Để em tìm người ngoại tình với anh
Chương 16 : Để em tìm người ngoại tình với anh
Chơi một lát, hai người thấy thời gian cũng khá muộn rồi, bé Molly chắc cũng đã tỉnh nên hai người quay về khách sạn tìm bọn họ.
Liễu Y Nam đã mua một chiếc váy công chúa xinh đẹp cho Molly trong cửa hàng của công viên, vừa lúc bé tỉnh ngủ liền thay cho bé, Molly vui mừng tới ca hát.
“Sau khi về nó đã học được nhiều bài hát mới, về nhà đều nói là cô dạy.” Chu Trạm nói với Liễu Y Nam.
Liễu Y Nam nở nụ cười rồi giơ ngón tay cái lên với bé Molly.
Chu Trạm liếc mắt nhìn Lộ Thịnh, tiếp tục nói với Liễu Y Nam: “Sau này cô và Lộ Thịnh mà có con, phương diện ca hát nhất định phải kế thừa cô, giống cậu ta thì xong đời rồi, đời này tôi chưa từng thấy có ai mù nhạc như cậu ta.”
Liễu Y Nam quay đầu nhìn anh một cái.
“Khụ khụ…” Lộ Thịnh đặt tay phải dưới mũi ho khan hai tiếng “Hai giờ có phim 4D, nếu không đi thì lỡ mất.” Nói xong anh liền đi ra bên ngoài. Liễu Y Nam nhịn cười đi theo anh ra khỏi phòng.
Sau khi ăn cơm chiều, bốn người cùng đi xem pháo hoa rồi ra khỏi công viên giải trí.
“Liễu Liễu, hôm nay con rất vui.” Liễu Y Nam đang bế Molly, cánh tay ngắn tũn của cô bé ôm lấy cổ cô.
“Vậy lần sau rảnh thì cô sẽ đến chơi với con có được không?” Liễu Y Nam cười, làm động tác im lặng, “Nhưng mà phải giữ bí mật với các bạn trong lớp đó.”
Molly gật gật đầu, tiếp tục nói với Liễu Y Nam: “Liễu Liễu, cô làm mẹ của con được không?”
Chu Trạm lập tức bịt miệng cô bé lại rồi bế con gái qua, nhìn gương mặt xấu hổ của Liễu Y Nam và vẻ mặt đen xì của Lộ Thịnh, hắn vội vàng giải thích: “Đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ! Molly đừng có nói bậy!”
“Daddy! Why?” Molly kéo tay Chu Trạm ra, vẻ mặt khó hiểu.
Chu Trạm không biết phải giải thích với bé như thế nào, chỉ có thể nói qua loa: “Về sau sẽ tìm cho con một người mẹ khác, cô Liễu không được.”
Molly có chút tức giận: “Bà nội nói không sai, daddy chính là sugercane!”
Liễu Y Nam không hiểu, quay đầu hỏi Lộ Thịnh: “Sugercane? Cây mía? Là cái gì?”
Lộ Thịnh ghé sát vào tai cô: “Đồ cặn bã.”
“Phụt…” Liễu Y Nam bật cười.
Liễu Y Nam cười, Molly cũng cười theo: “Vậy lần sau chúng ta đi chơi cùng Summer auntie được không? Lúc trước ở Canada, Lộ uncle và Summer auntie cũng đi chơi với con.”
Chu Trạm lại bịt miệng bé lại lần nữa: “Hôm nay con nói nhiều quá, về nhà ngủ thôi , bọn tôi về trước đây.” Chu Trạm tạm biệt hai người, hoảng hốt dẫn Molly đi.
“Summer mà Molly nói là đồng nghiệp trong phòng làm việc của bọn anh ở Canada, tên là Hạ Tiêu, cô ấy và mẹ của Molly cũng là bạn tốt.” Lộ Thịnh ở trên xe giải thích cho cô.
Liễu Y Nam cúi đầu cười, đây là lần đầu tiên anh giải thích mọi chuyện với cô, cô rất vui.
“Ừm… bánh Palmier lần trước cũng là cô ấy gửi tới đúng không? Em thấy tên cô ấy trên hộp chuyển phát nhanh.”
“Năm sau cô ấy sẽ về nước làm việc rồi, khi nào có dịp anh sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
“Ừm.”
Liễu Y Nam cúi đầu chơi điện thoại, chỉnh lại ảnh hôm nay chụp một chút, sau đó liền đăng chín tấm lên vòng bạn bè, ở giữa là ảnh của cô và Lộ Thịnh. Vòng bạn bè của cô rất sạch sẽ, cả nửa năm mới đăng được một tin.
