Đế Hoàng Tôn
Chương 227 : Vương giả
Tâm trận, hiểu một cách đơn giản thì có lẽ là trung tâm của trận đồ, đấy là suy nghĩ của những kẻ hiểu biết còn hạn chế như Việt.
Đương nhiên thực tế thì không đơn giản như vậy!
- Ác điểu, sao ngươi hào hứng quá vậy? Lẽ nào bên trong tâm trận có thánh tinh hay sao? Chắc trận đồ cũng cần năng lượng để hoạt động chứ?
“Tiểu tử vô tri, ngươi chỉ biết có thế thôi à? Tâm trận không có thánh tinh, nhưng lại ẩn chứa toàn bộ tinh túy của đại trận. Tòa cổ trận này rất thâm ảo, nếu có thể tiến vào tâm trận, trận đạo của bản tọa nhất định sẽ có đột phá!”
- Khoan đã, tức là nếu tiến vào tâm trận thì người thu được lợi ích là ngươi, còn ta thì hoàn toàn trắng tay?
“Sao ngươi tham tài quá vậy? Tòa đại trận này bao phủ trong phạm vi lớn gấp mấy lần cái Mê Thất Hồ này, nếu trận đạo của bản tọa có đột phá, đảm bảo có thể giúp ngươi rời khỏi Mê Thất Hồ!”
Việt chưa vội quyết định mà nhìn về phía thạch môn, đặc biệt là hai bức phù điêu hình người ở hai bên, hỏi:
- Đây là cửa vào tâm trận hả? Sao ta có có cảm giác hai bức phù điêu này như là có sinh mệnh vậy?
"Tiểu tử, thạch môn này được tạo nên với mục đích khảo nghiệm ý chí của tu giả! Hai bức tượng kia nếu ta đoán không nhầm thì chúng ẩn chứa ý chí của vị trận sư kia, nếu ngươi không đủ kiên cường thì vô pháp tiến vào tâm trận, còn nếu mang ý đồ xấu thì linh hồn ắt sẽ bị hủy diệt."
Hắc điểu kiên nhẫn giải thích, cũng không dám để lộ ra chút khinh bỉ nào trong lời nói, sợ Việt nổi giận thì mất cả chì lẫn chài. Bất quá Việt đâu dễ gì bị thái độ này của đối phương che mắt, hắn khẽ lắc đầu tỏ ra e ngại nói:
- Nếu đã nguy hiểm như vậy e là ta không thể phụng bồi được!
“Tiểu tử, không cần sợ hãi! Chúng ta mục đích trong sáng, không có ý định phá giải phong ấn, sẽ không bị diệt sát, cứ yên tâm! Hơn nữa ngươi chịu đựng được khảo nghiệm ý chí, linh hồn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, đó chính là lợi ích!”
- Được rồi, bản đại gia giúp ngươi một lần!
Việt bước tới trước thạch môn, thò tay đẩy ra.
“Ông!”
Hai bức phù điêu hình người không khác nào sinh vật sống, tức giận hừ một tiếng, khiến cho không khí đông đặc lại từ bốn phương tám hướng nghiền ép về phía gã thanh niên.
“Phốc!”
Lần đầu tiên bị công kích tinh thần khiến Việt không kịp trở tay, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, có điều hắn vẫn kiên quyết đứng yên, một bước không lùi.
Vô số yêu ma quỷ quái xuất hiện trong đầu hắn, không ngừng trùng kích linh hồn nhưng Việt vẫn bình tĩnh chịu đựng. Hắn chưa từng gặp phải khảo nghiệm ý chí nhưng cũng có thể đoán được phần nào. Tất cả chỉ là hư ảnh mà thôi, nhưng nếu mình nghĩ là bản thân bị thương thì sẽ thành bị thương thật.
Mặc dù bị đủ thứ yêu ma quỷ quái trùng kích nhưng hắn vẫn không sinh ra chút sát ý nào, bình thản đối diện, hệt như con thuyền nhỏ trên đại dương bao la, dù có bão táp mưa sa cũng chẳng thể khiến nó chìm được.
Thái sơ phàm thể, bình túc can qua!
Thật lâu sau, ý chí trùng kích tiêu tan, thạch môn từ từ mở ra.
Phù!
Việt thở mạnh một hơi, thầm hô may mắn, nếu kéo dài thêm một chút nữa thì e là tâm thần của hắn sẽ phải thất thủ rồi.
- Ý chí lại có thể đả thương người khác, đúng là không thể tưởng tượng nổi, như vậy thì cần cường đại tới trình độ nào!
Hắn có chút sợ hãi, chỉ là ý chí để lại trên hai bức tượng thôi cũng khiến hắn suýt chết, nếu như vừa rồi hắn sinh ra chút sát ý thôi đảm bảo sẽ bị oanh sát, đây là điều có thể khẳng định mà không cần kiểm nghiệm.
"Ngươi cũng không tệ đâu! Ý chí của ngươi cũng sắp ngưng hình rồi!"
- Ý chí ngưng hình?
“Hình thái chính là quy tắc thứ ba của thiên địa, ý chí có thể ngưng hình, dương nhiên không đại biểu cho việc ngươi đã chạm đến loại quy tắc này, nhưng nó chứng tỏ ngươi đã chính thức sờ đến con đường của mình. Như đao khách vậy, lĩnh ngộ ra đao ý, mới chính thức bước lên đao đạo!”
