Đế Hoàng Tôn

Chương 219 : Đột phá

Chiến cuộc tan, người người bắt đầu tản đi. - Không ngờ Vũ Văn Thác lại thất bại! Đệ tử Hàn Viện trước giờ vẫn lép vế hơn so với các thế lực khác, xem ra có khả năng quật khởi rồi! Vừa đi, Địch Lâm vừa lắc đầu, than thở không thôi. - Sao lại nói vậy lão ca? Đệ tử Hàn Viện yếu nhược như vậy? Việt đi ngay bên cạnh hắn, thấy vậy thì hứng thú hỏi. - Kiếm Viện có Tam đại Kiếm Tử, Tinh Viện có Tam đại Tinh Tử, Đao Viện có Tam đại Đao Thiếu, các thế lực khác cũng vậy, riêng Hàn Viện chỉ có lưỡng đại thiên kiêu mà thôi, là Băng Linh và Tuyết Linh! - Lãnh Nhẫn này nếu đột phá Tiêu Trưởng, e rằng không yếu hơn so với Lam Đồng của Lam Tà Cung! Nghe Địch Lâm giải thích, Việt không khỏi lẩm bẩm mấy câu. Lãnh Nhẫn thực lực như vậy, nếu đột phá hoàn toàn có thể đứng vào hàng ngũ Đệ tam thiên kiêu, sánh vai với Phong Trung Diệp và Lam Đồng. - À đúng rồi, Độc Tự tiểu huynh đệ, tháng sau bọn ta có một chuyến ra khơi, có hứng thú đi cùng không? Địch Lâm chợt nhớ ra điều gì đó, gương mặt hứng khởi quay sang hỏi. Ra khơi? Nghe cứ như đi biển nhỉ? Việt có chút buồn cười, đương nhiên hắn hiểu ý của đối phương, chính là rời khỏi Mê Thất Đảo đi săn bắt yêu thú hoặc tìm kiếm chút dược liệu hiếm trong mấy tòa cô đảo trên Mê Thất Hồ. - Lão ca không sợ ta làm vướng tay vướng chân sao? - Vướng tay vướng chân? Địch Lâm bật cười, vỗ vai gã thanh niên. - Thực lực của đệ còn trên ta, ta còn lo mình làm vướng tay vướng chân đệ đây! Đương nhiên chẳng có ai mới gặp nhau lần đầu đã dám rủ tham gia mạo hiểm cả, từ tình huống ban nãy Địch Lâm đã đại khái nắm được thực lực của đối phương, vì vậy mới dám mời hắn đi cùng. - Được, ta đồng ý! Nhưng trước mắt ta muốn bế quan đột phá, e rằng chưa thể đi theo lão ca ngay được! Việt nhanh chóng đồng ý, vì thực tế hắn cũng chưa biết phải đi đâu. - Được, vậy thì một tháng sau gặp nhau ở Bắc Lãng thành, Phiêu Hương lâu! Hai người chốt lịch hẹn và nơi gặp, sau đó chia tay nhau mỗi người đi một con đường riêng. Việt không tìm kiếm một tòa thành để nghỉ ngơi mà tiến vào chốn rừng núi, tìm kiếm một nơi kín đáo tiến hành đột phá. Trong quá trình đột phá mà bị làm phiền thì hơi bị mệt. ..... Mở nắp chiếc hộp ngọc, luồng hương khí xộc vào mũi khiến Việt cảm thấy đặc biệt thư thái. Hắn cầm đóa Linh Dịch hoa lên, cánh hoa trong suốt có thể thấy rõ những dòng tinh hoa chuyển động ở bên trong, có điều một kẻ không có chút xúc cảm trước cái đẹp như Việt thì khó mà tốn thêm một giây để ngắm, lập tức nhét vào miệng. Một cỗ tinh hoa thiên địa khổng lồ tràn vào cơ thể, thần thức của Việt lại xuất hiện ở chốn Thiên cung, đứng trước tòa cung điện ở trung tâm. Hai cánh cửa cao cả trăm trượng vẫn lặng lẽ đứng đó, cổ lão mà uy nghi. Cảm nhận được lực lượng khổng lồ mà Huyết Hải cung cấp cho thế giới thể, những đồ đằng cổ xưa được lạc trên hai cánh cửa đột nhiên sáng lên, rồi tự động chuyển dịch như quẻ kinh dịch vậy. Ánh mắt chuyển lên tấm biển đặt bên trên đại môn, ba chữ cổ tràn ngập sự nguyên thủy cổ lão, Việt vẫn không đọc được, nhưng hắn không nghĩ bản thân cần phải tìm cách phiên dịch ba chữ này. Ở một cõi nào đó, Huyết Hải dậy lên từng cơn sóng điên cuồng, từng đợt sóng khổng lồ đổ về Bỉ ngạn. Trong hỗn độn hắc ám, vô số quang điểm xuất hiện, phát sáng rực rỡ như những vì sao trên bầu trời đêm. Những luồng sáng này đồng loạt chiếu tới Nam thiên môn, soi rọi cả chốn Thiên cung tráng lệ. Chín vầng mặt trời hạ xuống hướng tây, cung điện lầu các ở dưới ánh trời chiều nhuộm thành màu vàng và màu đỏ sáng rọi phi thường thánh khiết, mái ngói đều vờn quanh vầng sáng tường hòa. - Đây là thiên địa của ta, chữ viết, cũng phải là chữ viết của ta! Thanh âm uy nghi vang khắp Thiên cung, thần thức của Việt vẫn tập trung vào tấm biển sơn son thiếp vàng bên trên đại môn. Ba chữ cổ không thể nào đọc được chậm rãi biến đổi, vẫn là những đường nét uốn lượn như long đằng phượng vũ, vẫn tràn ngập