Đế Hoàng Tôn

Chương 181 : Ma hồ

Thời gian hờ hững trôi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã một tháng trôi qua, thời gian không hề ngắn chút nào, nhưng không khiến Việt cảm thấy buồn chán chút nào vì bên cạnh đã có một cái loa phóng thanh. Tuy nhiên cũng nhờ cái loa phóng thanh này mà hắn có thêm những hiểu biết quý giá về về cách phân chia phẩm cấp các thế lực, các loại linh thuật, linh binh, đặc biệt là về cấu trúc của thế giới này. Đại lục này hóa ra so với hắn tưởng tượng còn rộng lớn hơn, được chia làm Đông Cảnh và Tây Cảnh, một vị cường giả Bước thứ hai phi hành từ Đông Cảnh sang Tây Cảnh cũng mất tới cả chục năm.  Trong đó chỉ tính riêng Đông Cảnh cũng rộng lớn vô tận, dùng mười kiếp phàm nhân cũng chẳng đi hết. Địa vực như Nam Phong vực lại càng nhiều không đếm xuể, thật không thể nào tưởng tượng ra nổi rốt cuộc phiến đại lục này rộng lớn đến mức nào, Đấy là còn chưa kể bên ngoài đại lục này rất có thể còn tồn tại những đại lục khác, như vậy thì tinh cầu này không biết lớn gấp bao nhiêu lần Địa cầu đây? Đương nhiên hắn không nghĩ rằng vẫn còn những tòa đại lục khác, có thể tinh cầu này chỉ tồn tại một siêu lục địa duy nhất, giống như Địa cầu ở niên đại Nguyên Sinh và đại Trung Sinh vậy Bách Thiên Vực nằm ở trung tâm Đông Cảnh, dù chỉ là một vực nhưng diện tích lớn không biết bao nhiêu lần Nam Phong vực, chính là đại vực duy nhất có sự xuất hiện của các Đại thế lực, cụ thể là Nhất phẩm và nhị phẩm thế lực, cường giả lại càng nhiều như mây trời. Theo lời của Nguyệt Tu Hoa thì với tu vi của Việt ở Nam Phong vực đã có thể xưng tông làm tổ, nhưng đặt ở Bách Thiên vực chỉ có thể làm tên lính tiên phong mà thôi, nói thẳng ra chính là con tốt thí, từ đó có thể thấy được lốm đốm trình độ của Bách Thiên vực đã đạt đến độ cao nào. - Hử, dòng chảy dừng lại rồi! Việt khẽ nhíu mày, thân hình của hắn theo đà lao thêm một đoạn, sau đó thì chững lại, không tiếp tục trôi đi nữa. Theo phán đoán của hắn thì có lẽ đã đến điểm cuối của dòng nước ngầm, có lẽ là một kho trữ nước khổng lồ trong lòng đất. Xung quanh truyền đến áp lực khổng lồ, nếu là người thường, chắc chắn đã tan xương nát thịt từ lâu rồi. Điều này thật lạ khi không có dòng chảy nhưng lại có áp lực, có lẽ do càng xuống sâu bên dưới thì áp lực nước càng lớn chăng? Việt không biết, hắn chưa được tiếp xúc bới bộ môn vật lý bao giờ cả. - Nguyệt nha đầu, xung quanh tối quá, thần thức lại không thể mở ra, ngươi có bảo vật gì phát ra ánh sáng không? - Tiểu Việt, ngươi tưởng bản tiểu thư là cái kho hàng hay sao? Thiếu nữ Nguyệt Tu Hoa khẽ chu môi lên, bọ dáng rất bất mãn, nhưng vẫn lấy ra một viên ngọc bằng nắm tay. Lập tức ánh sáng màu xanh nhạt mãnh liệt tỏa ra bốn phía, mọi thứ lập tức trở nên rõ ràng. Đúng như hắn đoán, nơi này là một chiếc hồ rộng mênh mông, là một kho trữ nước khổng lồ ở sâu bên trong lòng đất. Theo dòng chảy của dòng sông ngầm suốt một tháng nay thì nơi này đã cách mặt đất rất xa rồi, có lẽ gấp rất nhiều lần so với lúc hắn mới nhảy xuống. - Chết tiệt! Làm thế nào tìm được đường lên mặt đất bây giờ! Việt khẽ nhíu mày, nếu như phía trước là đường cụt thì đúng là hơi khê, phải bơi ngược lại con sông ngầm này, chắc phải mất một năm mới lên được mặt đất. - Tiểu Việt, phía xa kia có bờ, chúng ta cứ bơi đến rồi tính! Một tháng trôi theo dòng nước căn bản không có thời gian chữa thương, nhưng nhờ có Lục phẩm Liệu thương đan nên thương thế của Nguyệt Tu Hoa đã hồi phục phân nửa, quả thực tác dụng quá khủng khiếp khiến Việt phát thèm. Nên nhớ trước đó nha đầu này từng bị thương rất nặng. - Ngươi nói đúng, cứ chậm rãi tìm đường mà lên thôi! Việt rẽ nước bơi về phía bờ bên kia, khoảng cách xa đến nỗi hắn chẳng nhìn thấy gì, nếu như không phải Nguyệt Tu Hoa nhãn lực cao cường thì đúng là vô phương xác định phương hướng. Khi hai người bơi đến giữa hồ nước, thì đột nhiên ở phía dưới lúc này có một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ, tràn ngập khắp thiên địa, làm cho hai người sợ tới mức run rẩy. Cúi đầu xuống, chỉ thấy sâu bên dưới hồ nước, có một bóng đen khổng lồ hệt như một đám mây che khuất mặt trời, đang từ từ bơi lên. - Cái quái quỷ gì vậy? Việt kinh hãi, song quyền nắm lại, lập tức lưu thủy xuất hiện tạo thành những gợn sóng nước lăn tăn dập dìu trên mặt nước. - Phong Sinh Thủy Khởi! Song quyền đấm ra, nhẹ nhàng như hai con tiểu ngư vui đùa trong đại dương xanh, nhưng cả mặt nước bỗng chốc dậy lên cuồng lạc, quyền kình cuốn theo nước hồ tạo thành một luồng thủy bạo khổng lồ ập xuống, mục tiêu hiển nhiên là bóng đen đang tiến lên. Thủy bạo đánh trúng bóng đen, nhưng không khác nào dùng viên đá ném xuống mặt hồ, có lực vô phát, chỉ tạo ra vài gợn sóng lăn tăn mà thôi, chẳng mấy chốc lại trở về với hư vô. Trong nháy mắt này, Việt có cảm giác như ngừng thở, ma văn lập tức xuất hiện bao trùm lấy cả hai người, bởi có một lực lượng vô cùng lớn ép xuống, khiến cho hai người bọn hắn rất nhanh chìm xuống. - Cầm cố! Nguyệt Tu Hoa hét lớn, thanh âm lanh lảnh khiến dòng nước dường như bị đông cứng lại, giam cầm bóng đen dưới nước kia. Việt chớp lấy thời cơ, nhanh chóng ngoi lên, tức tốc bơi về một hướng khác. Nguyệt Tu Hoa cũng không chậm trễ, tốc độ của nàng so với Việt thì chỉ thua sút đôi chút, đấy còn là do thương thế của nàng mới hồi phục phân nửa. Nhưng mà, chuyện tương tự giống lần trước lại phát sinh, bóng đen lại xuất hiện, nhưng không phải ở dưới nước mà ngay trên đầu bọn hắn, như ma khí được một hắc động phun ra, sức ép như một ngọn núi lớn dìm xuống nước. Áp lực như núi cao, khiến người ta hít thở không thông, hai người giống như bị chiếc búa lớn của lôi thần đập trúng, dù có ma văn hộ thân như cơ thể của Việt vẫn chấn động, lần thứ hai chìm xuống. Nguyệt Tu Hoa tu Việt cao nhưng hiển nhiên cường độ thân thể không bằng được Việt, hơn nữa lại đang bị thương, bị áp lực khủng khiếp nện lên người, lập tức thổ huyết, cơ hồ sắp sửa ngất đi, vô thức ôm lấy Việt. - Nha đầu, tỉnh táo lại! Việt lập tức đem nàng lắc lắc, nhưng không có mấy tác dụng, liền đưa bàn tay vỗ vỗ vào mặt nàng mấy cái, đến lúc này đôi mắt to tròn mới mở ra, bên trong ẩn chứa sự sợ hãi hiếm thấy, không còn chút nào tinh nghịch như trước.  