Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 42 : Đào

Nhân quần phân loạn, ánh lửa bốc cao, biến cố xảy ra thình lình khiến Trữ vương phủ xôn xao, hậu viện vốn canh phòng nghiêm ngặt không biết có phải vì chuyện trong đại sảnh hay là do nguyên nhân khác, thủ vệ đều chạy về phía trước, trong hậu viện cũng không còn bao nhiêu người. “Ư !” Thủ vệ gác ngoài phòng đột nhiên quay mặt về phía sau, được kẻ khác chộp được kéo vào trong bóng tối. Hai bóng người từ trong góc chạy ra, rõ ràng là Nguyên Uyên cùng Tiểu Xuân Tử. “Gia, văn hương trùng chính là tiến vào phòng này, Vương gia nói không chừng là ở ngay trong phòng.” Tiểu Xuân Tử nhỏ giọng nói, trong mắt lóe lên quang mang cấp bách. Nguyên Uyên khẽ nhíu mày, nếu Nguyên Bạch Lệ thật ở trong phòng này, thủ vệ ngoài kia cũng không tránh khỏi là môt lũ phế vật, theo tính cách của Trương Tứ Phong nhất định là tăng cường phòng thủ, văn hương trùng lại bay về phía này, kia Nguyên Bạch Lệ nhất định là ở đây. Trong lòng tuy có hoài nghi, Nguyên Uyên vẫn có chút khẩn cấp cùng Tiểu Xuân Tử đi vào trong phòng, mặc kệ bên trong có bẫy rập gì hay là có gì khác, Trữ vương phủ đột nhiên có chuyện xảy ra ngoài ý muốn sẽ làm cho Trương Tứ Phong đề phòng chậm chạp. “Rầm” một tiếng mở ra phòng ở, đưa mắt nhìn lại căn bản không có một người, ánh mắt đột nhiên chạm đến bóng người nằm trên giường, mà văn hương trùng lại phịch cánh bồi hồi không chừng, Nguyên Uyên nhanh chóng chạy đến : “Bạch Lệ !” Dùng sức xốc lên màn, nằm ở trên giường không phải là nam nhân, mà là một cô gái đang hôn mê bất tỉnh, bên cạnh là một đống y phục bị xé vỡ, mà cô gái này lại đang mặc phục sức của một nam tử, văn hương trùng đang ở trên y phục bay tới bay lui một hồi lâu cũng không có hạ xuống, lại hướng ra ngoài cửa bay đi. “Trùng ngu đần !” Nguyên Uyên phẫn hận mắng một câu, Tiểu Xuân Tử bên cạnh cầm lấy y phục để sát vào ngửi ngửi, nói : “Gia ! Y phục này có mùi, là… là mùi lãnh hương trên người Vương gia !” Tiểu Xuân Tử cầm lấy quần áo lại ngửi tới ngửi lui, đang muốn nói với Nguyên Uyên hai câu thì phát hiện Nguyên Uyên đã chạy nhanh ra ngoài, “ôi” một tiếng vội vàng đuổi theo : “Gia ! Chờ nô tài với !” Dứt lời ôm lấy y phục tán loạn trên mặt đất luống cuống chạy ra ngoài. Chạy nhanh về phía tiền thính, Nguyên Uyên trong lòng thầm mắng không thôi, chàng như thế nào mà lại ngu ngốc như vậy ! Người kia, tân nương kia nhất định là Nguyên Bạch Lệ, cảm giác quen thuộc khó hiểu kia chính là bởi vì người nọ ! Tưởng tượng đến lũ Hung Nô ở tiền thính, Nguyên Uyên lại chạy nhanh hơn lao về phía tiền thính. Lúc này trong tiền thính, ba người giằng co. “Ngươi… Ư…” Trương Tứ Phong vẫn chưa nói xong thì lại bị thanh trâm rút ra khỏi người mà kêu lên, nhưng vẫn như cũ nắm chặt lấy tay nam nhân, không buông ra : “Chớ đi !” Gương mặt bị tấm voan hồng che khuất không nhìn ra biểu tình gì, trâm cài tóc nhiễm máu