Một lát sau lại mở ra, có vô số lượt thích và bình luận, đa số đều khen ngợi tuấn nam mỹ nữ, Liễu Y Nam cũng không trả lời nhiều.
Cô phát hiện ra tin đầu tiên trong vòng bạn bè của cô là bài của Lương An, cô ta đăng một liên kết tới bài hát “Anh không còn nhớ em”, còn trích một câu hát: Rõ ràng anh cũng rất yêu em, nhưng chúng ta yêu nhau lại không có kết quả.
Liễu Y Nam trợn mắt, muốn làm ghê tởm ai vậy. Cô đột nhiên có một suy nghĩ, quay đầu hỏi Lộ Thịnh: “Em có thể xem điện thoại của anh một chút không? Xem vòng bạn bè thôi.”
Lộ Thịnh đưa điện thoại cho cô: “Mật khẩu là 0628.”
Liễu Y Nam mở vòng bạn bè của anh ra, phía trên tin cô đăng là tin của một người khác, cô trực tiếp ấn vào danh sách bạn bè tìm được Lương An rồi ấn vào, trên đó cũng không có liên kết của bài hát kia.
Nói cách khác, Lương An hoặc là chặn không cho Lộ Thịnh thấy tin này hoặc là chỉ đơn thuần để cô xem mà thôi. Liễu Y Nam không hiểu hành động này của Lương An cho lắm.
Liễu Y Nam nhớ tới những lời Tô Lệ Vãn nói, có khả năng, Lộ Thịnh thực ra không thích Lương An hay không. Nhưng mà cô không dám hỏi anh, cô sợ nhỡ đâu anh nói bọn họ quả thật đã từng bên nhau thì thà rằng cô không biết còn hơn.
“Sao vậy?” Lộ Thịnh hỏi cô.
“Không có gì. Em muốn xem ảnh có rõ không thôi.” Liễu Y Nam trả điện thoại cho anh “Mẹ em nói, ngày mai sau khi tan làm thì về nhà ăn cơm.”
“Được, vậy mai em đừng lái xe, buổi sáng anh đưa em đi, buổi chiều đón em tan làm về chung.”
“Không cần, tan làm em sẽ đi tàu điện ngầm cho tiện, sáng mai anh đưa em đi được rồi.”
“Ừ.”
Liễu Y Nam cảm thấy cuộc sống hiện tại quá đỗi bình thường, dường như hai người kết hôn là vì tình yêu vậy.
Lúc trước, khi Lộ Thịnh nói “Kết hôn với anh đi” Liễu Y Nam đã sững sờ một hồi lâu, một mặt là kinh ngạc, một mặt là cảm thấy kích động, cho rằng Lộ Thịnh đang tỏ tình với mình.
Đương nhiên không phải tỏ tình mà còn dội cho cô một gáo nước lạnh.
“Bà ngoại của anh đã lớn tuổi rồi, bà hi vọng thấy anh lập gia đình.” Lộ Thịnh nói với cô.
“Chỉ… như vậy?”
“Đúng vậy.” Lộ Thịnh gật gật đầu.
“Vậy tại sao lại là em?” Sự kỳ vọng của Liễu Y Nam đã giảm xuống nhưng chưa chạm tới mức không, cô chỉ cần anh nói một câu “Anh rất thích em” hay là “Anh có chút tình cảm với em” là được lắm rồi.
“Nghe nói nhà máy của chú Liễu đang thiếu vốn quay vòng, anh có thể cung cấp.”
Ánh mắt Liễu Y Nam lạnh xuống một chút: “A, ý anh là dùng một số tiền mua hôn sự của em đúng không?”
“Cũng không phải, anh hy vọng em có thể suy xét đề nghị của anh, nếu…” Lộ Thịnh nắm chặt cốc nước, “Nếu em không muốn, anh vẫn sẽ giúp chú Liễu.”
“Anh nhiều tiền quá tiêu không hết? Muốn đi làm từ thiện? Nhà em không cần người giúp.” Liễu Y Nam dùng sức đè nén cánh tay mình, cô sợ mình không nhịn được sẽ hắt nước vào mặt anh mất.
“Vậy, em có thể làm việc thiện không? Coi như giúp anh, cùng anh… kết hôn.”
Anh đã đúng, cô thích mềm không thích cứng.
