Chiếc Chevrolet 1950s dừng lại ngay một góc đường, mở cửa xe bước xuống là Cao Đình và Mai Cẩm Tú. Tiệc tàn, anh nói sẽ lái xe đưa cô về tận nhà mới an tâm. - Em cảm ơn cậu. - Đừng khách sáo, đây là việc anh nên làm. Gió bất chợt thổi mạnh, Cẩm Tú liền đưa tay lên vén tóc qua vành tai. Quả đúng là thiếu nữ thanh tao, hành động vén tóc trông cũng thật dịu dàng. Và đứng trước một dáng vẻ thuỳ mị, trước một đôi mắt long lanh thăm thẳm kia, khó trách người trải qua nhiều mất mát như Cao Đình không khỏi rung động. Chỉ một cử chỉ ân cần từ người con gái này cũng khiến anh như nhận được sự an ủi. Cẩm Tú tròn xoe mắt khi bàn tay Cao Đình đưa lên vuốt nhẹ gương mặt mình. Tiếp theo, cô thấy anh nhìn mình thật lâu, thật nồng ấm và sau đó không hề chần chừ anh hôn lên vầng trán cô. Bản thân cũng thích cậu chủ này từ lâu rồi nên Cẩm Tú chẳng hề từ chối, chậm rãi ngã đầu vào lòng anh. Trong lúc hai người chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào thì phía bên kia đường, Phương Di và Lương Bằng đã trông thấy. Ánh mắt cô chủ họ Phương bất động... Nếu cô không về ngay đúng thời khắc này và nếu cô đồng ý ngồi xe ô tô thay vì đi bộ về nhà thì hẳn đã không phải chứng kiến cảnh đau lòng đó. Lạ thay, cô chẳng hề tức giận, la hét hay chạy đến đẩy hai người nọ ra xa mà chỉ đứng yên nhìn. Rồi chợt nhiên, Phương Di trông thấy một bàn tay to lớn che trước mắt mình tiếp theo thì đẩy nhẹ mình xoay qua. Trước mặt cô lúc này chỉ còn là Lương Bằng. - Đừng nhìn nữa... Sao phải tự làm tổn thương mình đến thế? Phương Di giương mắt nhìn anh, lắng nghe câu hỏi trầm kia mà không đáp lời. Cô cũng không rõ tại sao mình cứ đứng yên đó, chẳng khóc mà cũng chẳng bỏ đi. Phải chăng người ta có thể đau lòng đến nỗi mất đi cảm xúc? Sự im lặng từ Phương Di khiến Lương Bằng không thể nấn ná ở đây lâu, liền nắm tay cô rồi cất bước. Cả hai tiếp tục đi qua những con đường vắng vẻ trong đêm tối tĩnh mịch, với những cơn gió lạnh thổi lùa. Đang bước thì Phương Di bỗng dừng lại, khiến cái nắm tay của Lương Bằng cũng bị kéo giật. - Bằng, em muốn anh cõng em... Quay qua nhìn đôi mắt trong veo ấy một chốc, Lương Bằng bỏ tay cô ra rồi khẽ cúi người quay lưng lại. Phương Di đã từng nghĩ, mình sẽ không thể ngồi trên lưng một chàng trai nào khác ngoài Cao Đình, nhưng ngay bây giờ cô chẳng chút do dự mà vòng tay qua cổ anh chàng họ Lương, chậm rãi ngồi lên lưng anh. Lương Bằng cõng cô chủ nhỏ đi tiếp trên con đường rộng thênh dưới ánh sáng tù mù từ những ngọn đèn đường cổ điển hắt xuống. Tựa đầu lên đôi vai cứng cáp, Phương Di nhắm mắt trong lặng im. Thế ra cảm giác này cũng không tệ, sao cứ nhất thiết phải là Cao Đình mới được? Cho dù bây giờ trái tim cô vẫn còn hình bóng anh nhưng không có nghĩa là sau này cô không thể quên anh. Từ đuôi mắt một dòng lệ chảy ra nhẹ nhàng, thấm vào vai áo người đang cõng. Tổn thương và ấm áp, Phương Di đều cùng lúc cảm nhận rõ ràng. Con đường phía trước vẫn dài ngút, đêm tối phủ lấy bóng dáng cô liêu của hai con người mà từ bây giờ, sẽ chấp nhận quên đi bóng hình mình từng vấn vương... *** Mọi chuyện sắp tới sẽ thế nào đây? Đó là suy nghĩ của Dương Thảo khi cùng Cao Phong ngồi trên xe ô tô lúc chạy qua đại lộ Nguyễn Huệ. Kể từ hôm đính hôn đến giờ cũng đã hai tháng trôi qua, Dương Thảo dĩ nhiên đang hạnh phúc bên cạnh Cao Phong. Sự việc diễn ra tiếp theo vẫn khá yên ổn và êm đềm, đến nỗi khiến người ta... hoang mang! Lý nào "chuyện tình xuyên không" này sắp đến hồi kết? Tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở" của tác giả Mộng rất dài hơi, nhưng sự xuất hiện của Dương Thảo đã khiến diễn biến truyện thay đổi rất nhiều. Nên bây giờ, chính cô cũng chẳng biết được tình tiết sắp tới sẽ là gì? Cao Phong đã chấp nhận tình cảm của cô, sẽ không vì Mai Cẩm Tú mà đau lòng càng không trở thành kẻ độc ác. Duy cái chết bi thương của anh ở cuối truyện vẫn canh cánh trong lòng cô... Cuối cùng, cái vấn đề khiến Dương Thảo băn khoăn nhất chính là: Khi mọi chuyện đã đến thời khắc tốt đẹp viên mãn thì cô sẽ biến mất khỏi thế giới này ư? - Em đang nghĩ gì sao? Dương Thảo sực tỉnh khi nghe Cao Phong hỏi, liền quay qua lắc đầu bảo không có gì. Đoán cô đang nghĩ đến chuyện nào đấy không hay nên anh liền nắm tay cô. - Đôi khi những điều tốt đẹp đến nhiều quá cũng khiến ta bất an. - Anh có nhiều thứ tốt đẹp vậy à? - Dương Thảo điềm nhiên, hỏi đùa. - Tất nhiên, công việc ở xưởng vải vẫn suôn sẻ, và em vẫn đang ở bên cạnh anh. - May là không có anh Bằng ở đây, khéo lại bị anh ấy chọc ghẹo cho xem. - Anh thì rất muốn để Lương Bằng thấy chúng ta thế này, sẽ ghen tị lắm đấy. Dương Thảo siết chặt những ngón tay mình đang luồn vào tay anh. Khi Cao Phong đưa mắt nhìn ra bên ngoài thì Dương Thảo trở về với dáng vẻ trầm tư. Vào lúc ấy, cô đã quên mất rằng: Đằng sau ánh sáng sẽ luôn là bóng tối! Không phải lúc nào hai trái tim luôn hướng về nhau thì sẽ có kết thúc mỹ mãn. Và, số phận của nam phụ mãi vẫn không thoát khỏi nữ chính... Bi kịch, bây giờ mới thật sự bắt đầu! *** Sau khi trao đổi với khách xong, ông Lim rời khỏi xưởng may. Chiếc Citroen DS 21 chạy chầm chậm trên đường, đến một giao lộ thì ngừng lại chờ đèn xanh. Trong lúc quan sát quán xá nhộp nhịp ở hai bên đường thì đột nhiên cái nhìn của ông ngừng lại trước cửa một rạp chiếu phim. Cái cảnh Cao Đình đang nắm tay Mai Cẩm Tú với vẻ hạnh phúc đập ngay vào mắt ông. Lúc