Đế Hoàng Tôn
Chương 164 : Dập lửa
Thập cường Nam Phong bảng liên tiếp nhận thua khiến Việt trở nên cực kỳ chói mắt, càng khiến sự mong chờ của khán giả đối với hắn càng lớn hơn.
Đối thủ tiếp theo của hắn là kẻ bài danh thứ 4 trên Nam Phong bảng, Kinh Nhật đế quốc Lục Dương sơn - Dương tử Lục Diễm.
Thực lực của Lục Diễm không thể phủ nhận, nhưng đã có tấm gương Phi Mã thiếu chủ nên khán giả cũng không quá chờ đợi ở trận chiến này, dù ai cũng hiểu chênh lệch giữa bài danh thứ 4 và thứ 6, nhưng không hiểu sao phần đông đều cho rằng Lục Diễm sẽ nhận thua.
- Lục Diễm bài danh thứ tư, chắc không định nhận thua chứ?
- Khó nói! Dù sao thì Phi Mã thiếu chủ cũng nhận thua, Lục Diễm tuy xếp hạng cao hơn nhưng... ta cũng không chắc lắm!
- Lục Diễm vừa bại dưới tay vị Phi Mã nhị thiếu chủ kia, theo ta thì không phải đối thủ của thớt hắc mã này, chắc sẽ nhận thua thôi!
Những lời bàn tán của mọi người lọt vào tai khiến Lục Diễm cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn đường đường là người thừa kế Lục Dương Sơn, là đệ nhất thiên tài của Kinh Nhật đế quốc, bài danh thứ 4 trên Nam Phong bảng, không ngờ lại bị người khác cho rằng sẽ phải nhận thua.
Hơn nữa hắn vừa bại dưới tay thân đệ đệ của Thiên Lý Thanh, điều này càng khiến hắn khó chịu, chỉ có cách hành hạ tên ngựa ô trước mặt mới thỏa được lòng của hắn.
Lục Diễm không nói thêm một câu nào, vừa ra tay lập tức xuất ra Mệnh binh, một thanh trường thương tỏa ra khí thế mạnh mẽ, chưa cần thôi động đã có hỏa diễm hồng sắc vờn quanh, hệt như một cây đuốc khổng lồ vậy.
- Hỏa Diễm Tứ Phương!
Trường thương xúc thế, sau đó dũng mãnh đâm tới, xích hồng sắc hỏa diễm loa văn dũng mãnh hướng tới đối thủ, lăng không hóa thành hỏa lãng trùng trùng điệp điệp mang theo khí thế cuồng bạo lao đi.
- Ta đã nói rồi, sử dụng công kích diện rộng khi đơn đấu là lựa chọn vô cùng ngu xuẩn!
Việt cũng chẳng thèm nhìn hỏa lãng cuồng bạo, thân hình cũng chẳng động, một quyền đơn giản đánh ra, lập tức hỏa lãng liền tách ra làm hai.
- Ai nói đây là công kích diện rộng? Hỏa Sát!
Hỏa tinh vọt lên khắp bầu trời, Lục Diễm mượn hỏa thế đứng vận sức chờ phát động, hắn chuẩn bị tung ra một thương nhất kích tất sát.
Một thương mạnh mẽ đâm ra, mang theo toàn bộ áp súc của Lục Diễm, thế nhưng lúc sát chiêu chuẩn bị được tung ra cũng là lúc tu giả yếu nhất. Sát chiêu chưa kịp phát phát, thời cơ vừa vặn tại lúc lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, thân hình của Việt đã xuất hiện trước mặt Lục Diễm, tư thái tràn ngập sức mạnh, một quyền cường liệt như lôi đình phích lịch, như vân hải bôn đằng.
- Ghê tởm!
Lục Diễm kinh hãi, hắn vốn biết kỹ xảo chiến đấu của đối phương rất cao, vì vậy mới sử dụng Hỏa Diễm Tứ Phương để che mắt, không ngờ tiết tấu chiến đấu của mình vẫn bị nhìn thấu, bị phá hỏng không còn một mảnh.
