Cũng giống mọi người, Lương Bằng lập tức nhận thấy chàng trai đang đứng trước mặt đây có thật là cậu Phong mình từng biết từ nhỏ đến lớn? Sao trông vẻ ngoài cậu lại thay đổi đến vậy? Không còn một cậu chủ trẻ trung kiêu ngạo, khuôn mặt điển trai luôn vui vẻ giờ đây được thay thế bằng một khuôn mặt lạnh lùng gai góc, mang dáng dấp kẻ "độc tài" trải qua nhiều thâm trầm. - Cậu Phong, bề ngoài của cậu... Trước cảnh Lương Bằng quan sát mình từ trên xuống dưới bằng vẻ bất ngờ là Cao Phong cười khỉnh, giọng điềm nhiên: - Con người ta sẽ khác đi khi đứng ở vị trí khác. - Vị trí khác? - Từ giờ, tôi sẽ là người nắm quyền ở nhà họ Cao. - Vậy còn ông và cậu Đình? - Thằng Đình vài ngày nữa sẽ tiếp quản công việc ở chi nhánh xưởng vải dưới Bình Dương. Còn cha tôi thì sẽ được đưa đến biệt thự ở ngoại thành. Lần nữa, Cao Phong khiến Lương Bằng không khỏi kinh ngạc. Dễ hiểu, việc làm của cậu Hai chính là "gạt bỏ" cha lẫn em trai để có thể chuyên quyền ở nhà họ Cao. - Cậu làm vậy là không được! - Lương Bằng phản ứng y hệt Cao Đình. - Bây giờ tôi đang nắm quyền ở đây, bất kỳ ai cũng không được can thiệp. Nhận thấy Cao Phong bắt đầu khó chịu, Lương Bằng biết rằng bản thân không có quyền can thiệp vào chuyện quyền hành nhà họ Cao, liền hỏi: - Vậy lý do gì cậu muốn cưới Mai Cẩm Tú? Chẳng phải cậu đã đính hôn rồi ư? Cao Phong thấy bản thân có phần đánh giá thấp Lương Bằng rồi, cả ngày hôm nay chẳng thấy anh ở nhà thế mà vừa về đến đây đã nắm rõ hết sự tình. - Thương ai thì lấy người đó, có gì lạ? Còn vấn đề hôn ước với Dương Thảo, sáng nay tôi cũng nói rõ với cô ấy là muốn từ hôn. Rốt cuộc thì còn bao nhiêu chuyện "chấn động" khác mà mình chưa biết? Đấy là suy nghĩ của Lương Bằng khi nghe rõ chữ "từ hôn". Bất giác, anh nhớ đến hình ảnh tay trong tay hạnh phúc của hai cô cậu chủ sau buổi đính hôn. Nụ cười rạng rỡ khi đó khiến anh nghĩ rằng hẳn họ đã tìm thấy định mệnh của mình. Thế mà sao...? Anh không tưởng tượng nổi vẻ đau khổ của Dương Thảo khi nhận được lời từ hôn ấy. - Chẳng phải cậu yêu cô Thảo sao? Cậu làm thế mà không sợ cô ấy đau lòng ư? Hướng đôi mắt vô cảm vào Lương Bằng, Cao Phong nhấn mạnh một câu: - Trước cô Thảo sau cũng cô Thảo, anh tuỳ tiện quá rồi đấy! Lương Bằng, anh nên biết thân phận, chuyện của mình tôi tự khắc biết phải làm gì. Thoáng bất động, Lương Bằng dường như không tin cậu Phong đang đứng kia chính là "cậu Phong" của ngày trước. Sau vài phút im lặng, anh cúi đầu và rời đi. *** Khi mở cửa phòng ra, Cao Đình trông thấy Lương Bằng. Như biết anh chàng này sẽ đến gặp mình nên anh cũng chẳng hề ngạc nhiên, liền ra dấu đi vào