Đế Hoàng Tôn
Chương 208 : Đầm lầy
Rống! Rống!
Quả nhiên, con đường này chưa có ai đi qua, chưa được vài trăm mét thì đã gặp phải tập kích, một con cự tích khổng lồ hình dnags như rồng komodo đột nhiên từ dưới đất chui lên, cái miệng đỏ như máu há rộng muốn tợp hắn.
- Muốn chết!
Việt hừ lạnh, cách không đấm ra một quyền, chẳng có kình phong gì xuất hiện, nhưng đầu cự tích hung yêu lại mấy đi không chế, bị đẩy nhẹ ra sau, da thịt xuất hiện những vết nứt.
Đầu cự tích muốn ổn định lại thân hình nhưng nó vẫn tiếp tục bị đẩy ra sau, xương cốt chậm rãi bị vặn nát, tốc độ đẩy lui tăng dần thì lực lượng đang vặn lấy cơ thể nó cũng gia tăng, cứ như vậy đến khi hóa thành vô số mảnh vụn thì nó cũng chẳng thế kêu lên một tiếng nào.
Tiếp tục đi thêm bảy tám dặm, một con cự tích khổng lồ khác đầy tính áp bách chặn đừng trước mặt của Việt.
Đầu Cự tích này nhỏ hơn con ban nãy, chỉ có điều uy thế thì hoàn toàn vượt trội, Ngũ cấp đỉnh giai so với Tứ cấp bá chủ, khỏi cần phải so sánh. Hơn nữa con ban nãy chỉ có chút vảy giống như rồng mà thôi, còn đầu cự tích này thậm chí đã có long trảo rồi.
Huyệt động này tràn ngập giao long chi khí, có lẽ từng có một đầu giao long chết ở đây, đám yêu thú sống ở bên trong hàng ngày hấp thụ thứ gia long khí này, huyết mạch lột xác, có thêm một chút long hình, khác nào hổ mọc thêm cánh, xưng vương xưng bá chứ chẳng đùa.
- Tiểu tử nhân loại, ngươi...
- Phong Sinh!
Việt không dám kinh thị, thân hình lóe lên, lập tức tung một quyền giáng thẳng vào bụng của cự tích. Toàn thân nó tràn ngập lân giáp cứng như kim loại, xem ra có phần bụng là yếu nhược hơn cả.
Một quyền này thật nhẹ nhàng, hầu như không mang lại chút áp lực gì cho cự tích, long trảo giáng thẳng vào ngực của kẻ địch, dù Việt lùi lại rất nhanh nhưng vẫn bị một trảo này táp trúng, dù đã kịp bật Thiên Ma văn lên nhưng vẫn bị trảo kình nghiền ép hắn vào vách động, bị ấn vào cả mét.
Phụt!
Y phục rách tơi bời, trước ngực còn có bốn vết rách sâu đến tận xương, máu phụt ra như suối vậy. Nhưng đối thủ của hắn còn thảm hơn nhiều.
Một quyền của gã nhân loại không khác nào gãi ngứa cho long trảo cự tích, nhưng sau khi khiến nó lùi nhẹ một bước thì tiếp tục đẩy tiếp với một lực lượng lớn dần, toàn thân nó nhất thời mất đi khống chế, cứ liên tục bị lui về sau.
Quyền phong từ bụng nhanh chóng lan rộng thành một cỗ xoắn lực khổng lồ khiến bụng của cự tích nứt vụn, từng luồng huyết sắc linh lực như sóng nước xâm nhập vào các vết nứt, sau đó điên cuồng tàn phá khiến cả phần bụng của nó bị xé toạc ra thành vô số mảnh bắn ra tứ phía.
- Khốn kiếp! Nhân loại!
Cự tích dùng thần niệm hét lớn một tiếng, cố gắng giằng ra khỏi cỗ lực lượng đang xé toạc cơ thể nó, nhưng quyền kình như cơn bão đi trên đại dương, không ngừng lớn mạnh, khiến nó vô phương chống lại. Đến tận khi cả phần bụng trở nên tan hoang, nội tạng cũng bị phá nát, quyền kình mới biến mất, long trảo cự tích sinh mệnh lực triệt để hao tẫn, ngã lăn ra đất.
Việt cố gắng giãy ra khỏi vách động, phục một viên đan dược liệu thương, sau đó tiến tới thu thi thể của cự tích lại. Mặc dù đã bị một quyền của hắn vặn nát, nhưng bộ lân giáp và tứ trảo thì vẫn còn nguyên, hơn nữa xương cốt không hao tổn nhiều, cộng thêm tinh phách nữa, bán đi vẫn rất được giá.
- May mà phản ứng nhanh, nếu không chỉ có nước mở đường xuống địa phủ!
Hít sâu một hơi lãnh khí, Việt thay một bộ y phục sau đó tiếp tục lên đường. Đợt này hắn hao tốn tương đối nhiều quần áo rồi.
Đi được khoảng độ chục cây số, giết chết ba đầu Ngũ cấp linh thú, Việt lại gặp một ngã ba đường.
- Chết tiệt, lại có hai đường!
Hắn khuếch tán thần thức tới nhưng không phát hiện được gì, chỉ đành lựa chọn theo cảm tính. À, thực ra là chọn bừa.
Đi được vài chục cây lại gặp một ngã ba nữa, Việt tiếp tục chọn bừa.
