Biết Cao Phong đã bắt đầu sốt ruột rồi, Dương Thảo khẽ đảo mắt, nói vớt vát: - Em chưa buồn ngủ nữa, hay là mình ngồi thêm chốc lát. - Chưa buồn ngủ cũng không sao, cứ về phòng trước cho ấm. - Nhưng mà... - Dương Thảo, em có biết cả ngày nay anh đã bận rộn thế nào trong lễ cưới của chúng ta không? Anh đã phải tiếp đón và nói chuyện với rất nhiều khách khứa, chân đứng đến mỏi nhừ luôn rồi vậy mà bây giờ em còn không cho anh lên giường nằm ngủ ư? Rốt cuộc thì em đang ngại ngùng gì nào? Trông cái cảnh Cao Phong vừa cầm đuôi tóc mình đưa lên môi hôn nhẹ vừa ngước mắt nhìn chăm chú với câu hỏi thẳng thừng như vậy, đúng là khiến Dương Thảo chẳng biết phải trả lời thế nào. Hàng mi cứ chớp liên tục, hai tay đặt trên đầu gối vò nhẹ váy ngủ, môi thì hơi mím, với những hành động đó cũng đủ hiểu cô đang khó xử đến dường nào. Kỳ lạ thật, thời gian qua đối diện với bao nhiêu thứ lắm khi thật kinh khủng, ví như lần bị Phó Văn Chính bắn súng sượt đạn qua người, cô không hề run sợ ấy vậy mà lại tránh né cái đêm tân hôn mới kỳ quặc. - Được rồi về phòng thôi, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian để đi dạo, không nhất thiết phải ngồi chết cóng ngoài này đến tận sáng. Câu quả quyết từ Cao Phong đã kết thúc cuộc đối thoại mặc cả giữa hai người, nhanh chóng đứng lên và nắm tay Dương Thảo định kéo đi. Nhưng cô đã khựng lại trong một thoáng, vẫn ngoan cố ngồi yên tại chỗ, thế là anh hỏi rành rọt: - Em muốn cùng anh đi về phòng hay là muốn anh bế về phòng? Quả nhiên giải pháp mạnh bạo này hữu hiệu, khuôn mặt Dương Thảo dưới ánh đèn cổ chợt nhiên biến sắc một chút, vẻ như là càng lo lắng thêm. Hình dung ra khung cảnh mình bị Cao Phong bế trên tay, đi vào trong nhà rồi lên trên phòng trước bao ánh mắt hiếu kỳ từ những người ở vẫn còn thức là nỗi xấu hổ bừng bừng lan khắp mặt cô rồi. Sau cùng, cô đành chấp nhận cùng anh trở vào nhà. Lúc đặt chân đi lên lầu, sau đó tiến gần về phía phòng tân hôn, Cao Phong cảm nhận rõ lòng bàn tay của Dương Thảo hơi ướt do mồ hôi, thậm chí đôi chân của cô cũng bước chậm dần, điều đó làm anh không khỏi buồn cười. Thật ra anh biết cô vợ mới cưới này đang nghĩ gì, kể cả sự ngượng ngùng trong lòng cô nữa, phụ nữ trong đêm tân hôn đều mang tâm trạng thấp thỏm như vậy. Cao Phong hiểu nên mới chiều ý cô mà chấp nhận đêm khuya ra ngoài vườn chịu lạnh, thế nhưng cứ ngồi mãi như vậy thì không thể được. Anh chờ đợi thời khắc này đã lâu lắm rồi, kể từ lúc Dương Thảo chấp nhận quay trở về bên mình... Dù cố níu kéo thế nào, Dương Thảo cũng đã đứng ở trong căn phòng được trang hoàng bằng những vật dụng màu đỏ tươi, liền đảo mắt nhìn quanh cho đến khi dừng lại trên chiếc giường cưới với cặp