Để em tìm người ngoại tình với anh

Chương 21 : Để em tìm người ngoại tình với anh

Liễu Y Nam khâm phục Lương An ở một điểm, chính là đã lúng túng như vậy rồi còn có thể cười ngồi ở chỗ này ăn cơm.   Lộ Thịnh biết bề ngoài Liễu Y Nam nhìn như không có chuyện gì, nhưng trong lòng đã sớm nổi lửa. Hơn nữa khi dùng cơm, ngọn lửa trong lòng Liễu Y Nam càng bùng cháy mãnh liệt hơn.   Vì làm Lương An khó chịu, tất cả càng cua nhỏ Liễu Y Nam đều đưa cho Lộ Thịnh, ra hiệu anh bóc thịt cua cho cô ăn, Lộ Thịnh lại vui vẻ chấp nhận.   "Vẫn là con gái em tốt, em nhìn Tiểu Thịnh đối với con bé tốt chưa kìa." Mợ quay về phía Nam Nhân nói.   Nam Nhân khẽ cười, quay đầu trừng Liễu Y Nam một chút, ra hiệu cô đừng có mà tùy hứng quá, cái gì cũng sai Lộ Thịnh.   "Ài, em chỉ lo lắng cho Lương An nhà em, không biết lúc nào mới có thể dẫn một bạn trai về nhà, chị xem, học nghiên cứu sinh, tiến sĩ, kết quả học tập và công việc đều tốt như vậy nhưng cũng có tác dụng đâu." An Cần múc một muỗng giấm, ăn chân cua vô cùng ngon miệng "Như Liễu Liễu mới là tốt nhất, con gái mà, kết quả học tập với công việc không cần tốt, chỉ cần gả cho một người đàn ông tốt thì mới là hạnh phúc nhất, đúng không?"   Mấy câu này, nói ra vô tâm biết bao nhiêu, Liễu Y Nam cuối cùng cũng biết, cái kiểu nói chuyện đâm chọt đó cũng là do di truyền.   Ngọn lửa trong lòng cô sắp cháy hừng hực rồi. Cô muốn phản kháng lại, cô muốn đứng lên cãi nhau, cô muốn nói, tôi sợ bà sao, cãi nhau đi, xem ai sợ ai. Nhưng cô không làm được.   "Mợ." Lộ Thịnh buông đũa xuống nhìn An Cần: "Thật ra cháu rất sợ Y Y học nhiều, cô ấy thông minh như vậy, còn học nhiều nữa thì cháu thật sự sợ mình không xứng với cô ấy."   Liễu Y Nam nhìn đũa của mình, không hề khoa trương mà nói, lời nói của anh giống như hành tây, trực tiếp làm cô rơi nước mắt.   Lộ Thịnh cúi đầu nhìn Liễu Y Nam một chút, nói tiếp: "Thật ra, mợ, cháu cũng không tốt như mợ nói, cháu có thể lấy được cô ấy mới chính là so với cái gì cũng mạnh hơn, hơn nữa...." Lộ Thịch liếc nhìn phương hướng của An Cần và Lương An: "Trong lòng cháu trên thế giới này không có bất kỳ cô gái nào tốt hơn Y Y."   Liễu Y Nam cúi đầu, giọt nước mắt lách tách rơi xuống, đột nhiên cô ngẩng đầu lên, mu bàn tay đỡ trán: "Ai nha, mẹ, gừng trong giấm này mẹ cắt lớn quá rồi, cay chết con..."   Cô đứng lên: "Con đi rót chút nước lạnh, cay chết con rồi."   "Đứa nhỏ này, trời lạnh như thế này rồi lấy đâu nước lạnh chứ." Nam Nhân quay về bóng lưng của cô nói.   Thật ra Liễu Y Nam đối với mấy câu nói này của An Cần đã sớm miễn dịch, bà ta lúc nào cũng đang khích lệ Lương An, lại chung quy phải so với Liễu Y Nam, mấy lời nói ngoài thì khen ngợi bên trong thì trào phúng nói không ít.   Liễu Y Nam từng hỏi Nam Nhân, mẹ nghe không hiểu sao? Ý trong lời nói này.   Nam Nhân sẽ nói Liễu Y Nhân là: chiếm tiện nghi qua lời nói thì cứ chiếm đi, con coi như không nghe thấy, mợ chính là người như vậy, tâm cũng không xấu, hơn nữa, kết quả học tập của con quả thật cũng không bằng Lương An, không phải sao? Dù sao cũng là thân thích, con còn muốn cãi nhau?   