Lương Bằng từ từ mở mắt ra, thứ cảm nhận đầu tiên là cái đau ê ẩm toàn thân, tay chân thì cử động khó khăn. Nằm yên chốc lát để lấy lại sức lực, anh chợt nghe chất giọng quen thuộc cất lên bên cạnh:
- Bằng! Anh thấy thế nào rồi?
Lương Bằng liền mở mắt ra, vẻ mặt lo âu của Dương Thảo xuất hiện. Anh khẽ cựa mình đồng thời cố mở đôi môi bợt bạt nói:
- Tôi... chỉ thấy hơi đau. Sao cô lại ở đây...?
- Hay tin anh và bác Lim gặp tai nạn là tôi với mọi người chạy đến đây ngay.
Trông cảnh Lương Bằng khẽ khàng dựng người dậy, Dương Thảo liền đỡ giúp.
- Anh ngồi dậy làm gì, cứ nằm đi.
- Không sao... Ông chủ thế nào rồi cô? Bị thương có nặng không?
- Nhờ có anh mà bác Lim chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi.
Nghe rõ âm thanh thở phào kia, Dương Thảo bấy giờ mới hỏi rõ vấn đề này:
- Anh là tài xế mà sao không kiểm tra phanh trước khi chạy? Nghe Cao Phong khen anh đủ điều thế ra lại làm việc bất cẩn đến vậy.
Thật ra chính Lương Bằng cũng không biết vì sao phanh lại hư! Vốn kỹ lưỡng, anh luôn kiểm tra phanh và xăng trước khi lái bất kỳ chiếc ô tô nào. Rõ ràng sáng nay anh đã xem kỹ chiếc La Dalat đúng ba lần vẫn không thấy có gì bất thường. Ấy vậy mà khi chở ông từ chỗ khách hàng về lại phát hiện phanh bị hư. Vẻ như ai đó đã phá hỏng phanh lúc xe nằm trong bãi đỗ!
Dương Thảo tự thấy mình có chút quá đáng vì Lương Bằng đang bị thương mà cô còn trách, thấy anh im lặng quá nên bèn bảo:
- Thôi, anh vẫn bình an là tốt rồi...
Sợ Dương Thảo hiểu lầm mình đang khó chịu, Lương Bằng nói nhanh:
- Không, tôi nghĩ bản thân cũng hơi tắc trách vì vậy lần sau sẽ chú ý hơn nữa.
- Anh phải cố gắng khoẻ lại đấy.
Quan sát nụ cười dịu dàng ở trước mặt, Lương Bằng bỗng dưng buông một câu:
- Chỉ cần nhìn thấy cô Thảo là tôi đã khoẻ rồi.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Dương Thảo cười phì bởi hiểu ra lời nói đùa này.
- Còn đùa được thì chứng tỏ anh khoẻ lắm rồi đấy.
Đối diện, Lương Bằng chỉ cười cười không nói gì vì câu nói kia là đùa hay thật chỉ bản thân anh mới hiểu rõ nhất...
***
Cao Phong ngồi trong xe ô tô và nhớ về cuộc gọi điện của ông Liam. Ông báo rằng số hàng đã được chuyển đến Anh quốc sớm hơn dự định vì vậy muốn người ở xưởng vải mau chóng sang Luân Đôn.
Vốn dĩ chuyện này không có gì khó khăn, tuy nhiên điều khiến Cao Phong suy nghĩ chính là cái khác. Nếu Cao Phong qua Anh quốc bây giờ thì xưởng vải đành để Cao Đình quản lý, còn sức khoẻ của cha thì anh chưa thể an tâm. Tiếp theo là Dương Thảo. Vừa rồi trông thấy vẻ lo lắng cô dành cho Lương Bằng thì liệu cô có đi cùng anh? Cô sẽ yên tâm mà qua Anh quốc lúc này ư...?
Còn suy nghĩ miên man thì chợt Cao Phong bắt gặp Mai Cẩm Tú đứng bên góc đường mua báo. Tức thì, anh bảo tài xế dừng xe lại. Mở cửa xe, anh bước xuống.
