Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên
Chương 47 : Kế hoạch hoàn mỹ
"Hoàng thượng, Hoàng thượng. . . . . . Người phải làm chủ cho thần thiếp Hoàng thượng." Lan phi đi vào vừa nhìn thấy Bách Phi Thần, hai mắt đẫm lệ vọt tới, sắc mặt trắng bệch vì rơi xuống nước vẫn còn kinh sợ, gắt gao níu lấy y phục của Bách Phi Thần không chịu buông tay. Khóc kêu thật thê thảm.
Bách Phi Thần đẩy ra cũng không được mà không đẩy ra cũng không được, trong lúc nhất thời sắc mặt càng đen hơn, mặc dù người ngoài nhìn là vì chuyện Lan phi bị hại mà tức giận.
"Lan phi, Bổn cung làm chủ cho ngươi được không?" Bị Lan phi không nhìn đến, Đại Nhi chạy đến bên cạnh Bách Phi Thần cười như hoa.
"A —— Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng! Thần thiếp không phải cố ý! Nương nương đừng giết ta!" Lan phi vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Đại Nhi bị sợ đến thối lui hai bước lập tức ngã trên mặt đất, thân thể vẫn có ý lui về phía sau, trong mắt hoảng sợ rõ ràng không phải giả vờ.
Lan Thụy nhìn bộ dáng nữ nhi bảo bối của mình này thầm nghĩ ở trong cung nhất định bị bao nhiêu khổ sở, nhất thời trong lòng tức giận muốn lao ra bảo vệ Lan phi, lại bị Thân Vương vẫn không hề động dung ngăn lại.
"Chuyện Hoàng gia, chúng ta không tiện nhúng tay."
Lúc này ánh mắt tức giận nhìn Đại Nhi chằm chằm, dường như muốn dùng mắt giết chết Đại Nhi.
"Lan phi nói xem, tại sao Bổn cung muốn giết ngươi? Ngươi phải nói cho rõ ràng." Đại Nhi từng bước một tiến đến gần, bộ dạng không hỏi ra nguyên cớ thề không bỏ qua.
"Phụ thân, phụ thân, cứu nữ nhi, nữ nhi không muốn chết, phụ thân. . . . . ." Lan phi sợ hãi né tránh ánh mắt của Đại Nhi nhìn loạn bốn phía, lúc nhìn thấy Lan Thụy giống như chộp được cọng cỏ cứu mạng, nhào tới nắm gắt gao vạt áo của hắn không chịu buông tay, bộ dáng sợ bị làm hại.
Nhìn thấy bộ dáng của Lan phi, tất cả mọi người có mặt bao gồm Triển Phong Hoa cũng buồn bực, điều này rõ ràng không phải diễn trò, chẳng lẽ Lan phi nói là sự thật? Nhưng. . . . . .
Ngẩng đầu nhìn về phía Đại Nhi như có điều suy nghĩ, cười tự giễu, lắc đầu một cái, hắn nghĩ không ra! Đụng đến chuyện vị Hoàng hậu cực phẩm hắn liền nghĩ không ra nguyên nhân, chẳng lẽ trời sinh là khắc tinh?
Bách Phi Thần cũng nhíu mày thật chặt, chẳng lẽ là kế sách của Đại Nhi? Thế nhưng kế sách này rốt cuộc là vì cái gì? Hơn nữa làm như thế thiếu chút nữa Lan phi mất mạng. . . . . . Quay đầu nhìn về phía Hinh Tuyết cúi đầu cười châm biếm, trong lòng càng thêm mê man.
Hắn mới vừa. . . . . . Nghi ngờ nàng. . . . . . Bách Phi Thần thật sự không biết nên làm sao. Lúc mọi người đều cho rằng tất cả chứng cớ đều nhằm vào Đại Nhi thì hắn cũng nghi ngờ nàng? Cho dù hoàn cảnh cho phép, hắn vẫn. . . . . . Không nên nghi ngờ nàng.
Tay chấp sau lưng, ngón tay nắm thật chặt, bị cây trâm nắm trong tay cắt rách da nhưng cũng không phát hiện.
"Hoàng thượng cảm thấy thế nào? Là dựa vào đó định tội danh của thần thiếp hay là chờ Lan phi tỉnh táo lại rồi suy nghĩ sau?" Đại Nhi hài lòng quay đầu lại nhìn về phía Bách Phi Thần. Khi nhìn thấy ánh mắt của hắn nổi lên nghi ngờ thì trong lòng nàng bị hung hăng quất một cái.
Hắn không tin nàng, không tin nàng. . . . . .
Đúng vậy, một người dễ dàng chối bỏ tình cảm nhiều năm thì không thể nào có lòng tin. Khi nàng nhìn thấy hắn đối đãi với Hinh Tuyết như thế thì nên hiểu.
Quả nhiên trước kia mình quyết định chính xác, nam nhân cái gì, không quan trọng hơn bản thân mình, bọn họ không có tâm, sẽ không yêu. Huống chi là Đế Vương quyền cao chức trọng như hắn, hai chữ tin tưởng đối với hắn quá xa xỉ. Hắn không dám, cũng không thể, càng không biết.
Là người của hai thế giới, lần đầu tiên có loại cảm giác đau lòng, giống như bị một cái gì đó không rõ giam cầm, từ từ thiếu dưỡng, không thở nổi. Từ trái tim lan tràn đến mỗi một tấc xương trong thân thể, lặng lẽ lan tràn, trong lòng đau đớn triệt để. Một cảm giác lạnh lẽo từ trong tràn ra ngoài, đầu ngón tay cũng không nhịn được run rẩy.