Câu nói dù sao cũng là thân thích này, giống như là kim cô chú trên đầu Tôn Ngộ Không, vây lấy Liễu Y Nam, làm cho cô tức giận lại không thể phản kháng.   Nhưng là Lộ Thịnh giúp cô nói chuyện, trên phương diện kết quả học tập cô mãi mãi không có cách nào thắng được Lương An, giúp cô nói chuyện.   Lau khô nước mắt, Liễu Y Nam trở lại bàn ăn, An Cần lại đang khen ngợi Lộ Thịnh biết nói chuyện, Lương An thì không, học thì được, không biết ăn nói, muốn học tập Lộ Thịnh một chút.   Phảng phất như tất cả những cái vừa nãy như chưa từng xảy ra vậy.   Sau khi ăn tối xong Lộ Thịnh chủ động xin đi giết giặc rửa chén, Liễu Y Nam không muốn ngồi ở phòng khách tán gẫu, bên cạnh Lộ Thịnh giúp đỡ: "Chỉ cần đặt trong máy rửa bát rửa đi, rửa tay phí công."   "Đúng là khá phí công..." Ánh mắt Lộ Thịnh ám chỉ về phía phòng khách, "Nhưng rửa xong sớm thì phải đến chỗ đó tán gẫu."   "Vậy thôi đi, vẫn là rửa tay đi."   "Còn chưa vui vẻ?" Lộ Thịnh hỏi cô.   Liễu Y Nam lắc đầu một cái, lại gật đầu: "Chỉ còn chút xíu."   "Buổi tối dẫn em đi chơi?"   "Đi chỗ nào?"   "Đi rồi em sẽ biết."   An Cần và Lương An ăn cơm trưa xong không bao lâu liền rời đi, Lộ Thịnh và Liễu Y Nam ăn cơm tối xong mới đi.   Lộ Thịnh nói phải lái xe hai tiếng, Liễu Y Nam mới ban đầu còn tràn đầy phấn khởi đoán xem hai người sẽ đi đâu, đợi chạy trên đường cao tốc không bao lâu liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.   Hơn tám giờ, hai người đến nơi cần đến, là một trấn cổ tên Đông Giao, trước đó Liễu Y Nam vẫn luôn muốn đến nơi này. Trấn cổ đan xe rất nhiều ngõ phố và cầu nhỏ, đường phố ven sông giữ được diện mạo của trấn cổ đồng thời cũng xây dựng không ít các loại quán bar, phòng trà.   "Thật đẹp." Liễu Y Nam cảm thán.   Xa hoa trụy lạc, lại mang theo nét dịu dàng đặc biệt của trấn cổ.   Hai người đi dạo mấy ngõ phố quan trọng một vòng, Liễu Y Nam ăn đặc sản của trấn cổ Đông Giao, vui vẻ vô cùng.   Vốn tưởng rằng đi dạo xong sẽ về khách sạn nghỉ ngơi, không nghĩ đến Lộ Thịnh lại nói với cô: "Dẫn em đến một nơi."   Thần thần bí bí.   Lộ Thịnh lái xe đến một ngọn núi, anh cho xe dừng lại, dẫn theo Liễu Y Nam đi tới phía trước: "Nhìn."   Toàn bộ phong cảnh của trấn cổ hiện ra mồn một trước mặt, buổi tối trấn cổ như khoác lên mình một tấm lụa mỏng, từ trên cao nhìn xuống, tất cả đều như đã trải qua ống kính lấy nét vậy.   "Oa!" Liễu Y Nam kinh ngạc thốt lên, "Sao anh lại tìm được nơi này?"   Mỗi một nơi đều có một chỗ có thể nhìn được cảnh của toàn bộ thành phố, nơi này tuyệt đối không phải, nhưng lại càng đẹp hơn so với nơi ngắm cảnh đó.   "Trước kia có một người bạn làm về du lịch, khi đi lên núi thăm dò địa điểm du lịch thì tình cờ thấy được nơi này, ban ngày nơi này cũng rất đẹp, anh nghĩ buổi tối sẽ càng đẹp hơn." Lộ Thịnh nhìn cô, "Thích không?"   "Thích, rất thích."   Ánh trăng thật đẹp, trấn cổ thật đẹp, mỗi cảnh tượng đều giống như tranh vẽ.   Hai người ngồi trên mui xe, Lộ Thịnh kéo tay cô, quay đầu nhìn cô: "Ngày hôm nay em chịu tủi thân rồi."   