Đế Hoàng Tôn

Chương 186 : Long cốt

Cảnh vật phía trước như được sương mù bao quanh, không thể nào nhìn rõ được, sát khí tỏa ra đầy trời, vừa uy nghiêm, lại vừa đáng sợ. Việt giật mình, run lên vài cái, hắn mơ hồ cảm thấy, mình chỉ cách tử vong có một bước chân. Cái gì mà âm thanh của ma quỷ, cái gì mà trường sinh chi lộ, thực ra chỉ là ảo giác, tất cả không thứ gì là thật cả. "Ngươi sai rồi, chỉ có ma ảnh khai thiên là ảo giác, những cảm giác sau đó đều là do pháp tắc đan thành. Phàm thể thuần huyết, bình túc can qua, không hề ngoa chút nào! Không thể tu luyện, nhưng cũng không bị thiên địa làm phiền, cuộc sống cứ bình yên trôi qua!"  “Cái gì? Ý ngươi là nếu không phải Phàm thể thuần huyết thì vừa rồi ta đã chết? Mẹ kiếp, sao ngươi không nhắc ta sớm?” Nghe vậy Việt không kìm được tức giận, nếu như con ác điểu xuất hiện trước mặt hắn lúc này, hắn sẽ không ngần ngại mà thưởng cho nó mấy cái tát. Nghĩ lại bản thân vừa chạm bước quỷ môn quan, không ai có thể kìm lòng được. "Bớt xàm ngôn! Trước hết cứ lo cho nữ nhân của ngươi đi!" "Nữ nhân của ta?" Việt khẽ nhíu mày, súc sinh này đang nói đến nữ nhân chó má nào vậy? Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy người thiếu nữ vẫn đang bước xuống, trên người không ngừng tỏa ra sát khí, vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng trường sinh. Chỉ có điều lúc này hướng đi của nàng đã bắt đầu bị chệch đi, cứ mỗi khi xuống một bậc lại tới gần biên giới cầu thang, mà chiếc cầu thang này vốn dĩ không có lan can, cứ đà này e rằng Nguyệt Tu Hoa sẽ bước ra bên ngoài hỗn độn mất. Chưa biết hậu quả sẽ ra sao nhưng nghe giọng điệu của ác điểu thì chắc sẽ rất tệ. - Nha đầu, tỉnh lại! Hắn lập tức lao tới nắm lấy tay người thiếu nữ kéo lại, rồi nhanh chóng nhảy lùi về những bậc thang phía sau, khi cách một khoảng cách đủ xa, Nguyệt Tu Hoa mới hoàn toàn tỉnh lại, cảnh vật trước mắt đã biến mất không còn tăm hơi nào cả. Tất cả các cảnh tượng kì diệu, những ma âm đầy mê hoặc, trường sinh chi lộ, ma độ chúng sinh, tất cả đều biến mất. - Ta rõ ràng thấy được trường sinh chi lộ, tại sao lại biến mất... Nguyệt Tu Hoa tràn ngập nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. - Trường sinh chi lộ? Trường trường cái đầu ngươi, không có bản đại gia thì ngươi đã bị hỗn độn nuốt mất rồi! Việt tỏ rõ sự khinh miệt, ngưng thần nhìn về phía trước, chỉ thấy một chiếu nghỉ thang cực lớn, điều này khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái. Chiếu nghỉ vốn là nơi để nghỉ chân trong trường hợp cầu thang quá dài, tránh cho người đi bị mệt mỏi trong lúc di chuyển, mà nãy giờ hắn đã đi mấy ngàn bậc rồi, nếu mỏi thì cũng mỏi chết rồi, mọc ra cái chiếu nghỉ chẳng phải rất vô duyên hay sao? Hơn nữa mỗi bậc thang này thực tế cũng rất rộng, chẳng khác gì một chiếu nghỉ cả, còn cần chiếu nghỉ làm gì vậy? - Ồ, không phải chiếu nghỉ? Bước xuống gần, Việt mới phát hiện ra đó không phải chiếu nghỉ, mà là chiếu tới của thang, vì sau đó