trong. Lương Bằng đưa mắt quan sát những túi hành lý ở trên giường, mới hỏi: - Cậu Đình sẽ xuống Bình Dương sao? Đến bên bàn làm việc, Cao Đình tiếp tục thu dọn những vật dụng cần thiết khác. - Tôi còn sự lựa chọn khác ư? Bây giờ Cao Phong đã nắm quyền nhà họ Cao rồi. - Cậu Đình, có một chuyện rất quan trọng mà chúng ta phải ngăn cậu Phong lại! Lương Bằng thấy Cao Đình thản nhiên xếp sổ sách trên bàn, vẻ như đối với cậu chủ này bây giờ đã chẳng còn màng đến bất kỳ chuyện gì nữa. Tuy nhiên anh biết, nếu đó là việc có liên quan đến Mai Cẩm Tú thì Cao Đình nhất định sẽ quan tâm. - Tôi vừa biết tin, cậu Phong đang ép cưới Mai Cẩm Tú... Đôi tay chậm rãi thu dọn kia lập tức ngừng lại, Cao Đình quay qua nhíu mày: - Anh nói gì? Cao Phong ép cưới Mai Cẩm Tú? - Đúng vậy thưa cậu, tôi đã đến tiệm giày và nói chuyện với Cẩm Tú. Hiện nay, vệ sĩ đang canh chừng ở trước cửa tiệm, ngày mai cậu Phong sẽ đưa cô ấy về đây. Đối diện, Cao Đình bỏ sổ sách xuống bàn đồng thời bước đến nắm chặt lấy bờ vai của Lương Bằng lắc mạnh, chất giọng kinh ngạc quá đỗi: - Tại sao? Chẳng phải Cao Phong đã đính hôn với Dương Thảo ư? Lý do gì anh ta lại muốn cưới Cẩm Tú chứ? - Cậu hãy bình tĩnh, cậu Phong huỷ hôn với cô Thảo rồi! Chính tôi cũng không hiểu nguyên nhân chuyện này là gì? Có quá nhiều thứ khó hiểu, từ việc cậu Phong biến mất khỏi nhà suốt bảy ngày sau đó trở về cứ như trở thành một người hoàn toàn khác, bề ngoài lẫn tính cách. Nói tóm lại, cậu ấy đã không còn như trước nữa... Cao Đình buông tay khỏi vai đối phương, vẻ mặt lúc này hằn rõ nỗi lo lắng lẫn hoang mang. Anh không cần biết Cao Phong đã thay đổi thế nào, điều anh quan tâm bây giờ chính là ngày mai Cẩm Tú sẽ bị đưa về nhà họ Cao rồi bị người anh trai tàn nhẫn của mình ép cưới. Đây có phải lý do Cao Phong một mực bắt anh về tận Bình Dương? Hoá ra là vì muốn cướp đoạt Cẩm Tú. - Không được, tôi phải đến gặp Cao Phong hỏi cho ra lẽ! Cao Đình toan chạy đến mở cửa phòng thì tức khắc Lương Bằng ngăn lại, bảo: - Cậu nghĩ với con người bây giờ, cậu Phong sẽ thay đổi ý định ư? - Nhưng tôi không thể bỏ mặc Cẩm Tú! Trông dáng vẻ thiếu kiềm chế của cậu chủ vốn mang tính điềm đạm này, Lương Bằng lập tức siết chặt đôi vai đó rồi kéo anh xoay qua đối diện mình: - Cậu Đình, chúng ta sẽ nghĩ cách đưa Cẩm Tú rời khỏi nhà... Cao Đình ngừng hành động vội vã lại, liền đưa mắt nhìn anh chàng họ Lương. *** Sáng hôm sau, chiếc Citroen Traction Avant 1949 đang trên đường đến nhà họ Cao. Ở bên trong, Dương Thảo mang vẻ mặt trầm tư, đôi mắt đong đầy suy nghĩ cứ đứng yên. Và đó chính là về cái chuyện, Cao Phong ép cưới