Không phải là câu nghi vấn, là câu khẳng định.   Liễu Y Nam thở dài, im lặng hồi lâu, mới mở miệng: "Thật ra mỗi lần em đều muốn đáp trả, em có rất nhiều câu có thể đả thương người khác, nhưng em lại không thể nói, em không thể dùng vết thương mà Lương An đã chịu đi tổn thương lại bọn họ. Nhưng mỗi lần em lại giống như bị đạo đức bắt cóc vậy, phải chịu đựng những câu nói kia của mợ em, tất cả mọi người đều nói đây là chuyện nhỏ, là chuyện nhỏ, không nghe là được rồi, bọn họ đều nói em chú ý là vì em không đủ mạnh, có lúc em cũng nghĩ, có phải thật sự là quá làm kiêu rồi không. Dùng lời của mẹ em mà nói, dù sao cũng là thân thích."   "Đương nhiên không phải." Lộ Thịnh nhìn về phía trước, "Rất nhiều người sẽ quên đi tổn thương do bạo lực ngôn ngữ, Y Y, em có thể đáp trả, khi em cảm thấy bị tổn thương. Em nên tự nói với chính mình là: Chỉ là thân thích thôi mà."   Đã nghe qua rất nhiều lần "Quên đi, đừng như vậy, nhịn một chút, dù sao cũng là thân thích."   Liễu Y Nam lần đầu tiên nghe được có người nói với mình "Em có thể đáp trả. Bọn họ chỉ là thân thích thôi mà."   Lộ Thịnh nhìn cô: "Thật ra cũng không cần, sau này...có anh, anh giúp em đáp trả."   Liễu Y Nam lại một lần nữa bị câu nói của anh làm rơi nước mắt.   "Sao lại khóc? Hử?" Lộ Thịnh nâng mặt cô lên, dùng ngón tay cái lau nước mắt trên mặt cô đi.   Liễu Y Nam kéo cánh tay anh, nhón chân lên, hai tay vòng lấy cổ anh, dán lên đôi môi anh.   Liễu Y Nam chưa từng nghĩ đến, quan hệ của cô và Lộ Thịnh sẽ đi đến ngày hôm nay, đúng vào lúc này, Liễu Y Nam không hề dùng câu nghi vấn để tự nói với mình, cô rất khẳng định, Lộ Thịnh cũng yêu thích cô.   Nụ hôn của anh, dịu dàng lại triền miên, đôi môi mỏng xoa nắn nhiều lần trên môi cô, đầu lưỡi chạm vào nhau như sinh ra tia lửa điện, trực tiếp đánh vào nơi sâu nhất trong lòng hai người.   "Lộ Thịnh." Liễu Y Nam buông anh ra, xem như đây là thời khắc tươi đẹp nhất, thời khắc thuộc về hai người, câu hỏi quanh quẩn đáy lòng cô vẫn phải hỏi.   "Hả?"   "Anh... và Lương An đã từng yêu nhau sao?"   "Cái gì?" Lộ Thịnh cau mày, anh không hiểu vấn đề này sao lại có.   "Anh và chị họ em, Lương An, từng yêu nhau sao? Chị ấy nói hai người từng yêu nhau, em muốn nghe anh nói."   "Không có...." Ánh mắt Lộ Thịnh kiên định, "Anh và Lương An chưa từng bên nhau."   "Được." Liễu Y Nam lại hỏi: "Vậy trước kia anh từng thích chị ấy sao?"   "Không có, xưa nay chưa từng thích, anh...."   Lời nói của Lộ Thịnh còn chưa dứt, Liễu Y Nam lần thứ hai hôn lên môi anh.   Nụ hôn này trước sau đều do Liễu Y Nam làm chủ, cô hung hăng quét ngang qua từng chỗ trong cổ họng Lộ Thịnh, cô cuốn lấy đầu lưỡi của anh, thỉnh thoảng còn khẽ cắn một cái.   Liễu Y Nam buông anh ra, môi hơi sưng lên, khóe miệng còn mang theo sợi chỉ bạc.   Cô nhìn anh, nếu như ánh trăng đủ sáng, anh nhất định có thể nhìn thấy yêu thương đong đầy trong mắt cô.   "Chồng ơi." Liễu Y Nam hỏi anh.   "Ừm?"   "Tối nay trăng thật đẹp."   Lộ Thịnh nhìn cô, nhếch miệng, thành một đường cong đẹp đẽ, ôm chặt lấy cô.