Cuối cùng, Liễu Y Nam cũng không biết là do suy nghĩ của mình quấy phá hay là do không có cách nào từ chối anh, dù sao cô cũng đã đồng ý với anh rồi.
**
Lộ Thịnh tắm rửa xong, Liễu Y Nam ngồi trước đàn, vẫy tay với anh: “Lại đây ngồi.”
Lộ Thịnh đến ngồi bên cạnh cô, Liễu Y Nam hỏi anh: “Anh có hát được bài ngôi sao nhỏ không?”
“Liễu Y Nam.” Lộ Thịnh lạnh lùng nhìn cô.
“Ha ha ha ha, thử một lần xem sao.” Liễu Y Nam đàn một đoạn ngắn, thấy anh vẫn ngồi im thì đẩy eo anh: “Hát một chút đi!”
“Khụ khụ…. twinkle twinkle little star, how…”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Liễu Y Nam cười đau cả hông.
Lộ Thịnh đứng lên muốn đi, Liễu Y Nam lập tức giữ anh lại: “Đừng đi, đừng đi, để cô giáo Liễu phụ đạo cho anh.”
Lúc này anh mới miễn cưỡng ngồi xuống, Liễu Y Nam đệm một nốt: “Đô….” Cô nâng cằm nhìn anh, ra hiệu anh hát theo.
“Đô…” Lộ Thịnh không tình nguyện phối hợp theo.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ah, thôi, anh ưu tú quá cô giáo Liễu dạy không nổi.” Liễu Y Nam cười ngặt nghẽo.
Lộ Thịnh lại đứng lên lần nữa, Liễu Y Nam giữ anh lại: “Xin lỗi, xin lỗi, vậy anh đệm đàn đi.”
“Anh không biết.”
“Không biết thì sao anh lại đặt đàn ở đây? Cây đàn này không hề rẻ đâu.” Liễu Y Nam thuận miệng nói thêm: “Chẳng lẽ là mua cho em.”
“Ừ.” Lộ Thịnh nhẹ nhàng gật đầu.
Liễu Y Nam ngây người, nhìn anh.
“Em đánh thử xem.”
“Ừm ừm…” Liễu Y Nam hoàn hồn.
Liễu Y Nam bắt đầu đánh đàn, Lộ Thịnh ngồi bên cạnh cô, nhìn cô chuyên chú đánh đàn, còn giúp cô vén tóc ra sau tai. Cô thi thoảng lại quay đầu qua nhìn anh.
Đàn xong một bài, Liễu Y Nam hỏi anh: “Hay không?”
“Hay, ca khúc chủ đề của La La Land, City of stars.”
“Ừm…” Liễu Y Nam trêu anh: “Anh hát được không?”
Vẻ mặt vui vẻ của Lộ Thịnh trong thoáng chốc liền sụp đổ, Liễu Y Nam cười hì hì kéo tay anh: “Em đảm bảo, nếu lần này hỏng thì em sẽ chơi thêm hai lần nữa.”
Cô cười ngả cả người vào người anh: “Sao anh lại… hát khó nghe như vậy…. ha ha ha ha ha ha… chứ.”
Lộ Thịnh bị chọc tức, anh quay sang cù cô.
“Được rồi em không nói nữa.” Cô đầu hàng.
Liễu Y Nam nhìn anh, chậm rãi vuốt khuôn mặt anh, đợi khi môi hai người sắp chạm vào nhau thì cô lại mở miệng hỏi: “Anh hát bài hai con hổ cũng bị lạc giọng sao?”
Nói xong Liễu Y Nam muốn chạy trốn nhưng lập tức bị anh kéo lại, anh khiêng cô lên rồi vỗ vào mông cô: “Chút nữa em kêu lên thì đừng có lạc giọng.”
Liễu Y Nam chửi thầm trong lòng, sao anh lại nói chuyện một cách phóng túng như vậy.
Sau khi bị anh lăn lộn cả đêm, trước khi chìm vào giấc ngủ, Liễu Y Nam lại nghĩ tới một vấn đề: Vị trí của cây đàn rõ ràng là được thiết kế sẵn, anh nói đàn là anh mua cho cô. Vậy thì có phải căn phòng này cũng là mua cho cô hay không?
Liễu Y Nam cảm thấy mình không nên nghĩ tiếp nữa, nên nhanh chóng đi ngủ, bởi vì trong mơ cái gì cô cũng có.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
74 chương
72 chương
20 chương
26 chương
134 chương
12 chương
91 chương