Mai Cẩm Tú! Sự tình là đêm qua, Lương Bằng có đến nhà họ Dương tìm Dương Thảo, với ý định cùng cô nghĩ cách cứu Cẩm Tú thoát khỏi sự cưỡng ép kia. Dương Thảo thật sự không thể hiểu nỗi Cao Phong định làm gì? Mặc dù bản thân cũng là người mang đầu óc suy tính, biết nghĩ trước nghĩ sau, thế mà cô hoàn toàn mù mờ trước hành động quá đỗi kỳ quặc từ anh. Là Cao Phong đang tính toán chuyện gì hay lòng thật sự muốn đoạt lấy Cẩm Tú khỏi tay Cao Đình? Trong tiểu thuyết bản gốc, đúng là Cao Phong yêu Cẩm Tú rất sâu đậm và cũng từng muốn chiếm lấy cô thế nhưng lại không hề có cái tình tiết anh chuyên quyền ở nhà họ Cao và cả việc ép cưới này. Đến lúc này thì Dương Thảo hiểu, mọi chuyện đang diễn ra theo một cách hoàn toàn khác so với nguyên tác! Cho dù có ngồi suy đoán ra sao cũng không có câu trả lời, việc trước mắt lúc này là Dương Thảo phải thực hiện kế hoạch cùng Lương Bằng: giải cứu Cẩm Tú khỏi Cao Phong! Theo những gì đã bàn tính đêm qua, cô sẽ đến nhà họ Cao kiếm cớ ngăn Cao Phong lại hòng kéo dài thời gian cho Cao Đình giải cứu Cẩm Tú. Khi Dương Thảo đến nhà họ Cao thì thời may, đúng lúc Cao Phong và Ngũ vệ cũng chuẩn bị lên xe. Mau chóng cô xuống xe, bước nhanh đến chỗ anh. Cao Phong không khỏi ngạc nhiên khi Dương Thảo xuất hiện, sớm không đến trễ không đến lại vào ngay lúc này mới kỳ lạ chứ! Kể từ khi nói về chuyện từ hôn ngày hôm qua, anh vẻ như không muốn phải gặp cô hay đúng hơn là đang tránh né. Anh sợ phải nhìn thấy khuôn mặt buồn bã đó, đôi mắt cương nghị khổ tâm đó, tất cả mọi phản ứng từ cô đều khiến trái tim anh mất đi sự mạnh mẽ. - Cao Phong, em có chuyện muốn nói với anh. Đoán là cô lại đề cập đến chuyện đính hôn nên Cao Phong đáp hời hợt: - Nếu về việc huỷ hôn thì tôi nghĩ chẳng còn gì để nói... - Vậy thì em chỉ muốn hỏi anh vài điều thôi, cho em một chút thời gian! Ánh mắt Dương Thảo hướng vào Cao Phong nửa bình thản nửa như có sự van nài, chính điều đó làm anh thoáng lưỡng lự. - Tôi cho em mười lăm phút. Khoảng thời gian này có vẻ hơi ít nhưng không sao, trong lúc nói chuyện Dương Thảo sẽ khéo léo kéo dài thêm thời gian nữa. Cứ tuỳ cơ ứng biến thôi! *** Kế hoạch giải cứu Mai Cẩm Tú thế này: Đầu tiên sẽ thuê một người giả làm khách, vào trong tiệm vờ mua giày sau đó thì cố tình "gây sự" với ông Cửu. Nếu xảy ra tranh cãi ẩu đả thì chắc chắn ba tên vệ sĩ đứng ngoài cửa sẽ vào can thiệp. Tranh thủ lúc ấy, Lương Bằng và Cao Đình sẽ đưa Cẩm Tú rời khỏi tiệm. Sau khi nghe Lương Bằng nói tỉ mỉ về kế hoạch, Cẩm Tú nhìn ông Cửu lo lắng: - Nếu như con bỏ trốn thì liệu cậu Phong có làm gì cha không? Nhìn cô con gái mỏng