Một ngã ba lại một ngã ba, không biết đã phải lựa chọn bao nhiêu lần, Việt đã đi tới một không gian rộng lớn ở sâu trong lòng đất.
Lúc này hắn đã có thể tưởng tượng ra được có lẽ động quật này gồm một không gian rộng lớn ở dưới lòng đất cùng vô số những đường nhánh ngoằn nghèo phân ra bên ngoài.
Tiến thêm khoảng mười dặm, đập vào mắt hắn là một đầm lầy đen như mực chắn ngang phía trước, nước đầm cực kỳ nặng nề, cuồng phong gào thét như vậy mà không khiến nó nổi lên chút gợn sóng nào. Mặt sông bốc lên hắc vụ đen ngòm, nhìn có vẻ hết sức nguy hiểm.
- Đầm lầy này rộng không thấy bờ bến, nếu đi vòng thì không biết tốn bao nhiêu thời gian!
Không tốn thời gian để suy tính, Việt bay lên trời, đằng không bay qua dòng hắc hà này, hắn phi hành ở tít trên cao, vượt ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của hắc vụ. Nhưng không được một hô hấp thì cả người bị một cỗ hấp lực không thể kháng cự kéo xuống sát mặt sông.
- Chết tiệt!
Hắc vụ bốc lên có tính ăn mòn rất cao, Việt nhanh chóng ngưng tụ linh lực hộ thể chống lại, cố gắng bay lên vài lần nhưng đều bị hấp lực kéo xuống sát mặt nước, không thể làm gì hơn đành phải bay là là như thủy thượng phiêu.
Ầm!
Đi không được bao lâu thì mặt nước đột nhiên dậy sóng, thứ nước đầm đen ngòm nhớt nhớt bắn lên dính vào linh lực hộ thể của Việt lập tức khiến nó bị bào mòn đi. Đồng thời một cái miệng đỏ ngòm lởm răng nhọn sáng bóng phá nước mà ra, muốn nuốt chửng gã nhân loại.
- Nước chảy đá mòn!
Song thủ xoay chuyển, nhẹ nhàng đẩy con yêu thú về phía sau, tốc độ xảy ra tình huống rất nhanh nhưng hắn vẫn kịp nhìn thấy kẻ vừa tập kích mình là một đầu cự ngạc rất lớn. Ở đầm lầy, cá sấu hiển nhiên là chủng loài độc bá rồi.
Đầu hắc sắc cự ngạc này rơi xuống đấm nước, đang muốn tiếp tục công kích thì trên cơ thể đột nhiên xuất hiện vô số vết cắt, gọi là cắt có lẽ không chính xác lắm khi mà nó giống vết dây thừng siết hơn, siết mạnh đến nỗi lân giáp trên người nó nát vụn, huyết nhục bắn tung tóe.
Việt cũng không có thời gian mà thở phào nhẹ nhõm, bởi vì càng về sau độc ngạc xuất hiện càng nhiều, không tiến hành công kích cận chiến mà từ bốn phương tám hướng phun chất dịch màu đen về phía hắn.
- Nước chảy đá mòn!
Khẽ dừng chân, Việt xoay người tung một quyền về bốn phương tám hướng, chỉ thấy quyền phong nhẹ nhàng như dòng nước chặn đứng chất dịch màu đen, rồi dẫn dắt nó chảy ngược về phía những con hắc ngạc.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Sóng quang loé lên, lần lượt từng con hắc ngạc hóa thành huyết vụ, bị làn nước đen nuốt chửng,
Ầm!
Mặt nước đen ngòm chưa bao giờ nổi sóng đột nhiên xuất hiện một bong bóng nước lớn, nước sông xoáy tròn, kêu lên ục ục.
Ầm!
Tronng cột nước trùng thiên, một con cự ngạc thân thể uốn lượn chui ra khỏi mặt nước, chỉ có điều đầu cự ngạc này thân thể rất dài, lớp lân giáp sáng bóng vô kiên bất tồi, nhìn nó giống như hợp thể giữa giao long và cá sấu, trên đuôi của nó còn mọc một hàng gai nhọn.
Vừa xuất hiện, con long ngạc này lập tức dùng chiếc đuôi đầy gai của mình đập tới. Việt cũng không chút e ngại, ma văn như sóng biển xuất hiện, một quyền mạnh mẽ đấm tới.
Binh một tiếng, đuôi của long ngạc va chạm với quyền đầu của Việt, khiến nước đầm trầm trọng là thế cũng bị bắn lên cao cả trượng.
- Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi! Bản đại gia cũng không dễ chọc đâu, biết điều thì cút!
Một quyền đẩy lui hắc long ngạc, Việt cũng cảm thấy có chút nhộn nhạo, sau khi ổn định thân hình liền lên tiếng đề xuất. Đây là một đầu ngũ cấp bá chủ có long huyết cực độ mạnh mẽ, không dễ chơi chút nào cả.
- Hừ, nhân loại, ngươi được lắm!
Con cự ngạc có chút suy nghĩ, chỉ một lúc sau có thanh âm truyền ra, đã thấy nó chìm trong làn nước đen ngòm, không một tiếng động.
Việt tiếp tục thủy thượng phiêu, ngay khi bờ bên kia đã hiện ra trong tầm mắt, hắn liền đạp nước lao vút lên bờ, bị thức độc vụ vây quanh khiến hắn có chút buồn nôn rồi.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
296 chương
388 chương
20 chương
94 chương
47 chương