Đang tìm kiếm cuốn báo thích hợp thì Cẩm Tú nghe tiếng nói cất lên vừa đủ:
- Em vừa tan trường à?
Quay qua, Cẩm Tú thấy Cao Phong xuất hiện tự khi nào liền cúi chào, nói:
- Dạ chào cậu Phong, em mới tan trường ạ.
- Vết thương của cha em thế nào? Còn tiệm giày đã ổn định lại chưa?
- Cha em khoẻ rồi thưa cậu, tiệm giày cũng được sửa lại như cũ...
Quan sát vẻ khép nép kia một lúc, Cao Phong bất giác nói rằng:
- Mai tôi phải sang Luân Đôn để chuyển hàng, có lẽ mươi ngày nữa mới về.
- Thế ạ? Em chúc cậu lên đường bình an.
Dù Cẩm Tú mỉm cười khi nói lời đó thế nhưng Cao Phong chỉ nhận ra nó mang sự xa cách và chẳng qua là một kiểu xã giao. Phút chốc, anh nghĩ về biểu hiện vui mừng của Dương Thảo khi nghe tin mình sẽ qua Anh quốc cùng anh. Còn người con gái Cao Phong thích này dường như chẳng mảy may để ý về chuyến đi xa xôi ở bên kia bán cầu của anh, phải chăng vì với cô nó không quan trọng?
Cao Phong thấy buồn cười lắm, chẳng rõ từ khi nào bản thân lại có thói quen so sánh Mai Cẩm Tú với Dương Thảo. Khi ta bắt đầu có ý niệm so sánh thì người đó đã không còn là duy nhất! Và điều khiến cậu chủ này thêm khó hiểu nữa là, ngay bây giờ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp ở trước mặt lại không hề phản chiếu trong đôi mắt anh... Dường như anh đang nhìn thấy một bóng dáng khác.
Cao Phong tạm biệt Cẩm Tú, lúc sắp đến bên xe ô tô thì tự dưng quay lại báo:
- Vài ngày tới, Cao Đình sẽ ít đến thăm em vì công việc ở xưởng vải.
Không cần xem phản ứng của cô thế nào là anh đã vào trong xe ô tô chạy đi.
Chiếc Mescedes 190 Ponton vừa ngừng ngay trước cổng bệnh viện là Cao Phong thấy Dương Thảo từ bên trong đi ra. Đang muốn gặp cô nên anh nhanh chóng mở cửa xe, nhưng vừa bước xuống thì ngay phía trước chiếc Citroen Traction Avant 1949 mọi khi chạy trườn đến trước mặt Dương Thảo. Trông cảnh cô ngồi vào trong xe thì Cao Phong liền chạy về phía đó. Đuổi theo phía sau chiếc ô tô một đoạn đến giao lộ kia thì anh ngừng lại thở mệt nhọc, mắt nhìn nó rẽ sang đường khác.
Dương Thảo đã không nhìn thấy anh, trong khi anh đuổi theo ngay phía sau.
Những lúc không muốn gặp thì cứ lởn vởn ngay trước mặt, đến khi thật sự muốn gặp thì một khoảnh khắc cũng để lỡ.
Đó là những gì Cao Phong nghĩ khi lặng lẽ quay lưng trở lại bệnh viện...
Ông Lim tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe con trai thuật lại cuộc gọi từ ông Liam:
- Vậy là ông ấy yêu cầu con đến Luân Đôn vào ngày mai?
- Dạ đúng vậy, sáng mai con sẽ đáp chuyến bay sang Anh quốc.
Ông Lim thở ra luồng khí nhẹ, thôi thì khách hàng là quan trọng, một khi đã xảy ra tình huống ngoài dự tính cũng phải giải quyết theo ý họ. Rồi ông hỏi tiếp:
- Thế con đã báo cho Dương Thảo biết chưa?
Như biết cha sẽ hỏi về điều này nên Cao Phong chẳng hề lưỡng lự mà đáp:
- Dạ, con sẽ sang Anh quốc một mình...