đầu còn ngạc nhiên tiếp theo thì ông mau chóng hiểu ra: Cả hai đang qua lại với nhau! Đường đường là cậu Ba nhà họ Cao mà lại đi thương đứa con gái của một nhà bán giày ư? Thật quá quắt! Gương mặt ông Lim nửa tức giận nửa đăm chiêu. Tuy trong mắt ông, Mai Cẩm Tú là một nữ sinh viên thanh tao lễ nghĩa, thế nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến việc để cô trở thành con dâu nhà này. Cứ như Cao Phong đính hôn với Dương Thảo, người mà xét về gia thế được gọi là môn đăng hộ đối. Quan sát biểu hiện thân mật giữa con trai với Cẩm Tú, ông siết chặt tay. *** Người thứ hai gặp phải vấn đề nan giải chính là Phương Di. Hiện bây giờ, cô đang ngồi trong Bảo sanh viện Từ Dũ ở đường Hồng Thập Tự. Sau cái đêm được Lương Bằng cõng về nhà, Phương Di quyết định cùng anh gặp gỡ qua lại xem như bắt đầu một mối quan hệ mới. Tuy vẫn chưa thể yêu thương sâu sắc nhưng tình cảm giữa họ cũng đang thay đổi. Từ việc luôn xem nhau như anh em, nay cả hai dần mang một cảm giác đặc biệt dành cho đối phương. Có thể là sự thoải mái, dễ chịu và có cả quan tâm... Còn lý do Phương Di đến Bảo sanh viện là vì sự tình thế này: Mấy ngày nay cô tự nhiên nôn mửa, trong người cũng trở nên khó ở, không thích ăn bất kỳ món nào ngoài những món chua chua ngọt ngọt. Tâm trạng lại có phần thay đổi thất thường. Ban đầu còn ngỡ bản thân mắc bệnh gì nhưng rồi cô mau chóng nghĩ đến một việc: Mang bầu! Sự cố lần đó xảy ra cách đây hai tháng rồi, và tới nay cái chuyện tới tháng không hề có nữa. Liệu có phải...? Lòng Phương Di rối bời, giả như cô đã mang bầu thì phải thế nào đây? Lương Bằng sẽ hỏi cưới cô ư? Còn cha mẹ cô làm sao chấp nhận cái chuyện con gái chưa có chồng mà lại có chửa? Dù rằng, cái bầu này là do sự cố ngoài ý muốn nhưng họ tất nhiên vẫn cảm thấy mất mặt. Thiên hạ cũng sẽ dòm vô cái bụng ngày một to của cô, đồn nhau: Cô chủ danh giá nhà họ Phương ăn nằm với trai để rồi có chửa! Nghĩ vậy thôi là Phương Di sợ đến tái mặt. Bởi thế, cô đã giật mình khi nghe y tá gọi tên. Chậm rãi đứng dậy, cô thoáng nhìn xuống bụng mình, tim đập thình thịch! Đôi chân run rẩy đi vào phòng gặp bác sĩ... "Chúc mừng, cô đã có thai hai tháng." Nghĩ đến nụ cười của vị bác sĩ là Phương Di không khỏi ấm ức. Cứ nghĩ người ta mang bầu là tin mừng ư? Đối với cô chủ này, nó chẳng khác nào án tử! Phương Di quệt nước mắt, nhớ mẹ từng nói phụ nữ nhà ta thường hiếm muộn hoặc khó có con, ấy vậy mà sao chỉ ân ái với Lương Bằng một lần mà cô đã có bầu thế này? Phương Di mang dáng vẻ thất thần về đến nhà. Nhác thấy cô chủ mặt mũi bơ phờ, bà Lượm lo lắng hỏi han. Chẳng còn tâm trí đâu nữa, cô lắc đầu cho qua. Lúc nghe bà định nói gì thêm thì chợt, cô cảm giác