vẻ sơ khai của thiên địa, nhưng đã không còn bí ẩn gì đối với hắn nữa. Những luồng sáng từ khắp các chốn Bỉ Ngạn chiếu tới Thiên Cung, toàn bộ đều tập trung soi rọi tòa cung điện uy nghi này, Việt chuyển ánh mắt xuống hai cánh cửa, những đồ đằng càng lúc càng sáng rọi, sự chuyển dịch cũng trở nên phức tạp hơn rất nhiều. - Điện Linh Tiêu, khai! Theo thanh âm của Việt vang lên, một tiếng chuông du dương xa tắp, chấn động thiên cổ. Ầm! Đại môn nặng nề mở ra, cảnh sắc bên trong tòa cung điện trung ương của Thiên cung chậm rãi hiện ra trong tầm mắt của Việt. Đối với một người đến từ Địa cầu thì Linh Tiêu Điện là một địa danh quá nổi tiếng, đặc biệt là trong văn hóa Á Đông. Trong hệ thống thần thoại, Ngọc Hoàng là Đức Chí tôn, là người cai quản tam giới, đứng đầu chư tiên, và Điện Linh Tiêu nằm ở trung ương của Thiên Đình chính là nơi quần thần hội họp, Ngọc Đế tiếp chư tiên. Chỉ có điều Điện Lăng Tiêu trước mắt vàng son tráng lệ, uy nghiêm vô cùng, nhưng không có lấy một mống người, trống vắng đến lạ thường, chỉ có những cây cột thật lớn đứng sừng sững. Trên mỗi cây cột đều lẩn quẩn một đầu tiên linh, có thanh long, chu tước, côn bằng, bạch tượng..., nhe nanh múa vuốt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra chúng cũng không phải là tiên linh chân chính, mà đều là sự hiển hóa của những lạc ấn khắc trên những chiếc cột này. Có thể nhìn thấy một số tiểu long từ trong cây cột bay ra, lấp lánh sáng xanh, cùng với mấy con chu tước cũng thoát khỏi gông cùm xiềng xích, bay lượn phun lửa trên hư không, vẽ ra từng đạo ánh lửa đỏ thẫm. Lại có bạch hổ ôm đầu nằm ngủ dưới một chiếc cột, thật sinh động làm sao. Thần thức của Việt nhanh chóng chuyển tới nơi tận cùng của Điện Linh Tiêu, đối diện với điện môn, dường như tồn tại một vật gì đó, chỉ có điều hắn không tài nào thấy rõ được, rõ ràng không có gì che mắt, nhưng lại không thể tường tận. Thần thức tiến vào bên trong Điện Linh Tiêu, muốn đi tới nơi tận cùng để xem rốt cuộc là thứ gì, nhưng bên trong tòa chính điện này áp lực nặng nề, mỗi nhích tới một phân cũng vô cùng khó khăn. Huyết Hải nhanh chóng luyện hóa nốt tinh hoa thiên địa còn lại của Linh Dịch Hoa, sóng huyết cuồn cuộn đổ về sông suối. Bỉ Ngạn sáng rực, từng đợt quang mang xuyên qua hắc ám chiếu rọi Nam Thiên Môn. Lực lượng thế giới truyến tới đối kháng với áp lực bên trong Điện Linh Tiêu, thần thức của Việt theo đó chậm rãi tiến về nơi tận cùng kia. Nhưng cũng chỉ đi được nửa đường, thì bắt buộc phải dừng lại, vì thế giới lực đã không còn đủ nữa rồi, toàn bộ tinh hoa của Linh Dịch Hoa đã được sử dụng một cách triệt để đến mức không thể triệt để hơn. Thần thức thoát khỏi thế giới thể, Việt mở mắt ra, cũng chỉ biết thở dài mà thôi. Một đóa Linh Dịch Hoa có thể khiến Bình Hoành sơ kỳ đột phá đến hậu kỳ, nếu tích lũy đủ còn có thể viên mãn, vậy mà với hắn thì vẫn không thấm vào đâu. - Tu vi của ta bây giờ, có thể sánh ngang Tiêu Trưởng trung kỳ đi! Chậm rãi đứng dậy, cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ bên trong cơ thể, Việt có thể tự tin khẳng định nếu tái chiến với Lam Đồng hay Phong Trung Diệp, hắn hoàn toàn có thể đánh bại đối phương. - Đúng rồi, còn hai gốc Giao Cân Thảo, phải tranh thủ luyện hóa để gia tăng cường độ thân thể mới được! Việt chợt nhớ ra hai gốc Giao cân thảo, đang định lấy ra luyện hóa thì đột nhiên một thanh âm vang lên trong đầu khiến hắn cảm thấy rất mất hứng: “Tiểu tử, Giao Cân thảo với ngươi vô tác dụng!” “Ác điểu, ngươi lảm nhảm gì vậy?” Thần thức tiến vào bên trong nhẫn không gian, quyết hỏi cho ra lẽ. “Tiểu tử, ngươi tu luyện Thiên Ma Thể, chỉ có hung sát khí mới giúp được ngươi, giao cân thảo mặc dù ẩn chứa giao long lực nhưng với ngươi vô tác dụng.” Việt khẽ thở dài, cố gắng trao đổi với hắc vũ thêm vài câu, cuối cùng đành bỏ cuộc. Hắn quyết định xuất quan, tìm một thành trấn ăn uống cho lại sức, sau đó tiến về phía Bắc hội họp với Địch Lâm.