đã không còn bậc thang nào nữa. Nơi kết thúc của cầu thang dài đằng đẵng là một mảnh không gian cực kỳ rộng lớn, có sát khí lưu chuyển, dễ dàng đập vào mắt là có tới mười mấy bộ hài cốt phát sáng lung linh, dường như đã nằm đó ngàn vạn năm vậy, chỉ có điều chúng không phải là hài cốt nhân tộc mà là của yêu thú, kích thước vô cùng khổng lồ. - Ồ, những bộ hài cốt này... Nguyệt Tu Hoa bước nhanh xuống chiếu tới, muốn tới gần những bộ hài cốt để xem xét kỹ lưỡng nhưng xung quanh chúng đều có sát khí mạnh mẽ lưu động, chỉ cần nàng tiến gần đến lập tức hóa thành đao kình kiếm khí cắt da cắt thịt, vô pháp tiếp cận. - Có vấn đề gì vậy? Việt bước xuống chiếu nghỉ, khẽ nhíu mày nhìn nàng thiếu nữ đang loay hoay muốn tiếp cận mấy bộ hài cốt. Nha đầu này nhìn thấy hài cốt là sợ mất mật, sao đột nhiên có hứng thú nghiên cứu mãnh liệt như vậy? - Những bộ hài cốt này, dường như đều là những chủng loài đã tuyệt chủng từ trước Thượng cổ...  - Cái gì? Tuyệt chủng từ trước Thượng cổ? Việt đảo mắt quan sát một bộ hài cốt ở gần với Nguyệt Tu Hoa nhất, gọi là gần nhất nhưng thực ra vẫn rất xa, bởi vì căn bản vô pháp tiếp cận. Bộ hài cốt này dài tới gần trăm mét, so với kích thước cơ thể thì bốn xương chân cực kỳ lớn, hộp sọ thậm chí còn lớn hơn và gần như không có cổ. Đặc biệt trước trán có một chiếc xương dài ngoằng uốn cong kỳ quái, hai bên miệng cũng có tám cái xương ngoằn ngoèo như vậy. Nếu kéo thẳng ra thì chiều dài mỗi chiếc xương này có lẽ ngang ngửa chiều dài cơ thể. - Sao nhìn giống chiếc ngà quá vậy? Việt đưa tay lên mân mê môi dưới, bộ hài cốt này có chút giống với hài cốt voi ma mút, đặc biệt là những chiếc xương ngoằn ngòe bóng loáng kia, đương nhiên kích thước lớn hơn rất nhiều, và quan trọng là không có vòi. Hắn tập trung ánh mắt về phía tám chiếc ngà, chỉ thấy nơi trung tâm dường như có dấu vết của sự đổ vỡ, nếu như phần bị thiếu là chiếc vòi thì đây đích thị là thi thể của một con voi khổng lồ cổ đại, và nó có chín chiếc ngà. Hài cốt của mấy cường giả hắn từng gặp dù vài vạn năm vẫn phát sáng đủ thấy sự khủng bố của họ, còn bộ hài cốt này có lẽ tồn tại từ trước Thượng cổ, là bao nhiêu vạn năm cơ chứ, vậy mà không những còn nguyên mà tỏa ra sát khí cường hoành như vậy, không thể tiếp cận. Việt chuyển ánh mắt sang những bộ thi thể khác, đều là những chủng loài quái dị, kích thước không cần phải nói, uy áp tỏa ra cực độ khủng bố. Những chủng loài này cổ xưa đến nỗi Nguyệt Tu Hoa cũng không nói được tên gọi chính xác, thậm chí cũng chẳng có miêu tả cụ thể, nàng chỉ có thể lờ mờ nhận ra thông qua một vài đặc điểm của chúng mà thôi.  