Ngay cả cơ hội thi triển sát chiêu hoàn chỉnh cũng không có, Lục Diễm cảm thấy ấm ức, bất đắc dĩ tay trái thay thế thiết thương, ngưng tụ ra một quả ám hồng sắc hỏa cầu đánh tới.
Hỏa cầu hung mãnh bạo phát, kình khí tứ quyển, nhưng lại đánh vào khoảng không, thân ảnh đối phương đã xuất hiện ở bên trái Lục Diễm từ khi nào. Tốc độ như vậy, e là hỏa cầu của hắn còn chưa phát ra đối phương đã di chuyển rồi.
Quyền kình dũng mãnh, thế như lôi đình, một quyền này đủ khiến Lục Diễm trọng thương.
- Tên khốn! Hỏa Thuẫn!
Trường thương rời tay chủ động xoay tròn, càng nhiều chân khí nóng bỏng dũng mãnh trào ra, lập tức ở trước người Lục Diễm ngưng tụ một hư ảnh lá chăn do hỏa diễm tạo thành, tấm chắn hư ảnh dày trầm trọng, hoa văn trải rộng, bởi vì trường thương xoay tròn mạnh mẽ ma sát với không khí, thỉnh thoảng mặt trên bắn ra từng tia hỏa tinh.
Quyền như lôi đình, hỏa thuẫn trầm trọng, thế nhưng quyền thuẫn va chạm lại không tạo ra bất kỳ chấn động nào, Lục Diễm chỉ cảm thấy vô cùng hụt hẫng, cự thuẫn của hắn không khác nào lá vàng rơi xuống mặt hồ, có chút mất tự chủ.
- A, linh lực của ta...bị hút mất!
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được kích thước hỏa thuẫn rất nhanh nhỏ đi, Lục Diễm hốt hoảng thu hồi trường thương, đối phương đã dùng hư quyền, hắn không cần phải lãng phí linh lực. Thế nhưng hỏa thuẫn vừa rút đi, thì một quyền đột nhiên xuất hiện trước ngực hắn.
- Khinh người quá đáng!
Lục Diễm giận dữ, từ lúc giao chiến đến giờ, hắn hoàn toàn bị đối phương nắm đi, hệt như một đứa trẻ con được người lớn dạy đi vậy, trước giờ chưa có ai khiến hắn ấm ức đến như vậy, có lực mà không được phát.
Thanh trường thương bổ tới, Lục Diễm quyết tâm lấy thương đối phương, ngọc thạnh câu phần, hắn quá mức tức giận rồi.
Ba!
Ngoài dự liệu của Lục Diễm là đối phương đột nhiên lui lại, không hề có dấu hiệu, cảnh này khiến hắn một thương đánh lên hư không, cảm giác phiền muộn, trường thương trong hai tay thiếu chút nữa tuột mất, cánh tay tóe ra xích huyết đỏ thẫm, khóe miệng không kìm được rỉ máu. Nhưng vào lúc này, đối thủ của hắn vốn dĩ đã thối lui đến hơn mười thước lại xuất chiêu.
- Tự mình tìm chết!
Lục Diễm vẻ mặt dữ tợn, xích huyết nhuốm đỏ hai tay điên cuồng ngưng tụ lại bao quanh thanh trường thương, theo tay phải hắn vung lên, thanh trường thương mang theo ngọn lửa đỏ sẫm như máu tươi bổ tới.
Hồng diễm kết hợp với xích huyết cuộn lên không trung, như một ngọn ma hỏa đến từ địa ngục đốt cháy cả bầu trời, kình phong rít gào, bất kỳ viên mãn giả Đệ nhất Bộ nào trúng phải đều sẽ chết không phải nghi ngờ.
Huyết sắc ma thương cực độ khủng bố thiêu rụi cả một phần chiến đài, cả đấu trường đều trở nên nóng rực, ngay cả chuyên gia về hỏa hệ như Viêm Linh cũng có chút không chịu nổi. Chỉ có điều một sát chiêu mạnh mẽ như vậy, không đánh trúng được mục tiêu, thì không khác nào phế thức.
