, đột nhiên lấy tay đặt ở trước ngực mình mãnh liệt đâm thanh kiếm vào, xuyên qua vòng ngực, ở trong tuyết xinh đẹp lạnh như băng, nở rộ những bông hoa màu máu… “Bạch Lệ…” Xa xa truyền đến tiếng thúc ngựa cùng tiếng thét bi ai của nam tử, Hách Liên Thánh Lan không đến xem, chàng đi rất xa, nhưng vẫn trở lạ, nhưng khi trở lại, lại nhìn thấy Nguyên Bạch Lệ thân thủ đâm kiếm vào ngực, máu…. dần nở rộ trên bạch y…. “Các ngươi vui rồi chứ ?! Vừa lòng rồi chứ !” Thét lên với mọi người, Hách Liên Thánh Lan ngửa đầu thét dài, quỳ sụp xuống đất, hàng lệ nóng bỏng tích lạc trên mặt đất rét lạnh, “Ngươi vì cái gì không đi theo ta… vì cái gì….” Không ai trả lời Hách Liên Thánh Lan, chỉ có trong đám người ngẫu nhiên truyền ra tiếng khó nỉ non của trẻ con phá vỡ yên tĩnh. “Bạch Lệ… vì sao…” Đơ lấy người đang khuỵu xuống, Hách Liên Bột đã không thể nói nên lời, một đời anh hào, thiên kiêu chi tử, cũng sẽ rơi lệ. “Ta…. yêu ngươi…” Máu tràn ra từ khóe miệng, Nguyên Bạch Lệ cười, nhắm chặt hai mắt, muốn ngươi cả đời này đều nhớ kỹ ta, vĩnh viễn chia ly cũng không quên được, ta là chết ở trong ***g ngực của ngươi… Tuyết hằn lên ngàn dặm, máu nhiễm giang hà. “A a a a a a –!” Ôm lấy tấm thân đầy máu của nam nhân, Hách Liên Bột ngửa mặt lên trời thét dài. Ôm lấy nam nhân vĩnh viễn nhắm nghiền đôi mắt, từng bước mờ mịt đi trong tuyết, mỗi một bước phía sau, máu nhỏ từng giọt trên tuyết, giống như một đóa huyết mai nở rộ…. Trích từ bài thơ Xuân Tuyết – không rõ tác giả, nguyên văn : Xuân tuyết phiêu phiêu táp táp vũ lê hoa Bạc y hàn tâm loạn như ma Tinh oánh dịch thấu cung thùy thưởng hà bất chích lạc phú nhân gia? Dịch chữ : Hoa tuyết thổi bay như hoa lê Áo lạnh khiến tâm thần rét lạnh. Trong suốt tinh khiết cùng ai tranh giành Tại sao chỉ bay vào cửa nhà giàu ? Đoạn trong truyện được thể thơ kiểu chuối của editor (T-T) Trích trong bài Tuyết Mai Nhị Thủ của Lư Mai Pha, nguyên văn Kỳ nhất Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng Tao nhân các bút phí bình chương Mai tu tốn tuyết tam phân bạch Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương Kỳ nhị Hữu mai vô tuyết bất tinh thần Hữu tuyết vô thi tục liễu nhân Nhật mộ thi thành thiên hựu tuyết Dữ mai tịnh tác thập phần xuân Bài dịch của Vương Ngọc Long Mai, tuyết dành Xuân chẳng chịu nhường Thi nhân đành bỏ chuyện giai chương Mai thua tuyết ấy vài phân trắng Tuyết hẳn nhường mai mấy bậc hương Mai mà vắng tuyết, tinh thần thiếu Cảnh chẳng thanh tao, tuyết vắng thơ Chiều xế hồn thi mơ tuyết đổ Thanh xuân tô điểm dáng mai chờ