Đế Hoàng Tôn

Chương 206 : Lưu thủy

Cự Lực đao khách tuy tốc độ thuộc hạng chậm nhất ở hiện trường, nhưng hắn ở gần trái Huyết Linh Quả nhất, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Huyết Linh Quả, giơ tay bắt lấy nó. - Phong chi kiếm! Phong Trung Diệp kiếm chỉ điểm xuất, một đường kiếm phong chặn đứng trước mặt Hắc Yên, cắt đứt lực hút, bản thân hắn thân ảnh chớp loé, cũng đến gần Huyết Linh quả. Tốc độ chính là một trong những điểm mạnh nhất của hắn.  - Khai Sơn! Cự Lực Đao khách rút đao bổ thẳng xuống. Cự đao nặng nề nhưng trong tay hắn lại linh hoạt đến lạ, hệt như lưu thủy hành vân. Phong Trung Diệp cũng rút kiếm ra, chỉ nghr thấy "keeng" một tiếng, một đao của Cự Lực đao khách đã bị chặn đứng. - Các ngươi không cần phải tranh, trường sinh quả này chắc chắn thuộc về ta! Hắc Yên lão quái loáng thân hình, mấy chục hắc vụ ngưng thành trảo xuất hiện, nhanh chóng lan tới Huyết Linh Quả. - Cút! Cự Lực đao khách giận dữ quát lớn, tả thủ ngưng thành chưởng đao quét ngang, lập tức phá tan toàn bộ yên vụ. Huyết Linh quả vẫn chưa rơi xuống mặt đất, tốc độ rơi rất nhanh nhưng tốc độ giao thủ của ba vị cường giả còn nhanh hơn, chỉ một cái chớp mắt đã giao thủ được mấy hiệp. Ở phía bên kia, Việt đang bị đám người vây công, tình huống tương đối khó giải quyết. - Tiểu tử, cổ địa này tồn tại rất nhiều cơ duyên, đừng vì vài trái linh quả mà uổng mạng! Một hán tử bên phe Cự Lực đao khách lên tiếng khuyên bảo, nhưng công kích thì không chút nào giảm đi, đại đao hoành không bổ ngang vai trái của kẻ địch. - Bớt nói nhảm đi! Việt khẽ lách sang một bên, tay trái ngưng thành quyền nện vào sống đao, đẩy bật vị hán tử này ra, nhưng một thanh trường kiếm đã ngay lập tức đâm tới trước ngực. Mũi kiếm chưa tới nhưng kiếm khí đã rít gào, đâm vào da thịt khiến Việt cảm thấy đau nhói. Huyết sắc đồ đằng lan kín cả cánh tay, huyết quang nhợt nhạt, ngay khi mũi kiếm vừa chạm vào y phục của Việt thì bàn tay hắn đã kịp nắm chặt lấy lưỡi kiếm. - Vùi hoa dập liễu! Tuy kiếm bị không chế nhưng gã đệ tử kiếm viện không lấy đó làm buồn lòng, khẽ quát một tiếng, lập tức lưỡi kiếm phóng ra vô số đạo kiếm khí vặn tròn như phong bạo quét ngang vườn hoa, nuốt chứng lấy kẻ địch. Thân hình Việt bị kiếm khí trùng kích bắn ngược về phía sau, y phục thân trên bị cắt thành vô số mảnh nhỏ bay lả tả, nếu quan sát kỹ có thể thấy được chút huyết nhục lẩn khuất trong đó. Hiển nhiên dù có ma văn hộ thể nhưng một chiêu vừa rồi đủ khiến Việt bị vài vết cắt sâu. Xíu xíu xíu! Thân hình còn chưa kịp ổn định thì sau lưng bỗng xuất hiện tiếng xèo xèo như có độc xà đang trườn đến, chỉ thấy một thanh nhuyễn kiếm đã vô thanh vô tức đâm vào sau gáy của Việt, một đệ tử Kiếm Viện khác đã thừa hư mà nhập. - Loạn chi kiếm! - Tật Phong Cước! - Bão Sơn Đao! Công kích liên tục ập tới