- Tức là một vị kiếm khách bước vào Đệ tam Bộ thì đều sẽ lĩnh ngộ kiếm ý phải không? Nếu vậy thì kiếm ý đao ý cũng chẳng có gì hiếm muộn!
“Tiểu tử vô tri! Đợi đến khi bước vào Đệ tam Bộ mới có thể ngưng hình thì ý chí quá kém cỏi, cả đời này đừng mơ tiến xa! Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa, mau tiến vào vào bên trong đi!”
Hắc điểu lại thúc giục, nhưng Việt không lập tức làm theo mà xếp bằng điều tức một hồi, rồi mới bước qua thạch môn.
Tiến vào trong thạch môn, đập vào mắt là một cái quảng trường rất lớn, trên quảng trường theo thứ tự sắp xếp mười một bức tượng cao lớn. Chất liệu tạo hình của mấy bức tượng này rất bình thường, bụi bẩn bám đầy, tựa hồ như chỉ cần đẩy nhẹ sẽ ngã, không có gì đặc thù.
- Ác điểu, khu vực tâm trận sao lại có mấy bức tượng vậy? Ta tưởng phải đồ hình la liệt chứ nhỉ?
Việt có chút không hiểu, lên tiếng hỏi. Hắc điểu hừ lạnh đáp:
"Tiểu tử vô tri, trận nào cũng phải có vật liệu, đâu phải cứ vẽ loằng ngoằng vài đường là xong! Có điều mấy bức tượng này..."
Nghe vậy, Việt khẽ nhíu mày, chậm rãi đi tới trước mặt bức tượng đầu tiên.
Phía trước bức tượng này có một cái bia đá, trên đó viết hai chữ lớn:
"Thanh Vương".
Vương! Một chữ "vương" đập vào mắt hai kẻ đột nhập lại mang theo hai ý nghĩa khác nhau.
- Là một vị vua sao? Không rõ là của quốc gia nào đây?
"Tiểu tử ngươi ngu thật hay giả vờ ngu thế? Quốc gia cái gì? Dám xưng một chữ "Vương", đây chính là một vị đã vượt qua cả đại năng, chạm đến đại đạo, trở thành chí nhân. Ha ha, bản tọa hiểu rồi, tài liệu của tòa đại trận này chính là ý chí của đại đạo, ý chí của vương giả!”
- Ý ngươi, vương giả là tên của một cảnh giới sao?
Việt nghe lời giải thích của hắc điểu thì khẽ nhíu mày, nghe giọng điệu của đối phương thì dường như cái gọi là ‘Vương’ là tên của một cảnh giới chứ không đơn thuần để chỉ kẻ đứng đầu như hắn vẫn nghĩ.
"Chạm đến pháp tắc được gọi là đại năng, sờ đến đại đạo chính là vương giả. Tu giả Bước thứ sáu mới dám xưng "Vương", chân chính vương giả, chứ không phải kẻ đứng đầu một nước hay Thập cấp yêu thú như ngươi vẫn ngộ nhận!"
Việt hít sâu một hơi, lần lượt quét ánh mắt tới từng bức tượng ở đây, tất cả đều ẩn chứa ý chí của tu giả Bước thứ sáu sao? Bước thứ sáu, đó là khái niệm gì chứ, hắn mới Bước thứ hai thôi.
"Tiểu tử, không phải ngươi cứ mở miệng ra là đòi hỏi lợi lộc sao, tám bức tượng này đều ẩn chứa ý chí của vương giả, ngươi nếu tham ngộ được thì lợi không kể xiết!"
- Vậy sao? Tham ngộ kiểu gì?
“Cũng giống như thạch môn bên ngoài, những bức tượng này cũng có thể công kích ý chí của ngươi, nhưng khác ở chỗ, ngươi có thể từ đó lĩnh ngộ, đem ý chí ngưng hình. Nên biết ý chí của vương giả đều thuộc loại thượng hạng, sẽ giúp cho con đường của ngươi sáng sủa hơn rất nhiều!”
Việt nhìn bức tượng Thanh Vương trước mặt, đang định đưa tay tới thì thanh âm của hắc điểu đột ngột vang lên ngăn cản ý định của hắn:
"Tiểu tử, ý chí của vương giả không phải chuyện đùa, ngươi chỉ có thể lựa chọn một vị, cần thận trọng!"
- Chậc, nếu vậy phải lựa chọn thật kỹ!
Nếu như hắn tham ngộ ý chí của một vị Kiếm vương hay Đao vương thì công cốc, tốt nhất là xem xét một lượt rồi mới lựa chọn cho chắc cú. Hắn mở ra thần thức bao trùm toàn bộ khu vực trung tâm quảng trường, mặc dù bị hạn chế nhưng không gian hẹp như này vẫn có thể cáng đáng được.
Đúng vào lúc thần thức của hắn tản ra xung quanh, thì dị biến nổi lên.
Mỗi một bức tượng còn nguyên vẹn nhìn như bình thường nhưng khi dùng tinh thần lực đảo qua chúng thì chúng phảng phất như sống lại vậy, gào thét thiên địa, phong vân biến sắc.
Vương giả không thể phạm, dùng thần thức dò xét chính là đại bất kính.
“Tiểu tử, ý chí hiển hóa rồi, ngươi xem ai phù hợp với mình đi!”
Việt nghe vậy thì vững tâm, bắt đầu đánh giá từng vị.
Truyện khác cùng thể loại
485 chương
98 chương
13 chương
92 chương
93 chương
11 chương