gối thêu uyên ương thì lập tức tim lại đập mạnh. Vừa hay lại nghe tiếng đóng cửa khoá chốt ngay sau lưng, cô liền xoay qua và bắt gặp Cao Phong đang đứng áp lưng vào cánh cửa, hướng mắt về phía mình chẳng rời. Phút chốc, lòng bối rối lạ thường nên cô nhanh chóng đi đến nói với anh: - À, áo khoác của anh hình như bỏ quên trên ghế rồi, để em đi xuống lấy. - Chuyện nhỏ, thể nào bà Viên cũng sẽ lấy vào thôi. - Nhưng chẳng may bà ấy quên thì sao, cứ để em lấy giúp anh... Vừa nói ngắc ngứ Dương Thảo vừa chạm tay vào chốt cửa định mở ra thì nhanh như cắt, Cao Phong đã cầm lấy cổ tay cô đồng thời kéo vuột nó ra khỏi cái chốt. Chẳng nói chẳng rằng, anh kéo vợ lại gần và tuột chiếc áo len rời khỏi người cô, tiếp theo nắm chặt bờ vai trần ấy, nhìn sâu vào mắt cô trong khi miệng nói: - Anh chiều em đến thế này là đủ rồi, sức nhẫn nại của anh có giới hạn thôi... Hành động gần như đi cùng lời nói, Cao Phong cúi xuống bế Dương Thảo lên, hướng về phía giường mà bước tới. Mặc cho cô không ngừng víu chặt lớp vải áo pijama ở trước ngực mình và cả cái biểu hiện lo âu hiện rõ trên mặt, anh vẫn thản nhiên đến bên giường rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Chẳng để cô kịp phản ứng, cậu Hai nhà họ Cao lập tức ngồi xuống bên cạnh, hai tay chống qua thân người cô hòng ghìm giữ lại. Bình thường rất giỏi kiềm chế, nhưng đêm nay là đêm tân hôn nên anh muốn trải qua khoảnh khắc hạnh phúc này với người phụ nữ mình yêu. - Em hãy ngoan ngoãn đi, nếu không anh sẽ phạt. Buông lời "cảnh cáo" xong, Cao Phong cúi xuống hôn lên môi Dương Thảo, một tay bắt đầu ôm chặt chiếc hông mảnh mai, lớp vải áo pijama cọ xát nhè nhẹ với vải áo voan ở trước ngực cô. Dương Thảo nhắm chặt mắt lại đón nhận nụ hôn ngọt ngào đó trong chốc lát, tiếp theo liền áp hai bàn tay lên ngực anh cố đẩy ra để hai bờ môi có thể rời ra xa một chút, cô lấy hơi và nói nhanh: - Hãy khoan...! Em chỉ cầu xin anh chuyện này nữa thôi... Tức thì Cao Phong ngừng lại, nguyên nhân cũng bởi vừa nghe hai từ "cầu xin" phát ra từ miệng Dương Thảo. Vẫn còn cúi mặt, anh nhìn cô ngạc nhiên. - Ừm, em muốn được ngắm nhìn anh, chỉ một lúc nữa thôi. - Ngắm nhìn? Nghĩa là sao? - Là em muốn nhìn anh thật kỹ. - Thế này cũng có thể nhìn kỹ mà. - Anh hôn em như vậy, em không thể mở mắt mà nhìn được. Bản thân cảm giác vô cùng khó hiểu trước yêu cầu kỳ lạ này, Cao Phong tự hỏi rằng Dương Thảo có ngụ ý gì hay chỉ đang tìm "kế hoãn binh"? Nhưng khi trông ánh mắt tha thiết đầy mong mỏi ấy, cầm lòng chẳng đặng nên cuối cùng anh đành ngồi thẳng lên kèm theo tiếng thở dài. Biết mong muốn của mình đã được đáp ứng, Dương Thảo chậm rãi ngồi dậy và nhìn anh, bảo khẽ: - Chỉ cần làm xong việc này thì sau đó em sẽ nghe theo ý anh. - Đây sẽ là sự nhẫn nại cuối cùng của anh trong đêm nay. - Em muốn anh nhắm mắt lại. Không thể nào phản đối, Cao Phong từ từ nhắm mắt lại, hoàn toàn ngồi yên. Chỉ chờ có thế, Dương Thảo khẽ khàng nhích đến gần hơn, chăm chú nhìn Cao Phong. Trước, Hạt Tiêu từng nói rằng, thời gian sẽ kéo dài cho đến lúc Phương Di sinh con, và chuyện đó cũng đã diễn ra rồi. Những ngày tiếp theo đó chẳng ai hiểu cô đã thấp thỏm như thế nào khi chờ đợi đến lúc kết thúc thật sự. Chỉ cần nghĩ thế thôi là trái tim Dương Thảo không ngừng thổn thức. Dẫu thời gian qua, cô đã cùng Cao Phong vun đắp nhiều kỷ niệm, sống trọn vẹn từng giờ từng khắc thế nhưng chính vì hạnh phúc quá ngắn ngủi mới khiến người ta càng thêm tiếc nuối. Nếu được, cô rất muốn sống bên cạnh Cao Phong hết quãng đời còn lại, sinh con đẻ cái và khi tóc xanh hoá bạc đầu thì hai người sẽ nắm tay cùng đi dạo, hàn huyên tâm sự về những chuyện đã qua... Nếu bây giờ tất cả kết thúc, tự hỏi rằng liệu kiếp sau hai người có trùng phùng? Nhân sinh đâu dễ dàng gặp gỡ, có kiếp này mà không có kiếp sau, giả như vạn kiếp bất tương phùng thì khoảnh khắc quý giá đây sẽ là lần cuối trông thấy nhau. Dương Thảo muốn trước khi đời này của mình khép lại thì bản thân được ngắm nhìn Cao Phong thật lâu, thật kỹ, khắc sâu hình bóng anh vào trong hồi ức. Cô đưa ngón tay run run đặt lên vầng trán rộng đó, vuốt nhẹ một đường xuống hai chân mày rậm, đến sống mũi cao, rồi qua hai bên gò má và đến bờ môi, chiếc cằm... Từng cái di chuyển từ ngón tay cô như thể đang phác thảo lại chân dung của anh. Đôi mắt da diết tràn đầy yêu thương của Dương Thảo nhìn từng đường nét trên khuôn mặt anh một cách tỉ mỉ, hệt muốn đem bóng hình anh khảm vào trong tâm trí, để mãi mãi ghi nhớ, mãi mãi đừng quên người đàn ông này. Đến lúc không kìm được nữa, Dương Thảo bất giác nấc khẽ lên một tiếng, nước mắt theo đó mà chảy ra. Chính vì nghe âm thanh nức nở đó nên Cao Phong liền mở mắt ra, ngạc nhiên trước cảnh cô ngồi trước mặt mình mà tự dưng rơi lệ. Nghĩ cô đang sợ hãi điều gì hoặc vừa bị mình ức hiếp nên anh sốt sắng nâng gương mặt buồn bã của cô lên, chậm rãi lau nước mắt, hỏi rằng: - Sao em lại khóc? Anh làm em sợ à? Khẽ lắc đầu, Dương Thảo áp sát gò má vào hai lòng bàn tay của anh, nói khẽ: - Em chỉ sợ thời khắc hạnh phúc này sẽ tan biến. Cao Phong bỗng chốc thở ra nhè nhẹ, hoá ra là do Dương Thảo nghĩ ngợi lung tung lại đâm ra lo lắng vẩn vơ. Biết tâm trạng vợ đang bị dao động, anh liền vòng tay qua vai cô và kéo cô tựa vào lòng mình, tựa cằm lên mái tóc rồi thầm thì: - Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc đến cuối đời, khi tóc đã bạc trắng thì hai ta vẫn sẽ luôn ngồi bên cạnh nhau thế này. Thậm chí sẽ mong muốn được chết cùng một thời điểm... Chúng ta đã yêu thương nhau bằng cả tấm lòng, vì thế chẳng có gì phải hối tiếc. Có sống thì cùng sống, có chết thì cùng chết, đó là ân huệ lớn lao nhất. Tựa mái đầu lên ngực anh, Dương Thảo mỉm cười mãn nguyện dù lệ vẫn rơi. Phải, được cùng sống và được cùng chết, ấy là hạnh phúc! Khẽ khàng, Dương Thảo rời khỏi lòng Cao Phong, nhìn anh thêm lần nữa rồi nhắm mắt lại chờ đợi. Rất nhanh, Cao Phong đặt một nụ hôn ấm áp lên trán cô tiếp theo thì lướt nhẹ xuống bờ môi khép hờ đang chờ đợi. Bên ngoài đêm đông tĩnh lặng, chỉ còn những con gió thổi lùa vờn nhau. Ánh đèn đã tắt, trong căn phòng tân hôn ngọt ngào có hai con người trao nhau những nụ hôn thấm đẫm hương mật và cùng ngã xuống chiếc giường êm ái. Những tấm vải áo được thoát ra chậm rãi lần lượt rơi xuống sàn. Khoảnh khắc hai người hoà làm một, Dương Thảo cảm giác đau nhưng mãn nguyện, chặt chẽ mà rất ấm áp, vĩnh cửu cũng thật thiêng liêng. Cô ôm chặt lấy bả vai Cao Phong, da thịt nóng hổi nguyện chặt. Trong đêm tối, cô nhận ra ánh mắt lấp lánh kia chăm chú nhìn mình, anh khẽ cười, khoé môi cong nhẹ. Một cách trân trọng, anh cúi mặt in một nụ hôn sâu đậm lên vầng trán vợ. Dương Thảo nhắm nghiền mắt... Giọt nước mắt long lanh chảy xuống cằm, hoà vào không gian dần tan ra... Trong phút chốc, trước mắt người con gái này hiện ra khung cảnh cô và anh cùng ngồi cạnh nhau bên dưới tán cây xanh mướt, sau đó từ từ già đi rồi chết. Chỉ còn lại những cánh hoa lụi tàn cùng những cơn gió thổi nhẹ. Mọi thứ chợt nhoè đi. Trắng xoá... Dần tan biến vào hư không... Vẻ đẹp dẫu có mất đi thì suy cho cùng vẫn là vẻ đẹp trường tồn. Tình yêu cũng thế, vĩnh viễn tồn tại dù cho có bị thời gian vùi lấp. Khi tiểu thuyết kết thúc thì chúng ta sống hạnh phúc mãi mãi. ---------------------------------- Lời kết Hạt Tiêu chậm rãi đóng cuốn tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở" cải biên lại, sau cùng cũng kết thúc và mọi người đều có một cái kết phù hợp dành cho chính mình. Nếu số phận đã an bài tất cả phải chết đi thì sẽ để họ hưởng hạnh phúc sau cùng. Ban đầu hắn không nghĩ rằng, câu chuyện này sẽ mang nội dung như vậy nhưng suy đi nghĩ lại, mọi thứ trên đời đều chẳng thể lường trước được. Điều mà Hạt Tiêu bất ngờ chính là Dương Thảo lựa chọn ở lại trong tiểu thuyết trong khi những "đối tượng" trước đây của hắn đều muốn quay về thế kỷ 21. Quả thật đây là cô gái kỳ lạ và đặc biệt nhất trong số những con người hắn lựa chọn để bước vào tiểu thuyết. Ngẫm ra, một tiểu yêu như hắn không tài nào hiểu hết suy nghĩ cũng như tâm tư của loài người. Có lẽ đó chính là "chân