manh xinh đẹp trong một chốc, ông Cửu ân cần bảo rằng: - Nếu tiệm giày bị đóng cửa, cha vẫn có cách xoay sở. Quan trọng là con bình an và hạnh phúc sau này của con. Cẩm Tú vẫn còn phân vân, bên cạnh Cao Đình trông thế liền trấn an: - Em đừng lo, anh sẽ không để Cao Phong làm gì ông Cửu. Trước mắt, em phải rời khỏi đây, chờ mọi chuyện lắng dịu rồi anh sẽ tìm cách để cha con em gặp nhau. - Đúng đấy, cô Thảo đang giữ chân cậu Phong ở nhà nên đừng chần chừ nữa! Lời thúc giục của Lương Bằng vừa dứt, Cẩm Tú liền ôm lấy cha, nức nở gật đầu. Khi ông Cửu rời phòng đi lên tiệm trên thì ở đây, ba người nọ im lặng chờ đợi. Khoảng mười phút sau, họ nghe âm thanh cãi vã ở bên ngoài. Kín đáo nhìn qua khe cửa, Lương Bằng thấy ba tên vệ sĩ đang vào can ngăn, liền đưa tay ra dấu. Rất nhanh, Cao Đình dẫn Cẩm Tú âm thầm đi ra cửa sau. Ba người bước vội vã trong con hẻm vắng rồi ra ngoài. Họ đi về phía chiếc Peugeot 202s đang đậu ở góc đường. Tuy nhiên phía bên kia đường, hai tên vệ sĩ khác đã kịp thời phát hiện ra họ... *** Dương Thảo thoáng giật mình khi nghe Cao Phong thình lình cất giọng: - Em bảo có chuyện muốn nói mà sao lại im lặng? Tôi không có thời gian đâu. Phát hiện mình hơi lơ đễnh, Dương Thảo tự nhủ phải bình thường hơn để không bị nghi ngờ. Chỉ vì đầu óc mãi nghĩ đến chuyện giải cứu Mai Cẩm Tú! Dù sao cũng phải hỏi gì đó, cô liền nhìn về phía anh để rồi vô tình thấy bàn tay trái kia đang gõ nhịp trên bàn. Ngay ngón áp út vốn dĩ là chiếc nhẫn đính hôn thế nhưng bây giờ lại chỉ có một chiếc nhẫn bạc bề dày đính ngọc xanh lam. - Nhẫn đính hôn... anh đã tháo ra rồi sao? Câu hỏi thấp dần từ Dương Thảo khiến Cao Phong theo quán tính đảo tia nhìn xuống ngón áp út bên bàn tay trái của mình. Lặng im chốc lát, anh hờ hững bảo: - Đã từ hôn thì còn đeo nhẫn làm gì? Quan sát Cao Phong vừa nói vừa nhìn lãng đãng trong sân vườn rộng, Dương Thảo bất giác thấy lồng ngực vương chút nặng nề. Hôm qua cô đã khẳng định không từ hôn, thế ra anh chẳng màng đến thậm chí còn tháo luôn cả nhẫn. Khẽ khàng nắm chặt ngón áp út đeo nhẫn, cô cố dằn xuống nỗi xúc động ở trong lòng. Bỗng, một tên vệ sĩ từ ngoài cổng chạy gấp gáp vào đây: - Cậu Phong, không hay rồi ạ! Nhìn theo bóng dáng hắn chạy đến trước mặt cậu chủ là lập tức, Dương Thảo lo lắng cho kế hoạch kia đã xảy ra chuyện. - Có chuyện gì mà hớt hải thế? - Cao Phong hỏi. - Thưa, ban nãy chúng tôi phát hiện cậu Đình và Lương Bằng đang lén lút đưa Mai Cẩm Tú trốn khỏi tiệm giày! Tên vệ sĩ vừa dứt lời thì đối diện, Dương Thảo khẽ nhắm mắt cắn môi. Hỏng rồi! - Cái gì? - Cao Phong mau chóng đứng dậy - Tại sao