Đế Hoàng Tôn

Chương 213 : Băng động

Mặt trời đã về Tây, dần dần hạ xuống đường chân trời, một ngày dài lại chuẩn bị đi đến chung điểm. Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, hai thân ảnh một trước một sau bay vụt qua bầu trời, tạo ra một nét chấm phá cực kỳ vô duyên trong bức tranh thiên nhiên tuyệt diệu này. - Tiểu tử, mau đứng lại, bản tọa tha cho khỏi chết! Tiếng rống giận dữ xuyên qua không gian chấn động cả một vùng, nhưng Việt không có dấu hiệu gì là sẽ dừng cả, chỉ quay đầu lại ngoác miệng ra chửi: - Đứng đứng cái @#$%^&! Có giỏi thì đuổi kịp bản đại gia đi! - Khốn kiếp! Ở đằng xa phía sau, trung niên nhân đang đuổi theo Việt nghe thấy vậy thì càng thêm tức giận, tốc độ lại tiếp tục gia tăng lên, thề bắt bằng được tên tiểu tử đáng hận này, sau đó băm vằm hắn ra làm trăm mảnh. Hai người một chạy một đuổi, tốc độ nhanh khủng khiếp, hơn mười chớp mắt sau đã thấy xuất hiện cách đó cả ngàn dặm, khoảng cách giữa hai người vẫn duy trì hơn trăm dặm. - Chết tiệt! Một gã Tiêu Trưởng viên mãn, không thể nào cắt đuôi! Nếu như ở trình tự Hỗ Căn, tu giả có thể cảm nhận được ‘Khí’, từ đó đưa bản thân thoát khỏi các quỹ tích vận động của thiên địa. Nhưng khi đạt đến trình tự Tiêu Trưởng, tu giả còn có thể lợi dụng những dòng vận động này. Tiêu Trưởng, là triệt tiêu và tăng trưởng, tu giả đạt đến trình tự này có thể mượn các dòng ‘Khí’ để triệt tiêu công kích, áp chế kẻ địch, đồng thời gia tăng công kích và tốc độ của bản thân, giống như là khi người ta đạp xe ngược gió và xuôi gió vậy. Tốc độ phi hành của trung niên đang đuổi theo Việt không nhanh bằng hắn, nhưng nhờ các dòng ‘Khí’ mà tốc độ được gia tăng khủng khiếp, thậm chí so với khả năng tăng phúc của Nhân Mã Ấn còn hơn một chút. Vì vậy mà đuổi nhau đã hơn một canh giờ, Việt vẫn chưa thể nào dứt được ra, mỗi lần hắn gia tốc bứt lên, đối phương cũng cố gắng kéo lại khỏng cách. Nếu cứ tiếp tục như vậy, trò đuổi bắt này sẽ không bao giờ dừng lại. - Lão già chó chết! Chỉ là một gốc Linh Dịch Hoa, sao ngươi cứ đuổi mãi không dứt như vậy chứ? Việt quay đầu lại ngoác miệng ra chửi, đương nhiên tốc độ của hắn không giảm chút nào cả. - Tiểu tử, chỉ là một gốc Linh Dịch Hoa, vậy sao ngươi không trả lại ta? - Của ngươi? Ngươi cũng có tuổi rồi mà sao da mặt dày quá vậy? Linh thảo trong cổ địa ai cũng có tư cách thu lấy, ai nhanh tay thì thuộc về người đó! - Vậy sao ngươi không sớm nhảy ra tranh đoạt, đợi bản tọa đánh bại với con ác thú đó mới nhảy ra hớt tay trên, trên đời làm gì có chuyện ngon ăn như vậy chứ! - Vậy ta trả lại đóa Linh Dịch Hoa này cho ngươi, hai chúng ta coi như chưa xích mích gì nhé! - Nếu là lúc trước bổn tọa còn suy nghĩ một hai, nhưng giờ hoa ta đương nhiên sẽ lấy, còn mạng của ngươi ta cũng phải thu! - Khốn kiếp! Vậy ngươi cứ tiếp tục đuổi đi! Bị trung niên nhân truy đuổi gắt gao, tăng tốc kiểu gì cũng không cắt được, trong lòng Việt thực sự cảm thấy buồn bực. Mặc dù rất khó chịu với cái đuôi phía sau, nhưng...cái đuôi này thực lực quá mạnh, không thể giống như trước đây, dừng lại giải quyết cái đuôi rồi đi tiếp, bây giờ chỉ có duy nhất một cách là điên cuồng bỏ chạy. Lại một canh giờ nữa trôi qua, mặt trời đã gần như biến mất phía sau đường chân trời, chỉ còn chút ánh tịch dương le lói, vạn vật đều trở nên nhá nhem, không rõ hình dáng. Tuy nhiên với tu giả thì không có bao nhiêu ảnh hưởng. Đột nhiên, hai mắt Việt sáng rực lên. Phía trước xuất hiện một khoảng rừng rậm rạp. Cây trong rừng lớn hơn cây ở nơi khác rất nhiều, gốc nào gốc nấy che kín bầu trời, nhìn xuống chỉ thấy một mảng tối om, hoàn toàn không nhìn rõ. Phóng tầm mắt ra xa, cũng chẳng thấy bìa rừng đâu. - Tốt lắm, mượn rừng rậm để che mắt may ra mới cắt đuôi được hắn! Việt lập tức đổi hướng, nhằm phía khu rừng rậm mà lao xuống. Chỉ vài cái hô hấp, hắn đã tới sát bìa rừng, không giảm tốc độ mà lập tức xông vào bên trong. Bên ngoài nhìn vào thấy tán lá rợp trời, thực chất bên trong khu rừng trống trải vô cùng, mỗi một gốc cây đều vô cùng lớn, nhỏ nhất cũng phải hai, ba người ôm, khoảng cách giữa mỗi gốc cây rộng vài trượng. Vào trong rừng