Trong hồ nước vẫn thấp thoáng bóng đen to lớn, giống như một loại Cổ thú thời khai thiên tích địa, không tiếp tục công kích mà chỉ lởn vởn, tuy nhiên Việt biết rằng nếu hắn bỏ chạy, nhất định hậu quả sẽ không mấy dễ chịu. - Rốt cục thì đang xảy ra chuyện gì? Việt khẽ nhíu mày quan sát xung quanh, không chỉ có một mà còn vài bóng đen nữa đang lẩn khuất trong dòng nước đen ngòm. Hắn hừ lạnh, chậm rãi rẽ nước tiến về phía một bóng đen. - Ngươi làm gì vậy, đừng tiến tới! Nguyệt Tu Hoa la oai oái, nhưng lại không dám la to, nhìn thật buồn cười. Nhưng Việt bỏ ngoài tai, chỉ buông người thiếu nữ ra rồi tiếp tục tiến đến. Bóng đen phiêu phù theo dòng nước, dần dần hiện ra rõ ràng, hóa ra là một nhân loại, nói đúng hơn, là một cỗ thi thể, không biết đã chết được bao nhiêu năm tháng rồi. Không thể nhìn thấy dung mạo của người này, vì khuôn mặt đã bị một tầng sáp phong kín, toàn thân như kết thành một tầng kén, màu trắng sáng như ma quỷ trông rất yêu tà. - Mẹ ơi! Việt khóe miệng giật giật, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, dòng nươc ba động càng dữ dội, khiến cho những bóng đen khác theo đó mà tới gần, đệ lộ ra tất cả đều là tử thi. - Tiểu Việt, sao ngươi phản ứng như vậy? Chẳng phải chỉ là mấy cỗ thi thể thôi sao, có cái gì đáng sợ? Trong hồ nước lớn thế này, thiếu gì người chết đuối? Nguyệt Tu Hoa thắc mắc, bộ dáng rất chi là không chút sợ hãi, nhưng ánh mắt đã bán đứng nàng. Việt không nhìn nàng, chỉ chậm rãi giải thích: - Đó không phải xác chết thông thường, mà là cương thi, có thể tự động phát ra công kích, vô cùng đáng sợ! Việt nhớ lại lúc hắn tiến vào bên trong Táng Địa, cảnh tượng như mới hôm qua, sao mà giống nhau đến như vậy chứ? Lẽ nào lại lạc vào Cấm khu sao? Hắn thực sự tuyệt vọng, dù là Phàm thể, cũng phải chết không nghi ngờ. - Nha đầu, ngươi nghe thấy gì không? Lúc này đột nhiên bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng ầm ầm, Việt vô thức lên tiếng hỏi, nhưng không chờ nàng thiếu nữ đáp lời đã chủ động rẽ nước bơi xuống. Hắn không bơi lên, những cỗ cương thi này cũng không công kích hắn. Nguyệt Tu Hoa khẽ nuốt nước bọt, trông nàng có vẻ điêu ngoa nhưng gan rất nhỏ, tuy bên dưới đáng sợ nhưng không dám ở lại một mình, lưỡng lực một hồi cũng quyết định bơi theo. Hai người bơi không quá lâu, thì tới được đáy hồ. Đập vào mắt họ, là một kỳ cảnh mà dù người giàu trí tưởng tượng nhất cũng không thể nào tưởng tượng ra được, một kỳ cảnh lẽ ra không nên xuất hiện trên đời mới phải.