buồn nôn. Đưa tay lên miệng ngăn một tiếng "oẹ", cô tức tốc chạy vào phòng tắm. Dĩ nhiên, bà Lượm không khỏi ngạc nhiên mà nhìn theo. Mấy ngày qua bà cứ thấy cô chủ lạ lắm, sức khoẻ đang bình thường bỗng nhiên yếu hẳn đi, lại còn hay nôn mửa, khó ăn. Người đàn bà lớn tuổi ấy dễ dàng nhận ra những biểu hiện này giống cái gì, nhưng thiết nghĩ có lý nào một cô gái chưa chồng lại có thể chứ? *** Sáng sớm, Mai Cẩm Tú ngạc nhiên khi ông Lim xuất hiện trong tiệm giày của nhà mình. Cô tự hỏi, lý gì mà một ông chủ giàu có như vậy lại đến cái tiệm nhỏ bé nghèo nàn này? Linh tính mách bảo cô rằng, hiển nhiên ông không đến để mua giày mà là vì chuyện khác, nhưng đó là gì thì chưa biết được. - Thưa, ông có muốn dùng trà không ạ? - Ông Cửu kính cẩn. - Không cần đâu, tôi cũng không ở đây lâu. - Ông Lim phủi nhẹ áo veston rồi đưa mắt qua Cẩm Tú - Tôi đối với cháu thế nào? Khó hiểu trước câu hỏi kỳ lạ ấy, tuy vậy Cẩm Tú vẫn lễ phép trả lời: - Ông Cao đối với Cẩm Tú rất tốt ạ. - Ừm, tôi biết cháu là con nhà gia giáo có lễ nghĩa, lại học cao và biết suy nghĩ, vậy thì chí ít cháu cũng phải hành xử cho đúng đắn chứ. Nghe xong hai cha con Cẩm Tú liền nhìn nhau, tiếp theo ông Cửu hỏi: - Dạ thưa ông, con Tú nhà tôi đã làm gì khiến ông phật lòng à? - Hãy hỏi con gái ông đi! Thấy cha lại quay qua nhìn mình, Cẩm Tú khẽ lắc đầu sau đó hỏi tiếp ông Lim: - Thưa, cháu không rõ mình đã làm gì sai ạ? Ông Lim trông vẻ mặt chờ đợi của hai người nọ, buông một lời lạnh lùng: - Vậy để tôi nói rõ luôn: Cháu đừng có đến gần cậu Đình nữa! Kinh ngạc trong một thoáng, bấy giờ Cẩm Tú mới vỡ lẽ cái nguyên do ông Lim đến tận đây cũng như thái độ lẫn lời nói có phần nặng nề nãy giờ. Hoá ra, là ông đã biết mối quan hệ tình cảm giữa cô với Cao Đình. Và điều dễ hiểu rằng, người cao sang như ông không thể chấp nhận chuyện tình này. - Thưa ông nghĩa là... - Thế ông không biết con gái ông đang qua lại với con trai tôi ư? Ông Cửu sửng sốt khi nghe xong câu hỏi dứt khoát nọ. Lần trước hết cậu Phong gì đấy khiến bà Cao hiểu lầm sai người đến tiệm giày đập phá, nay lại đến lượt cậu Đình nữa chứ, rồi ông Cao vì vậy mà đích thân đến tận đây. Ông không hiểu tại sao con gái mình lại cứ dính dáng đến mấy công tử nhà giàu đó. - Tú à, là thật hả con? Cẩm Tú không thể nói dối cha, liền nhìn qua ông Lim với dáng vẻ chân thành: - Thưa ông, cháu đối với cậu Đình là thật lòng. Tức giận, ông Lim đập mạnh tay xuống bàn khiến những chiếc tách đổ nhào. - Tôi không chấp nhận con trai mình lấy một cô gái không có gia thế! Nghe đây, nếu cháu không tránh xa Cao Đình ra thì đừng trách tôi vô tình! Nhận lấy thái độ ngăn cấm quyết liệt đó, Cẩm Tú đứng sững tại chỗ, mắt cay xè.