khiến Việt cảm thấy quay cuồng, hơn nữa hư ảnh ma thần của hắn vừa bị đánh vỡ, nhất thời chưa thể tổ hợp lại khiến tình thế bị vây công này hắn không thể làm chủ được. Dù chiếm được tiên cơ nhờ Ma Kết ấn cộng thêm tốc độ của Nhân Mã, nhưng hắn vẫn phải vất vả chống đỡ, hoàn toàn là bị người ta treo lên đánh. Nếu như trận chiến bên dưới gốc Huyết Linh Thụ ác liệt bao nhiêu thì trận chiến của Việt còn ác liệt gấp đôi. Bị gần chục cao thủ vây công, mỗi người đều là tu giả Bước thứ hai, tình thế của Việt lúc này vô cùng ngặt nghèo, đánh không đánh lại, thoát cũng chẳng thoát được. Hai phe đã ngầm ăn ý với nhau, sau khi giết hắn thì mỗi bên một quả, nên càng không để hở ra khoảng trống nào giúp Việt thoát thân cả. “Nguy rồi, chẳng lẽ không còn cách nào thoát thân sao?” Việt cố gắng xoay chuyển đầu óc, tất cả những thứ bản thân hắn có đều đã được sử dụng rồi mà vẫn chẳng ăn thua, lẽ nào phải sử dụng đến cây hắc vũ kia sao? Hắn không muốn xài tí nào, hơn nữa chưa hẳn có tác dụng gì. “Khoan đã, ta vẫn còn có Lưu Pháp!” Tâm pháp Lưu Tông, hắn vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu, nhưng cũng đủ giúp hắn nâng tầm quyền thức đầu tiên do mình sáng tạo ra là Phong Sinh Thủy Khởi liên miên bất tận. Lần này bị vây công không có lối thoát, trong đầu hắn lại đột nhiên xuất hiện những dòng tâm pháp tưởng như đã quên lãng từ rất lâu rồi. “Lưu là sự chuyển dịch thành dòng trong thiên địa, có thể hữu hình, cũng có thể vô hình, điển hình nhất chính là sự chuyển dịch của gió và nước. Nước, tĩnh lặng và bền bỉ, mềm mại và linh hoạt, và quan trọng là kiên định và không thể bị chặn lại. Nước chảy từ chỗ cao đến chỗ thấp, không bao giờ dừng lại. Dòng chảy của nước miên man bất tận, dù gặp nơi ứ đọng tù túng, chỉ cần có thời gian, ắt sẽ phá ngục mà ra, tiếp tục những dòng chảy bất tận. Thủy lưu hữu hình, nhưng không thể khống chế, ao hồ chỉ cần có một khe hở nhỏ cũng có thể tạo thành những dòng chảy mạnh mẽ. Những dòng chảy đó có thể bào mòn mọi thứ, chỉ cần có thời gian, ao hồ cũng sẽ biến thành sông suối. Nước tĩnh lặng, nhưng có thể mượn ngoại lực mà thành dòng. Dòng nước mềm mại, nhưng có thể mượn ngoại lực mà cuồng bạo. Nước chảy đá mòn, nhưng cũng có thể nhờ núi đá mà tạo thành thác. Nắm được sự chuyển dịch của dòng nước, có thể dĩ chiêu phá chiêu, tá lực đả lực, đứng ở thế bất bại...” Trước kia hắn chưa thể tường tận những dòng tâm pháp thoạt nghe hết sức bình thường này, bởi vì ở đây có lẽ hiếm lạ chứ ở quê hương của hắn thì không thiếu. Những kiến thức đó có thể tìm thấy ở bất kỳ cuốn sách nói về nước nào được bán ở Địa cầu.  