Cao Đình và cả Lương Bằng đều đến đó...? Họ muốn đưa Mai Cẩm Tú đi đâu...? Tự dưng ngưng lại, đôi mắt đảo liên tục để rồi hiểu ra mọi chuyện, bấy giờ Cao Phong từ từ nhìn qua Dương Thảo vẫn ngồi yên lặng, hỏi rõ ràng: - Là em đúng không? Em ở đây để cản chân tôi trong khi đó Cao Đình sẽ cùng Lương Bằng đưa Mai Cẩm Tú trốn đi! Dương Thảo ngước mặt nhìn, không nói gì. Cao Phong đã vỡ lẽ ra rồi, sao bản thân lại quên mất cô gái đang ngồi ở trước mặt kia không hề đơn giản? Cái cách cô làm với anh cũng y hệt lần cô chấp nhận "hi sinh" đánh lạc hướng bà Hoàng để Xuân có thể rời khỏi nhà đến báo tin cho hai cậu chủ. Nhận ra mình đã quá sơ suất, Cao Phong liền cười cười nhưng giọng nói thì đanh lại: - Em khá lắm, Dương Thảo! Tôi còn tưởng em thật sự có chuyện muốn nói nên đồng ý ở lại, vậy mà em dám gạt tôi? Biết Cao Phong đang rất tức giận, Dương Thảo liền chậm rãi nói: - Sự thật là em cũng có vài chuyện cần nói với anh... - Em thôi đi! Rõ ràng là em đang thông đồng với Cao Đình và Lương Bằng! - Phải, chính em đã bảo hai anh ấy thực hiện kế hoạch này! Cao Phong, lý do gì anh phải ép cưới Mai Cẩm Tú? Rốt cuộc thì anh muốn làm gì vậy? Chính miệng Dương Thảo đã thừa nhận và điều ấy khiến Cao Phong giận hơn. - Chuyện của tôi, em không cần biết. - Cao Phong! - Dương Thảo cũng đứng dậy - Anh cứ hành xử như thế chỉ khiến mọi chuyện thêm tệ đi! Thậm chí Cẩm Tú có thể hận anh...! Sự giận dữ nhất thời khiến Cao Phong không kiềm chế được mà hét lên: - Tôi không quan tâm! Đối diện, Dương Thảo bất động. Trông thấy gương mặt lạnh lùng đáng sợ đó, cô lắc đầu. Người con trai ở trước mặt đây, vì sao lại đột nhiên thay đổi đến vậy? Cô không hiểu nổi nữa rồi... Anh muốn cưỡng đoạt Cẩm Tú đến thế này ư? - Anh đã không còn như trước nữa, Cao Phong. Chẳng hiểu sao khi nghe lời nói nhẹ hẫng xen lẫn thất vọng đó thì trong lòng Cao Phong dâng lên một nỗi khó chịu không tả được. Anh biết việc mình làm là xấu xa, tệ hại nhưng lại không có cách nào nói rõ cho Dương Thảo hiểu. Nhưng thiết nghĩ, để cô chứng kiến anh trở nên như vậy âu cũng là điều hay. - Bây giờ Mai Cẩm Tú đang ở đâu? - Thưa cậu, vệ sĩ của bà đã đuổi theo và đang giữ chân họ ở khu Thủ Thiêm. - Nơi đó vắng vẻ, rất thuận tiện... Nhất, mau chóng chạy xe đến đó yêu cầu nhóm vệ sĩ kia không được làm gì cho đến khi tôi đến! Nhị, chuẩn bị xe! Ngũ vệ y theo lệnh mà làm. Cao Phong liền rời khỏi bàn, đến bên cạnh Dương Thảo tiếp theo đột ngột nắm lấy cánh tay cô, kéo lại gần mình. - Tôi sẽ cho em thấy, tôi thay đổi đến dường nào! Dương Thảo chẳng kịp phản kháng là đã bị Cao Phong kéo đi về phía xe ô tô.