- Tại sao thế?
- Con nghĩ đây là việc làm ăn của xưởng vải Đỏ Thắm, không nhất thiết phải để Dương Thảo can dự vào. Vả lại... cô ấy còn có việc quan trọng cần làm ở đây.
Dù không rõ lý do vì sao mọi chuyện lại thay đổi như vậy cũng như dáng vẻ trầm tư khác lạ của Cao Phong, thế nhưng ông Lim không có ý phản đối vì tin anh có cách giải quyết hợp lý. Sau cùng, ông cũng gật đầu đồng ý.
***
- Không phải cô và cậu Phong sẽ qua Anh quốc hôm nay ư?
Đó là câu đầu tiên Lương Bằng hỏi khi thấy Dương Thảo xuất hiện ở bệnh viện sau ba ngày kể từ hôm mình gặp tai nạn. Đối diện, cô chủ họ Dương vẫn mang vẻ bình thản dù bản thân thật sự đã sốc khi biết Cao Phong vừa đáp máy bay sang Anh vào sáng hôm kia, điềm nhiên trả lời:
- Ông Liam gì đấy yêu cầu anh Phong chuyển hàng sớm hơn dự định và anh ấy đã bỏ rơi tôi, một mình bay qua đó.
- Cậu Phong không hề nói gì với cô ư?
- Không! - Lời của Dương Thảo dứt khoát - Tôi nghe chuyện này từ cha mình.
Tuy bề ngoài không có biểu hiện gì cả nhưng Lương Bằng biết cô đang rất buồn, chẳng biết phải nói gì thêm đành nén tiếng thở dài. Anh biết tính cậu Phong có hơi kiêu ngạo nhưng chưa đến mức quên phép lịch sự, đi mà không báo thế này thật không giống tác phong của cậu. Nghĩ nên nói gì đó vào lúc này, anh bèn bảo:
- Có lẽ do gấp quá thành ra cậu Phong chưa kịp nói cô hay...
- Anh không cần an ủi, sự thật Cao Phong đã bỏ rơi tôi! Chẳng sao, tôi vẫn ổn! Đúng như tôi nghĩ, anh ấy ghét tôi đến thế này là cùng.
Lương Bằng im lặng, vì cảm nhận Dương Thảo đang... giận! Cũng phải, trước đó cô đã phấn khởi lẫn vui mừng ra sao khi được sang Luân Đôn cùng Cao Phong.
- Không bàn về anh ấy nữa, tôi có chuyện này... Vừa nãy anh Đình báo với tôi hai ngày nữa sẽ diễn ra lễ tài trợ lễ phục áo dài ở trường đại học. Tôi sẽ đến dự vì đang lo lắng Phương Di lại làm gì đó với Mai Cẩm Tú.
- Phương Di? Sao cô ấy "lại làm gì đó" với Cẩm Tú?
- Anh biết rõ con bé thích cậu Đình thế nào, trong khi anh ấy thì thích Cẩm Tú.
- Tôi nghĩ có lẽ không đến nỗi đâu.
Dương Thảo nhìn Lương Bằng một cách chán chường, đàn ông thì chẳng đời nào hiểu được tâm tư của phụ nữ. Đặc biệt là những cô bé vốn được cưng chiều như Phương Di - không thể chịu đựng nổi cái chuyện chàng trai mình yêu nhất bị "cướp"! Cô nghĩ giá mà có cuốn "Yêu em tựa hơi thở" để cho Lương Bằng đọc về những mưu mô của cô chủ họ Phương. Nhưng rồi lại thôi, nếu để anh chàng biết mình sẽ khổ sở ra sao vì yêu nữ chính thì khéo bệnh lại càng thêm nặng! Chẳng nên!
- Thế thì tôi sẽ đi với cô Thảo.
- Anh còn chưa khoẻ nên cứ ở lại đây đi.