rậm, hắn giữ vững tốc độ, tránh cành cây, phi độn vào nơi sâu nhất của khu rừng. Đương nhiên thần thức của hắn mở rộng, bên trong những khu rừng nguyên thủy luôn luôn tồn tại một ít chủng loài yêu thú mạnh mẽ, không thể không đề phòng. - Tên tiểu tử đáng hận! Trung niên nhân sau khi đuổi vào trong rừng rậm, để lạc mất mục khỏi tầm mắt, hắn có dùng thần thức mở rộng ra xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện ra chút dấu vết nào, tuy nhiên hắn vẫn không từ bỏ mà tiếp tục đuổi về phía trước. Sau khi chạy thẳng về phía trước được trăm trượng, Việt lập tức đổi phương hướng, được trăm trược nữa lại tiếp tục đổi hướng. Phi hành thêm nửa canh giờ nữa, đi được khoảng hơn một trăm trượng, địa thế trước mặt đột nhiên cao lên, một bức tường đá dựng đứng trước mặt, là một ngọn núi lớn. Vì tầm nhìn bị hạn chế, lúc phát hiện ra ngọn núi thì Việt chỉ còn cách nó chừng mười trượng, với tốc độ phi hành của hắn lúc này, còn chưa kịp đưa ra phản ứng thân thể hắn đã sắp va vào vách núi. - Bỏ mẹ rồi! Việt vội vàng giảm tốc, lập tức mở ra Thiên Ma văn, chuẩn bị cho cú va chạm, trong lòng thầm kêu không ổn, âm thanh va đập nhất định sẽ thu hút sự chú ý của trung niên nhân đang truy đuổi hắn. Vù... Thân thể Việt hơi chững lại, nhưng không có thanh âm va chạm trầm trọng nào vang lên, chỉ cảm thấy như có vô số sợi dây leo quét qua cơ thể, thân hình hắn dường như bay xuyên qua vách đá. Hạ thân xuống mặt đất, Việt đảo mắt nhìn bốn phía, chỗ này là sơn động, chỉ rộng chừng nửa trượng, cao một trượng, miệng động phủ đầy dây leo, từ bên ngoài nhìn vào cứ tưởng giống những nơi khác là vách đá. - Ha ha, hay lắm! Thế này thì bố ai tìm được! Việt mừng rơn, sơn động này được ngụy trang khéo như vậy thì thần thức đảo qua khó mà phát hiện ra được. Đương nhiên, như vậy cũng tương đối nguy hiểm, nếu như đối phương phát hiện sơn động, chạy vào đây, vậy chẳng khác gì bắt cá trong rọ cả. Hắn hơi chút suy nghĩ, cảm thấy nếu như sơn động này đủ sâu thì cứ vào trong trốn, nếu như bên trong sơn động có ngã rẽ, vậy thì càng tốt, lập tức ngự khí bay vào bên trong động. Mặc dù phi hành nhưng tốc độ của Việt cũng không nhanh hơn đi bộ là mấy, vì bên trong động có rất nhiều thạch nhũ đâm xuống khiến hắn phải liên tục tránh né, cuối cùng quyết định hạ xuống đi bộ cho lành. Thần thức mở rộng, trong sơn động không có bất cứ dấu vết di chuyển của sinh linh nào, chứng tỏ, trong động không có yêu thú, có lẽ là động chết, không có yêu thú càng tốt, tránh rắc rối, Việt tiếp tục tiến sâu vào bên trong. Tiếp tục đi sâu vào bên trong hang, không rõ ánh sáng từ đâu chiếu vào khiến những tảng thạch nhũ trở nên lung linh kỳ ảo, cảnh sắc vô cùng tráng lệ làm Việt liên tưởng đến những hệ thống hang động tuyệt đẹp ở địa cầu, như Phong Nha - Kẻ Bàng hay hang Sơn Đòong chẳng hạn. Lại tiến thêm một trăm trượng nữa, vẫn chưa đi tới tận cùng của hang động, nhưng có thể cảm nhận được địa thế càng lúc càng thấp, thậm chí, Việt còn cảm giác được nhiệt độ dường như đang giảm xuống thì phải. - Quái thật, tưởng càng xuống sâu càng nóng mới phải chứ? Thông thường, càng xuống sâu dưới đất nhiệt độ càng cao, bởi vì bên trong lòng đất đều là dung nham nóng chảy, nếu đào sâu xuống khoảng 3,5 km thì nhiệt độ đủ đun sôi nước rồi. Đưa mắt nhìn hàn khí màu trắng càng lúc càng chân thật, Việt đề cao cảnh giác, xuất hiện dấu hiệu dị thường, chứng tỏ sơn động này không phải là một sơn động đơn giản bình thường. Càng tiến lên phía trước, dần dần, hàn khí lạnh lẽo màu trắng ngưng kết thành những khối nhũ băng, treo trên nóc động, bốn phía sơn động, chỗ nào cũng có băng đông kết, cả sơn động hoàn toàn trở thành một băng động. Dưới độ sâu ngàn trượng mà còn có băng động? Việt có chút ngạc nhiên, hiếu kì tiến về phía trước, lối đi đột nhiên trở nên rộng rãi, một không gian trăng xóa xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Có vẻ như hắn đã đi đến tận cùng của hang động này. ⊱♥⊰⊹⊱❃⊰⊹✬⊹⊱❃⊰⊹⊱♥⊰ Anh em bằng hữu đọc thấy hay thì tích cực ném nguyệt phiếu kim đậu... các thứ nha, ai chưa vote thì bỏ chút thời gian vote 10*, bản tác xin đa tạ!