trong tay lại hướng về phía nam tử, ngay lúc Nguyên Bạch Lệ sắp đem trâm cài đâm vào ngực Trương Tứ Phong, một bàn tay nắm lấy hắn, Nguyên Bạch Lệ vội lắc mình né tránh. “Nương tử quả nhiên thật lợi hại !” Hắc y nam tử hét lớn một tiếng liền vọt về phía Nguyên Bạch Lệ, rất có chi thế muốn cướp lấy, “Đặt ở Trung Nguyên thì thật lãng phí, không bằng cùng ta trở về !” Nhướng mày, Nguyên Bạch Lệ thầm mắng tên hắc y nam tử xuất hiện không đúng lúc này, đối mặt với Hách Liên Thánh Lan đang từng bước ép sát, Nguyên Bạch Lệ thầm nghĩ phải đem tên này đánh cho một trận, quái nhân này không đi giết Trương Tứ Phong lại nhằm vào mình, thật sự là bậy bạ cực điểm ! Nan có thể nào y muốn bắt mình về làm phu nhân chứ ? Nguyên Bạch Lệ nghĩ muốn mượn tay Hách Liên Thánh Lan giết Trương Tứ Phong, Hách Liên Thánh Lan lại vừa vặn đứng trước Trương Tứ Phong ép sát Nguyên Bạch Lệ, Trương Tứ Phong bị thương lại đứng lên muốn bắt lấy “tân nương”, ba người lập tức chụm lại thành một khối loạn thất bát tao. “Bắt được !” Hách Liên Thánh Lan thân thủ một trảo, thiếu chút nữa bắt được Nguyên Bạch Lệ, đối phương lách mình né ra sau, khăn hồng trên mặt nhẹ nhàng rơi xuống. Nguyên Bạch Lệ cả kinh, hắn cũng không muốn bị kẻ khác nhìn đến bộ dáng này, thuận thế bắt lấy tấm mạng che lại mặt. “Chủ nhân !” Một tiếng nữ tử căng thẳng la lên bên cạnh, Trúc Tử dẫn dắt nhân mã hướng về phía ba người. “Mau bắt lấy bọn họ !” Trương Tứ Phong hét lớn với Trúc Tử. Cứ như vậy quấn lấy nhau, bản thân liền thật sự trốn không thoát, nếu lại bị bắt, theo tính cách của Trương Tứ Phong thì cũng không biết sẽ làm gì mình. Cừu nhân ngay tại trước mắt nhưng không có cách nào giết chết, nhưng nếu cứ tiếp tục dây dưa, chỉ sợ người không giết chết được ngược lại tự mình phải nộp mạng, Nguyên Bạch Lệ cắn răng quay đầu vứt mũ phượng về phía Trương Tứ Phong cùng hắc y nam tử, thừa dịp khoảng cách này lập tức lao ra ngoài cửa, hắc y nam tử gặp “tân nương tử” chạy thoát ra phía ngoài, cũng đuổi theo. “Bạch Lệ ! Chớ đi ! Ngươi đã trúng cổ độc, rời khỏi ta thì ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hộc máu bỏ mình, trở về !” Chịu đựng vết thương càng ngày càng xuất nhiều huyết, Trương Tứ Phong nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng nam nhân bỏ chạy mà lớn tiếng hô. “Đuổi theo cho ta ! Đuổi theo !” “Chủ nhân ! Cẩn thận miệng vết thương !” Trúc Tử đuổi theo kịp thấy ngực Trương Tứ Phong bị nhiễm đỏ một mảnh trong lòng sốt ruột vạn phần, lại thấy Trương Tứ Phong lúc này còn nhớ thương người nọ lại vừa tức vừa hận, nhân mã trong phủ này cũng không nhiều, bên ngoài đột nhiên lại có một đám người Hung Nô tập kích Trữ vương phủ, Trương Tứ Phong lại bị thương, Trức Tử phía sau như thế nào có thể phía binh mã đi tìm một người, nghĩ đến Trương Tứ Phong sẽ tức giận, nàng cũng biết, một chưởng đánh ngất Trương Tứ Phong rồi đưa về phía cửa ngầm nơi hậu viện.