Thế nhưng lúc này đây, những dòng chứ đó cứ như thiên thư quanh quẩn trong đầu hắn, miên man không dứt, cũng như dòng chảy của nước vậy, chẳng bao giờ dừng lại, kiên định mà bền bỉ, tiêu dao mà bất khuất. - Đúng vậy, nước chảy thì đá cũng phải mòn! Việt cất tiếng cười khùng khục thổ ra cả máu huyết, hắn tiến lên trước một bước, thân thể đột nhiên trở nên hư huyễn, giống như một dòng chảy mềm mại, tránh khỏi liệt quyền đang giáng xuống đầu mình, áp sát vào một gã đệ tử của Kiếm Viện. Gã đệ tử Kiếm Viện này cười lạnh một tiếng, cự kiếm bổ tới, chỉ thấy lôi điện từ mũi kiếm tràn ra, chỉ cần bổ trúng, đảm bảo đối phương sẽ cháy thành tro. Việt hữu thủ vỗ nhẹ và mũi kiếm, tả thủ đẩy về phía còn lại, huyết sắc linh lực của hắn lập tức dẫn dắt lôi kiếm kình bổ tới một gã đệ tử Kiếm Viện khác. Đồng thời hắn cũng mượn phản lực, bay ngược về sau, mục tiêu chính là hán tử vừa dùng quyền nện xuống đầu mình. Hán tử này đấm ra một quyền, một quyền này nhanh đến khó tin, lại vô cùng mãnh liệt, chỉ thấy huyết sắc linh lực bị đấm cho tán loạn, nhưng nhanh chóng tổ hợp lại thành một dòng chảy ập tới nuốt chửng lấy hắn. Thân hình của Việt cũng rất nhanh biến mất, xuất hiện trước mặt một vị hán tử sử dụng Cự đao giống như Cự Lực đao khách, song thủ của hắn liên tục vỗ lên sống đao của đối phương, mỗi lần vỗ như vậy, đao kình lại giảm đi một phần. Cứ như vậy Việt liên tục len lỏi trong vòng vây của cả chục vị Hỗ Căn giả, hắn lúc này hệt như nước bị giam hãm bên trong ao tù, chỉ cần một ngày tức nước vỡ bờ, ắt sẽ hóa thành lụt lội nuốt chửng sinh linh. Lúc này hắn đã có thể bỏ chạy rồi, nhưng vẫn giả vờ bị vây, muốn mượn đám cao thủ này giúp hắn cảm ngộ thêm về nguyên lý nước chảy đá mòn. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, đến khi phát hiện ra phía bên kia tranh đoạt Huyết Linh quả đã chuẩn bị kết thúc, Việt lướt thân thể đến trước gã đệ tử Kiếm Viện sử dụng nhuyễn kiếm, tung ra một quyền, miệng hét lớn: - Phong sinh thủy khởi, liên miên bất tận! Tên đệ tử Kiếm Viện này không chút e ngại, tả thủ ngưng thành chỉ đấm thẳng tới, quyết lấy cứng đối cứng. Quyền chỉ chạm nhau, huyết quang đang nhợt nhạt đột nhiên sáng rực cả một vùng, gã đệ tử Kiếm Viện bị đẩy bật ra xa, thân hình muốn ổn định thì lại một luồn áp lực vô hình ập tới, khiến hắn như có cảm giác quay cuồng như lạc vào trong cơn bão, miên man không dứt. Chỉ một khẽ hở, cũng có thể thành dòng, Việt từ khe hở này, thân hình như dòng trường hà cuồn cuộn chảy về phương xa, không bao giờ dừng lại, chỉ trong chớp mắt đã phá vây mà lao đi. Nhân Mã Ấn được bật lên, hắn dùng tốc độ tối đa bỏ chạy, không quay đầu lại lấy một lần. - Khốn kiếp! Một gã đệ tử Kiếm Viện tức giận muốn đuổi theo, nhưng vừa mới đạp không bay lên thì cơ thể khựng lại, y phục trên người đột nhiên rách toạc, máu phun tung tóe, thân thể không ngừng lui về sau, miệng thổ huyết. Những kẻ khác tình trạng cũng không khá hơn hắn là bao. - Hắn là đệ tử Lưu Viện? Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng...