Dương Thảo và Lương Bằng ngồi chờ trong phòng với vẻ vô cùng sốt ruột bởi lo lắng cho tình hình của Cao Đình. Chợt nghe tiếng mở cửa phòng, cả hai liền bắt gặp Cao Phong đi vào, theo sau còn có Ngũ vệ. Lập tức, anh chàng họ Lương đứng bật dậy tiến đến gần đồng thời túm lấy cổ áo cậu Hai, gằn giọng:
- Cậu Đình thế nào rồi? Cậu mau nói đi!
Nhìn vào đôi mắt giận dữ ở phía đối diện, Cao Phong thở dài một tiếng:
- Tôi không biết.
- Cậu nói không biết là thế nào?
- Thằng Đình đang ở trong bệnh viện, phải chờ xem thế nào đã chứ.
Nghiến răng khi Cao Phong mang dáng vẻ hời hợt như vậy sau khi đã nhẫn tâm bắn vào chân em trai, Lương Bằng không kìm được mà vung tay đánh thật mạnh vào gương mặt lãnh cảm ấy. Sức đánh mạnh đến nỗi Cao Phong ngã xuống ghế sô pha ở phía sau, vệt máu đỏ thẫm chảy ra từ khoé miệng. Tức thì, Ngũ vệ đứng vây quanh Lương Bằng nhằm ngăn lại. Rất nhanh sau đó Cao Phong đứng dậy, vừa quệt nhẹ máu vừa đến trước mặt anh chàng nóng nảy kia đánh trả lại một cái.
Dương Thảo sửng sốt thấy Lương Bằng chới với ngã xuống đất, tiếp theo Cao Phong lại tiến thêm bước nữa thì cô liền chạy đến, cúi xuống đỡ lấy anh. Trông cảnh cô chủ họ Dương sốt sắng hỏi han Lương Bằng, Cao Phong lên tiếng:
- Phụ nữ thì nên tránh sang một bên đi!
Tức thì Dương Thảo quay qua, ngước mặt nhìn Cao Phong, kiên quyết:
- Em tuyệt đối không để anh đụng đến anh Bằng!
Cao Phong bất giác cười khỉnh trước hành động bảo vệ thái quá đó, tiếp đến thì im lặng còn gương mặt cũng đanh lại. Bất ngờ lẫn nhanh chóng, anh cầm lấy tay Dương Thảo kéo vực dậy. Để cô áp sát vào người mình, mặt đối mặt, anh hỏi:
- Em muốn chịu đòn thay Lương Bằng?
- Phải! Muốn đánh anh ấy thì anh cứ đánh em trước đi!
Chẳng những không nhún nhường mà Dương Thảo còn dùng ánh mắt mạnh mẽ quyết liệt nhìn đối phương. Và điều đó càng khiến Cao Phong thêm giận.
- Cũng phải, mối quan hệ giữa hai người thân thiết lắm mà.
- Anh muốn làm gì em thì cứ làm! Như cái cách anh đã làm với anh Đình vậy!
Nghe thế, nỗi bức bối trong lòng Cao Phong tăng lên, bàn tay siết chặt lại.
Cứ tưởng Cao Phong định làm gì Dương Thảo nên Lương Bằng nhanh chóng đứng bật dậy, liền bị Ngũ vệ kìm giữ lại. Dương Thảo quay mặt qua bởi lo lắng anh sẽ bị đánh. Nhưng chẳng nhìn được bao lâu, cô đã bị Cao Phong kéo xoay người lại.
- Anh ta còn chưa bị gì cả mà em tỏ ra lo lắng đến thế à?
Dương Thảo và Cao Phong vẫn nhìn chằm chằm vào nhau. Cố vùng thoát khỏi sự vây hãm của Ngũ vệ, Lương Bằng liền nói lớn:
- Cậu Phong, cậu có thể đối xử nhẫn tâm với cậu Đình hay với tôi nhưng dù thế nào cũng đừng làm tổn thương cô Thảo, người luôn yêu cậu!
Chẳng hiểu sao, Dương Thảo khi nghe thế lại không kìm được lòng đang chua xót mà cười nhạt một tiếng. Người con gái như cô, dù có yêu Cao Phong đến dường nào, cũng chỉ là vô nghĩa! Ngay cả em trai cùng chung dòng máu kia mà anh còn tàn nhẫn bắn một phát đạn, thế cô có là gì? Hoạ chăng là Mai Cẩm Tú thì còn có thể lay động được trái tim lạnh lẽo đó.
Thấy Dương Thảo chẳng nói thêm nữa, mặt lại cố ý lộ rõ vẻ bướng bỉnh, Cao Phong thiết nghĩ không nên gây gổ với cô làm gì. Cho dù bây giờ trước mặt đã tỏ ra lạnh lùng xa cách nhưng suy cho cùng trái tim anh vẫn quan tâm đến cô, vì vậy đâu nỡ lòng mà gây tổn thương. Và điều khiến anh cảm thấy không yên chính là việc để Dương Thảo và Lương Bằng ở chung một phòng thế này.
- Đưa Lương Bằng qua phòng khác! - Sau cùng, Cao Phong cũng phải làm cách này - Để một mình cô Thảo ở đây được rồi.
Không rõ cậu chủ bây giờ đối với Dương Thảo là thế nào, thành thử nghe cậu yêu cầu để cô ở lại đây thì nỗi lo lắng càng tăng, nhưng Lương Bằng không đủ sức chống lại Ngũ vệ mà đành để họ kéo mình ra khỏi phòng.
Bấy giờ mới buông tay Dương Thảo ra, Cao Phong bảo hời hợt:
- Em hãy chịu khó ở lại đây vài ngày, đến khi nào mọi chuyện xong xuôi.
- Vài ngày là bao giờ? Mọi chuyện xong xuôi nghĩa là gì?
Nhìn Dương Thảo đang hỏi mình mà mắt lại nhìn sang hướng khác, Cao Phong không muốn trả lời vội, chân bước thẳng ra đến cửa phòng. Tuy nhiên cũng không thể để cô ôm mãi thắc mắc kia nên khi đứng ở ngưỡng cửa, anh vẫn kịp đáp rằng:
- Là đến lúc đám cưới của tôi với Mai Cẩm Tú diễn ra.
Tức thì, Dương Thảo hướng ánh mắt bất động về phía Cao Phong, tiếp theo chưa kịp nói gì nữa là cánh cửa gỗ sang trọng đã đóng sầm ngay trước mắt. Lập tức, cô chạy đến đồng thời đập mạnh tay vào cửa, miệng liên tục gọi:
- Cao Phong! Anh không thể nhốt em ở đây được! Mau thả em ra!
Bỏ mặc âm thanh la lớn đằng sau cánh cửa, Cao Phong chậm rãi đi lên lầu hai. Căn phòng nằm ở cuối có hai vệ sĩ đứng canh gác, nhác thấy cậu chủ thì liền cúi đầu. Cao Phong hỏi Mai Cẩm Tú thế nào? Một trong hai vệ sĩ đáp lời rằng, Cẩm Tú khóc suốt từ lúc được đưa về đây. Nén tiếng thở dài, ngay bây giờ anh cũng đang nghe tiếng nức nở từ bên trong vọng ra.
Cửa phòng mở, Cao Phong đi vào, lại trông cảnh Cẩm Tú ngồi úp người trên ghế sa lông và vùi mặt vào hai cánh tay, nấc lên liên hồi.
- Em muốn khóc đến bao giờ?
Tức thì Cẩm Tú ngước mặt lên, xoay qua nhìn Cao Phong đang đứng nhìn mình.
- Cậu Phong! - Cẩm Tú nhanh chóng chạy đến bên chàng trai, sốt sắng - Cậu Đình thế nào rồi ạ? Vết thương có nặng không?
Khẽ khàng đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt vạt áo veston, Cao Phong khá hỡ hững khi tháo gỡ ra, nói một câu y hệt với Lương Bằng:
- Tôi không biết, phải chờ bệnh viện báo tình hình đã.
Cẩm Tú nhận ra trong ánh mắt ấy là sự vô cảm đến đáng sợ, liền rụt tay lại đồng thời bước lùi ra xa hơn, lắc đầu đầy bất mãn:
- Tại sao cậu có thể độc ác như thế? Cậu Đình là em ruột của cậu!
- Tôi đã cho thằng Đình một cơ hội nhưng chính nó lại từ bỏ.
- Đấy là vì cậu Đình muốn bảo vệ em...
- Và đó cũng là lý do tôi không thể tha cho nó!
Cẩm Tú nhắm mắt lại, nước mắt cứ vậy lại trào ra như thể bên trong con ngươi kia chứa cả ao hồ lênh láng. Cô không hiểu lý do gì khiến người con trai ở trước mặt này cứ muốn cướp đoạt mình đến thế? Tiếp theo, Cẩm Tú thấy Cao Phong từ từ tiến về phía mình, bản thân trở nên sợ hãi liền đưa mắt nhìn quanh. Trên bàn có tách trà của ai uống dở, cô tiện tay cầm lấy rồi thình lình ném vào người anh.
Âm thanh vỡ xoảng vang lên ngay bên dưới chiếc giày da đắt tiền, Cao Phong chậm rãi nhìn xuống sàn, đôi mắt phản chiếu những mảnh sứ nằm ngổn ngang cùng vệt nước màu nâu sẫm của trà bám trên vải áo veston. Sức ném từ Cẩm Tú không quá mạnh đến nỗi khiến anh thấy đau, thế nhưng sự phản kháng ấy mới là điều làm anh bực bội. Cao Phong nhìn lại Cẩm Tú, gương mặt thanh tao hiền lành mọi khi giờ đây trở nên phẫn nộ. Cô xem anh chẳng khác gì kẻ thù!
Cao Phong im lặng chốc lát sau đó liền cởi bỏ áo veston, thẩy nhẹ lên thành ghế. Tia nhìn vẫn rất vô cảm khi anh vừa cởi nút áo sơ mi ở cổ tay vừa bước đến gần hơn. Cẩm Tú sợ sệt lùi dần, lùi dần ra sau cho đến khi giật mình bởi vấp phải chiếc ghế sa lông, ngã người xuống. Nhanh như cắt, Cao Phong cầm giữ lấy hai tay Cẩm Tú đè mạnh lên ghế để cô chẳng có cơ hội vùng vẫy. Từ trên cao, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nửa lo lắng nửa giận dữ kia.
- Nếu cậu dám cưỡng đoạt tôi, thì tôi cắn lưỡi chết ngay tại đây! - Cẩm Tú đã thay đổi xưng hô như thể chứng minh cho đối phương thấy lập trường của mình.
Một cô gái vốn dĩ nhu mì và yếu đuối, lại vì mình mà trở nên gan dạ quyết liệt đến vậy không khỏi làm Cao Phong thấy buồn cười, tự nhủ bản thân cũng có phần quá đáng. Nhưng với tình hình trước mắt, anh chỉ còn cách này để áp chế sự phản kháng từ Cẩm Tú. Không muốn nhóm vệ sĩ bên ngoài nghe được, anh liền cúi mặt xuống và bởi thế càng khiến Cẩm Tú hiểu lầm, ra sức vẫy vùng hơn. Cứ ngỡ đôi môi Cao Phong sẽ đặt lên môi cô, nào ngờ nó lướt qua rồi ngừng lại ngay vành tai:
- Nếu em muốn cứu Cao Đình thì phải nghe theo lời của tôi.
Dứt lời, Cao Phong phát hiện cổ tay mảnh mai ở trong bàn tay mình đã ngừng kháng cự. Rời mặt khỏi bờ vai Cẩm Tú, anh chuyển dời ánh mắt sang cô, nhận thấy cô nhìn mình bằng vẻ nửa kinh ngạc nửa ngờ vực.
- Tôi cần em trợ giúp để thực hiện một kế hoạch.
Trong khi gương mặt Cẩm Tú hằn rõ vẻ khó hiểu thì đối diện, ánh mắt Cao Phong lại mang sự kiên quyết đến kỳ lạ...
***
Sau ngày hôm ấy, mọi chuyện cứ tiếp diễn theo cách rất bình thường, chẳng hề xảy ra trở ngại nào nữa. Dương Thảo và Lương Bằng vẫn bị "giam lỏng" ở hai phòng khác nhau, Cẩm Tú cũng thế tuy nhiên đã không còn ý định chống đối hay phản kháng lại Cao Phong. Cả ngày cô giữ yên lặng, chốc chốc đi qua đi lại bên cửa sổ, đôi mắt kia vẻ như chất chứa nhiều suy nghĩ.
Trong phòng sách, ô cửa sổ bằng kính được cài chốt phản chiếu một hình bóng đang đứng trầm tư, chẳng có bất kỳ cử động nào từ bóng dáng đó.
- Bệnh viện đã báo tin về tình hình của Cao Đình như thế à? - Hoá ra, chiếc bóng tĩnh lặng phản chiếu từ cửa sổ chính là Cao Phong.
Đứng ở trước bàn làm việc, Nhị kính cẩn chắp hai tay phía trước, trả lời:
- Đúng vậy thưa cậu, cái chân bị bắn của cậu Đình sẽ không còn đi lại như trước nữa, thời gian về sau cậu ấy sẽ gặp vất vả với việc phải đi khập khiễng.
- Hiện nay nó đang thế nào?
- Cậu Đình có vẻ bị đả kích, cả ngày nằm trên giường không nói năng gì.
Đặt tay lên bậu cửa sổ, Cao Phong từ tốn gõ những nhịp đều đặn và rất khẽ, bản thân đủ sức hình dung ra dáng vẻ thất thần của Cao Đình ngay lúc này. Hình ảnh viên đạn ghim vào chân em trai khiến máu phun trào, đang lởn vởn trước đôi mắt tĩnh lặng của anh. Phải mang theo cái chân khập khiễng cho đến hết đời, chắc rằng Cao Đình sẽ hận anh trai đến thấu xương!
- Chờ đến lúc đám cưới xong thì đưa cậu Ba xuống Bình Dương, phái vệ sĩ theo để báo cáo tình hình cho tôi. Nhưng trước đó phải để nó gặp mặt một người đã.
Nói xong, Cao Phong nhanh chóng rời phòng, phía sau Nhị đi theo với vẻ tò mò. Tiếp theo, anh ta cũng đã hiểu ra người mà cậu Hai đề cập là ai khi đang cùng anh đứng trước cửa phòng của Mai Cẩm Tú. Dặn dò một tiếng, Cao Phong mở cửa vào.
Đang chìm trong vô số suy nghĩ miên man, Cẩm Tú bừng tỉnh quay qua. Chẳng kịp để cô gái hỏi là Cao Phong đã cất tiếng thông báo:
- Cao Đình đã khoẻ hơn rồi, vài ngày nữa sẽ xuống Bình Dương. Chân không thể đi lại như trước nên tinh thần nó đang sa sút. Em hãy vào thăm nó đi.
Nghe xong Cẩm Tú gật đầu liên tục, ánh mắt buồn bã tức thì ánh lên niềm vui.
Trong lúc Cao Phong đưa Cẩm Tú ra ngoài xe thì từ bên trong cửa sổ của căn phòng ở lầu một, Dương Thảo đang nhìn xuống sân vườn rộng lớn để quan sát cảnh hai người đó đứng nói chuyện bên cạnh chiếc Peugeot 202s. Cô khó hiểu vì chỉ mỗi Cẩm Tú lên xe. Hẳn là có chuyện gì rồi!
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
337 chương
39 chương
16 chương
10 chương
29 chương