- Chỉ là vết thương ngoài da, vài ngày cũng đỡ rồi. Với lại, nếu cô Di thật sự gây ra chuyện gì với Cẩm Tú thì tôi sẽ bằng mọi cách ngăn lại.
Trước là vì thái độ kiên quyết của Lương Bằng, sau là vì Dương Thảo nghĩ có thêm người giúp cũng tốt hơn vì một mình cô chưa chắc xoay sở nổi nếu chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát. Hết cách, cô phải đồng ý thôi.
***
Sáng nay bầu trời quang đãng trong xanh lắm, lại còn đang đứng trong trường đại học nhộn nhịp nam nữ sinh viên khiến Dương Thảo không khỏi nhớ đến những bài làm văn tả về ngày tựu trường. Năm 1970 tuy khá yên ổn ở Sài Gòn nhưng đất nước vẫn còn bị chia cắt và chiến tranh chưa kết thúc, thành thử được nhìn thấy những tà áo dài và sơ mi trắng quần tây thế này quả là một khung cảnh đẹp đẽ!
Vì là ngày quan trọng lẫn ý nghĩa nên ông Lim dù chưa khoẻ lắm nhưng vẫn đến. Dĩ nhiên không thể thiếu Cao Đình, người thực hiện dự án tài trợ lễ phục này. Ông Bộ lại bận đi công tác nên chỉ mỗi Dương Thảo đến, cuối cùng là một vài khách mời đặc biệt có tiếng khác đi dự và trong số đó có nhà họ Phương.
Dương Thảo thỉnh thoảng cứ đưa mắt về phía ông Lim đứng nói chuyện ông Phương Quản, bên cạnh là Phương Di trong chiếc đầm màu trắng dài qua gối đang nhìn dáo dác xung quanh. Để rồi gương mặt xinh xắn kia chợt nhiên sa sầm xuống, hoá ra là vì Cao Đình đang trò chuyện vui vẻ với Mai Cẩm Tú cách đó không xa.
- Tôi nghĩ cô Di cũng không dám làm gì khi có ông bà Phương ở đây. - Lương Bằng đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi cô chủ nhỏ tuổi, bảo thế.
Dương Thảo lại nghĩ khác, con bé đỏng đảnh ấy chuyện gì mà không dám làm!
Một lúc sau, Cẩm Tú rời đi còn Cao Đình đến nhắc nhở nhóm nhân công chuẩn bị vài thứ. Đến khi dời mắt sang chỗ ông bà Phương thì Dương Thảo kêu khẽ:
- Anh Bằng! Phương Di đi đâu rồi?
Ngay bây giờ, Phương Di đã không còn đứng bên cạnh mẹ mình nữa, cô bé vừa biến mất trong tầm quan sát của cả hai người nọ.
Đưa ánh mắt e ngại nhìn khắp sân trường với vô số bóng dáng qua lại nhộp nhịp, Dương Thảo cùng Lương Bằng nhanh chóng chia nhau đi tìm. Và có lẽ cuộc kiếm tìm tại đây sẽ trở nên vô ích vì Phương Di đang ở nơi khác. Đó là phòng thay quần áo của các nữ sinh viên. Nhân lúc không ai để ý, cô đã lẻn vào từ cửa sau. Mục đích của cô chủ này là tìm áo dài mà Cẩm Tú sẽ mặc rồi dùng kéo cắt nát nó! Để xem cô ta còn mặt mũi nào nói chuyện với anh Đình?
Có một chiếc áo dài mang những hoạ tiết khá đặc biệt và dựa vào chiều cao đó, Phương Di ngầm đoán đây là chiếc mà Cẩm Tú sẽ mặc. Cầm chiếc kéo trên tay, cô mau chóng cắt vào vải áo những đường ngang dọc.
- Mai Cẩm Tú! Cô không được giành anh Đình với tôi!
Miệng lẩm bẩm những từ ngữ tức giận, Phương Di càng cắt nhanh hơn, chiếc áo dài xinh đẹp kia dần biến thành một mớ vải vụn.
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
81 chương
41 chương
56 chương
4 chương