Thân ảnh của Việt vô thanh vô thức xuất hiện bên cạnh người Lục Diễm, một quyền mộc mạc không chút khí thế nện lên vai đối thủ, nhưng lại khiến cho Lục Diễm cảm giác áp lực cực lớn, nếu trúng phải quyền này e rằng sẽ trọng thương.
- Ta nhận thua!
Lục Diễm vội vàng hô lên, nếu trọng thương thì những trận sau đó sẽ rất khó khăn, thậm chí ngay cả việc lọt vào tốp năm cũng không thể, nếu có thể hạn chế được hao tổn thì nên làm, dù sự kiêu hãnh không cho phép hắn làm như vậy.
Việt cũng biết đối phương sẽ làm ra lựa chọn như vậy, một quyền của hắn thực tế không có bao nhiêu lực lượng cả, chỉ đơn thuần dọa rồ chút thôi, ngay khi đấm nhẹ lên vai của Lục Diễm, thân hình lập tức mượn đà lui về sau.
- Ngươi...
Cơ thể run run, há miệng phun ra một ngụm máu lớn, Lục Diễm đương nhiên cảm nhận được một quyền vừa rồi hoàn toàn không có chút lực lượng, nếu hắn không nhận thua thì cũng chẳng làm sao cả. Đương nhiên chênh lệch thực lực giữa hai bên là lớn, hắn không hối hận vì nhận thua, chỉ là cảm thấy uất ức khi bị đối thủ dắt mũi như vậy, ngay cả việc hắn nhận thua cũng biết trước.
- Phụt!
Lại phun ra một ngụm máu nữa, càng nghĩ càng thấy uất ức, thân hình Lục Diễm trở nên lảo đảo, rất nhanh ngã xuống chiến đài.
Ba!
Trên tầng cao nhất của khán đài, Lục Dương sơn chủ sắc mặt âm trầm, tay vịn nhất thời bị hắn đánh nát.
Ở bên cạnh, đại trưởng lão của Lục Dương sơn nhíu mày nhìn Lục Diễm, mở miệng hỏi:
- Diễm Nhi bị thương sao?
- Không phải! Tiểu tử này hoàn toàn biết trước Diễm Nhi sẽ nhận thua, một quyền vừa rồi không có chút linh lực nào! Diễm Nhi có lẽ nộ khí công tâm, vì vậy mới không ngừng thổ huyết như vậy!
Ở một phía khác, Tả Kiếm khẽ nhíu mày, mở miệng lẩm bẩm:
- Tại sao hắn có thể luân chuyển giữa phòng ngự và tấn công nhanh như vậy chứ? Lẽ nào linh lực có thể vận hành nhanh đến như vậy?
Bên cạnh hắn, Phi Vân lão nhân lắc đầu phủ nhận. Phi Mã Mục Trường nổi danh nhờ tốc độ, cụ thể là tốc độ vận hành linh lực, nhưng cũng không thể nào nhanh đến như vậy.
- Đúng là tốc độ vận hành linh lực của hắn rất nhanh, nhưng chưa đạt đến mức đó, có lẽ tiểu tử này thực sự đọc được hành động của đối thủ!
- Không thể nào! Đó là năng lực của cường giả Bước thứ hai!
- Ngươi biết sở trường của Phi Mã Mục Trường bọn ta, dù là tiểu thiếu chủ cũng không có tốc độ vận hành linh lực như vậy! Hắn thực sự đọc được lộ tuyến của đối thủ, xem ra tiểu thiếu chủ thực sự có đối thủ!
Trong đầu lão hiện lên cuộc trò chuyện của hai vị thiếu chủ trước khi khởi hành đến Thiên Nguyệt chiến.
“Minh nhi, ta biết đệ rất tự tin, nhưng hãy chú ý quan sát Liên Sinh Liên và Nam Vấn Thiên, bọn họ thực sự rất mạnh!”
“Đại ca, ta biết hai người đó mạnh, nhưng có kẻ còn khó đối phó hơn nhiều!”
"Mạnh hơn cả Liên Sinh Liên và Nam Vấn Thiên? Là ai vậy?"
"Một vị tiểu huynh đệ, mà ngay cả ta cũng nhìn không thấu!"
Truyện khác cùng thể loại
485 chương
98 chương
13 chương
92 chương
93 chương
11 chương