Có bộ hài cốt rất giống loài rùa cổ đại, chỉ khác là trên chiếc mai khổng lồ không phải những hoa văn thông thường, mà ẩn chứa những văn tự khó hiểu hệt như một pho thiên thư. Có bộ hài cốt với hình dáng của một loài hung điểu, điểm kỳ quái là toàn bộ xương cốt đều trong suốt như thủy tinh, và không ngừng có lôi điện tán loạn bắn ra bốn phía. Có chủng loài hình dáng rất giống nhân loại, chỉ là tỷ lệ cơ thể hơi buồn cười với tứ chi rất dài, cộng thêm hộp sọ đặc biệt với phần hàm nhô hẳn ra, và những chiếc xương sáng rực rỡ như được làm từ hoàng kim. Việt chuyển ánh mắt về một hướng, bỗng nhiên cảm thấy giật mình kinh hãi, bởi vì đập vào mắt hắn là một bộ hài cốt đen kịt, tràn ngập cảm giác cổ lão thê lương, dài tới hơn trăm mét, uốn lượn mềm mại, và hắn có thể xác định, đây là hài cốt của một con rồng. Rồng, chính là loài thần thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết, dù đã đến với thế giới tu giả, nhưng rồng vẫn là thứ gì đó khiến Việt cảm thấy rất kích thích, bởi vì loài rồng có vị trí vô cùng đặc biệt. Rồng, đại diện cho quyền lực và sức mạnh, đứng đầu vạn linh, có địa vị chí cao vô thượng trong văn hóa phương Đông. Trong chế độ phong kiến, rồng đại diện cho quyền uy tuyệt đối và thân phận tối cao của những vị ‘Thiên tử’, pháp lực vô biên, lên trời xuống đất, không gì không làm được, so với thần phật cũng không chút nào thua kém. Đặc biệt trong văn hóa Đại Việt, rồng lại càng trở nên cao quý, không chỉ là một linh vật thần thoại, không chỉ đại diện cho hoàng quyền, mà còn được coi là huyết mạch thủy tổ của người dân Bách Việt. ‘Con rồng cháu tiên’, một câu nói đã quá quen thuộc với bất kỳ người Việt nào, lúc này lại xuất hiện trong dòng suy luận của Việt. Hắn vốn dĩ cho rằng Lạc Long Quân là một vị tuyệt thế cường giả chí cao vô thượng có công mở mang bờ cõi nhân tộc thuở sơ khai, còn cái gì mà cháu mấy đời của Thần Nông, rồi có mẹ là con gái vua Thủy tề, trong người chảy xuối Long huyết, đều là sản phẩm của dân gian. Thế nhưng lúc này đây được chứng kiến bộ long cốt khổng lồ này, hắn chợt nảy sinh suy nghĩ, phải chăng người Việt thực sự chảy xuôi huyết mạch của rồng, hoàn toàn xứng danh con rồng cháu tiên? - Nha đầu, trên đời này thực sự tồn tại rồng sao? Nguyệt Tu Hoa nghe vậy lập tức chuyển ánh mắt về phía bộ long cốt, môi xinh khẽ mở, rõ ràng cũng rất bất ngờ, hơi chút suy nghĩ rồi đáp: - Đương nhiên, ngươi biết Thiên bảng đệ nhất vị là chủng loài gì không? Thanh Giao Long, cực độ mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ di chủng của ‘Long’ mà thôi. Chân Long, vốn đã tuyệt chủng từ trước Thượng cổ rồi! Đây có lẽ là hài cốt của một con rồng chân chính! Việt hít sâu một hơi, cố gắng sắp xếp lại các thông tin thu được. Chân Long đã tuyệt chủng từ trước Thượng cổ, tức là vài chục vạn năm trước, mà Lạc Long Quân chỉ là nhân vật của vài nghìn năm trước mà thôi, nhưng việc chảy xuôi huyết mạch của ‘Long’ cũng không phải là không thể. Tuy nhiên con cháu Bách Việt là nhân loại, hoàn toàn có thể xác nhận. - Xem ra Lạc Long Quân chưa hẳn đã là nhân loại, thủy tổ của Bách Việt, cũng không phải là Thủy tổ thực sự! Việt đưa ra kết luận cuối cùng, lại chuyển ánh mắt tới những bộ hài cốt khác, tuy nhiên hắn lại thêm một lần phải giật mình, bởi hắn nhận ra, những bộ hài cốt này, vậy mà xếp thành hình tròn.