Bỗng nhiên ánh mắt chuyển sang Ôn Ngọc, muốn từ nàng tìm được chút ấm áp. Quả nhiên, con ngươi dịu dàng như nước lẳng lặng nhìn về phía nàng, khiến cho trong lòng Đại Nhi run rẩy tìm được một chút an ủi. Mới gặp mặt một lần mà thôi, cứ như vậy tin tưởng nàng vô điều kiện, vẫn còn người tín nhiệm. Khóe miệng cong lên tự giễu, lại một lần nữa nhìn về phía Bách Phi Thần, trong con ngươi hoa đào ôn nhu đã không buồn không vui, không có chút cảm xúc.
Hắn có thể như thế, nàng cũng có thể —— cuối cùng xa lạ.
"Hoàng thượng, chuyện còn chưa đủ rõ ràng sao? Lan nhi cũng đã như vậy, ngài còn muốn bao che cho hung thủ sao? !" Lan Thụy thấy nữ nhi của mình như vậy Bách Phi Thần còn do dự không quyết, tâm tình vốn tức giận càng không thể đè nén được. Nữ nhi của hắn cũng là một mạng, hắn không thể nhìn nữ nhi của mình bị khi dễ. Cho dù bị Bách Phi Thần ghi hận, hắn cũng muốn đòi lại công đạo cho nữ nhi của mình, Lan gia hắn chỉ có một người nối dõi duy nhất a.
"Lan đại nhân, tốt nhất ngươi khuyên Lan phi nói rõ ràng tình huống lúc đó, vu oan cho Nhất Quốc Chi Hậu tội danh cũng không nhỏ! Cho dù các ngươi nhận định do Bổn cung gây nên, lời nói điên điên khùng khùng của người trong cuộc có thể dùng sao? Bổn cung không nhớ rõ Bách vương triều có quy định này." Đại Nhi bộc lộ toàn bộ khí thế, cả người tản mát ra khí chất kiêu ngạo làm cho những người có mặt đều cảm thấy Đại Nhi thay đổi, không chỉ là tức giận mà thôi, trong đó dường như pha lẫn nhiều thứ.
Quyết tuyệt. Dứt khoát vạch rõ ranh giới với Bách Phi Thần.
Đúng vậy, Đại Nhi không trông cậy vào Bách Phi Thần sẽ nói gì, làm gì, thứ nàng cần, không phải lòng tin không chắc chắn, không phải nhìn thấy chứng cớ liền muốn phản bội nàng. Cho nên hiện tại nàng rất bình tĩnh tỏ rõ thái độ của mình, Lâm Đại Nhi nàng, từ đầu đến cuối không cần dựa vào bất luận kẻ nào, cho dù ngươi là Hoàng đế, cho dù là ông trời, là thần thánh. Không vì nàng, ở trong mắt nàng cũng đều không đáng giá.
"Lan đại nhân nên trấn an Lan phi nương nương cho tốt để cho nàng nói rõ tình huống lúc đó đi, nếu muốn hiểu rõ ràng chân tướng thì không thể thiếu lời nói chứng minh của Lan phi nương nương, Lan đại nhân cũng không muốn gánh lấy tội danh. . . . . . tùy ý vu oan cho Đế hậu chứ." Không thể không nói, Triển Phong Hoa là người nhạy cảm nhất trong tất cả mọi người, lúc Đại Nhi nói ra lời này trong nháy mắt hắn liền lựa chọn vô điều kiện đứng về phía Đại Nhi, không vì cái gì khác, chỉ vì nàng cũng có kiêu ngạo như hắn.
Kiêu ngạo không để cho người khác nghi ngờ, kiêu ngạo khinh thường kẻ dùng thủ đoạn làm liên lụy người vô tội để đạt tới mục đích nào đó. Hắn là hồ ly, cũng là một con hồ ly kiêu ngạo, mà trước mặt Hoàng hậu nương nương, ngay cả kiêu ngạo hắn cũng không bằng. Lợi dụng thiết kế âm mưu, dương mưu đối phó với kẻ địch là một chuyện, làm liên lụy đến những người khác lại là một chuyện khác. Loại chuyện như vậy hắn không biết làm, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không làm.
Chỉ vì, chuyện lần này quá thấp kém, thấp kém đến nổi Triển Phong Hoa cũng khinh thường, thử hỏi một người kiêu ngạo hơn hắn làm sao sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy? Ở trong hoàng cung này người đáng giá để Hoàng hậu nương nương đối phó, đếm trên đầu ngón tay, cần gì phải phiền toái như vậy. Cho nên cuộc nháo kịch này, rõ ràng cho thấy người có lòng thiết kế.
Nhưng lại không thể không nói —— rất hoàn mỹ.
Thời gian địa điểm tính toán chính xác, thành công đưa tới oanh động, đoán chắc áp lực đến từ triều đình khiến cho Hoàng thượng không thể không công khai thẩm tra chuyện này, nhân chứng, vật chứng đầy đủ mọi thứ, ngay cả biểu hiện của Lan phi cũng có thể nói hoàn mỹ, lời chứng như vậy cũng không cần nói, theo tình hình trước mắt xem ra lần này Hoàng hậu nương nương khó tránh khỏi số kiếp, hơn nữa liên lụy đến Nội Các Thủ Phụ, Hoàng thượng nhất định phải cho một câu trả lời hài lòng, phế hậu thì dễ, quan trọng là sau khi phế hậu. Hiện tại Thái hậu đang bệnh nặng cũng không giúp được. Thật sự là thời cơ cực tốt diệt trừ Hoàng hậu nương nương.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
56 chương
51 chương
38 chương