tình", người ta có thể vì hai chữ này mà chấp nhận đánh đổi không chút hối tiếc. Dù vậy tự bản thân hắn thấy rằng, quả thật tình yêu đúng nghĩa sẽ mang lại thứ sức mạnh lớn lao giúp con người sống tốt hơn rất nhiều... Nói sơ một chút về thân phận của Hạt Tiêu, hắn vốn dĩ là một tiểu yêu tập sự ở Tiên giới, tên và tuổi tác thật xin không tiết lộ. Hắn được giao cho nhiệm vụ "Tìm hiểu về nhân sinh" vì vậy đã thực hiện cái chuyện "Đưa con người vào tiểu thuyết" để từ đó có thể thu thập thông tin về tính cách cũng như tình cảm của chính họ. Về đối tượng, hắn sẽ đích thân lựa chọn và dựa trên những tiêu chí: mồ côi hoặc ít có các mối quan hệ bởi sẽ giúp cho sự "biến mất" của họ không ảnh hưởng đến xã hội; tiếp theo là sự cô đơn và khao khát yêu thương vì như vậy họ sẽ dễ dàng bước chân vào thế giới tiểu thuyết. Tiêu chí cuối cùng, dĩ nhiên là các đối tượng ấy phải thích đọc truyện ngôn tình rồi. Dương Thảo chẳng qua là một trong những đối tượng mà Hạt Tiêu chọn lựa thôi. Bây giờ thì Hạt Tiêu phải mang cuốn tiểu thuyết cải biên này trở về Tiên giới, để nhanh chóng hoàn thành quá trình thực tập của mình. Trong lúc vỗ đôi cánh bay lên trời, hắn tự hỏi có nên đổi tựa cuốn tiểu thuyết này không, hay vẫn cứ để là "Yêu em tựa hơi thở" nhỉ? Dĩ nhiên, tác giả phải đề tên Hạt Tiêu chứ không phải là tác giả Mộng gì cả. Rồi hắn sẽ viết những dòng mở đầu như thế này: "Ai cũng phải gặp gỡ người định mệnh của mình, đã được định sẽ vì người đó mà hạnh phúc, vì người đó mà đau lòng. Giống như duyên nợ kiếp trước kiếp này ắt phải trùng phùng. Suy cho cùng, chúng ta sống trên đời là để gặp gỡ người đã được hẹn trước... Trên đời này, có yêu vô tận cũng sẽ có hận vô cùng; có hạnh phúc mỹ mãn cũng sẽ có khổ đau chia lìa; có bạc tình bạc nghĩa cũng sẽ có chân tình không quên. Nếu người vẫn cố chấp yêu thì ta cũng cố chấp chờ." HẾT. ================= ❋❋ THÔNG BÁO ❋❋ ✏ Cuối cùng tác phẩm "Để được yêu nam phụ, nguyện không làm nữ chính 1970" cũng đã kết thúc với một cái kết viên mãn và cảnh động phòng của cặp đôi nam nữ chính. Hoàn thành một chặng đường nửa đầu năm 2018 với 84 chương dài hơn 210,000 từ. Vâng, tác giả tự thấy mình thật nỗ lực. Cái kết có thể thực sự chưa quá đặc sắc nhưng là tốt nhất và ổn nhất, dẫu ngắn ngủi nhưng nó vẫn đẹp! Và Anh Thơ thật sự cảm ơn những độc giả đã theo dõi hành trình dài này, đặc biệt rất quý những ai đã đọc và comment + like cũng như chờ đợi từng ngày để tác giả có động lực. Tác phẩm này vẫn còn vài thứ sai sót, hi vọng tất cả thông cảm bỏ qua. Và đây cũng là lần đầu Anh Thơ viết thể loại Sài thành 1970, hi vọng trong tương lai với những tác phẩm ở giai đoạn này thì Anh Thơ sẽ viết tốt hơn nữa.