Đệ Đệ

Chương 18

“XX nhật báo, nói bậy! Lừa dối nhân dân, lương tâm ở đâu! Không phải không báo, là thời gian chưa tới! Thời gian vừa đến, nhân dân tất báo!” Hứa Bình đạp xe chở em trai đi ngang Quảng trường Nhân Dân, nơi này đang tụ tập hơn mười nghìn người khiến cho ngay cả những con đường lân cận đều chật như nêm cối. Một thiếu nữ tóc ngắn mặc áo khoác xám tro, tay cầm loa đứng trước tấm áp phích lớn hơn cả cơ thể mình, hướng về những người tâm tình kích động xung quanh hô to khẩu hiệu vừa rồi. Phía chính tây quảng trường chính là tòa nhà Thị Ủy, xung quanh là tòa báo lớn nhất địa phương —— Nhật báo tỉnh X. Giữa sân rộng là tượng đài kỷ niệm giải phóng cao to, bình thường xung quanh đều chất đầy hoa tươi mà hôm nay cả quảng trường đều bị biển người bao phủ. Xe đạp của Hứa Bình bị kẹp giữa dòng người, tiến không được lui không xong, cậu cũng xuống xe đi bộ như những người bên cạnh, còn lôi kéo tay em trai nói: “Hôm nay ở dây rất đông người, em nắm chắc tay anh đừng buông đó.” Thiếu nữ tóc ngắn xuống khỏi đài, một nam sinh cao gầy thế chỗ. “Hôm qua chúng ta đã nói tới dân chủ. Cái gì là dân chủ? Theo lý giải của cá nhân tôi, ‘Dân’ chính là quần chúng nhân dân, ‘chủ’ chính là tự chủ làm chủ. Chúng ta phải làm chủ quốc gia của mình!” Dưới đài trong nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi như sấm dậy. Hứa Bình sửng sốt một chút, giống như có chút không dám tin vào mắt mình. Hứa Chính ở phía sau nắm chặt tay cậu. Hứa Bình quay đầu lại nhìn, phát hiện càng ngày càng nhiều người bắt đầu tụ tập về phía quảng trường, rất nhiều người đạp xe, phía sau cắm cờ đỏ có dán chữ ‘Đại học XX’ Hứa Chính càng siết chặt tay cậu, ngón tay gần như ghim vào da thịt. “Không sao cả, chúng ta chậm rãi rời đi.” Cậu siết chặt xe đạp, liều mạng chen ra một con đường trong đám đông. “Nhường một chút, cảm phiền nhường một chút!” Cậu một tay dẫn xe đạp, một tay gắt gao nắm chặt em trai. Ven đường có vài sinh viên trẻ đầu đeo băng trắng đang phát truyền đơn, trên mảnh băng kia dùng mực đen kịt viết hai chữ ‘Tuyệt thực’. “Xin ủng hộ hành động của chúng tôi!” Có một sinh viên ngăn trước mặt Hứa Bình, đem truyền đơn đưa tới tận tay cậu. “Quốc gia là quốc gia của chúng ta, nhân dân là đồng bào của chúng ta. Vị bạn học này, lẽ nào bạn có thể thờ ơ sao?!” Hứa Bình tiếp nhận truyền đơn, thấy trên đó viết  bốn chữ lớn “Tuyên ngôn dân chủ’. Cậu đẩy người nọ ra một chút: “Phiền bạn nhường đường, chúng tôi có việc gấp.” Cậu quay đầu lại nhìn em trai, Hứa Chính giữa đám đông những người cuồng nhiệt có vẻ đặc biệt thấp thỏm bất an. Hứa Bình cầm tay em trai, mười ngón đan xen: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải nắm chặt tay anh, không được buông ra!” Lúc Hứa Bình dẫn theo em trai đến được sân bóng, so với thời gian đã hẹn trễ tận nửa giờ. Hứa Bình đem xe khóa kỹ, nhìn thấy Hà Chí đang săn tay áo đến tận vai đuổi theo quả bóng chạy vội, cậu tìm một băng đá dưới bóng cây liền cùng Hứa Chính ngồi xuống. Hà Chí nhìn thấy Hứa Bình, bắt chuyện với đồng đội một tiếng rồi lui ra khỏi sân. Hứa Bình cười cười nói: “Xin lỗi nha Đại Chí, lúc nãy bọn tao đi ngang qua Quảng trường Nhân Dân.” Hà Chí vỗ đùi: “Quên nói với mày, suốt cả tuần nay bên kia có rất nhiều sinh viên tĩnh tọa, hai hôm nay đường chính là kẹt cứng.” Hứa Bình cau mày không nói chuyện. Hà Chí so với Hứa Bình thì cao hơn một cái đầu, mặt mũi bình thường vóc người lại cao lớn, làn da ngăm ngăm, trong đen lộ hồng, thật sự giống như dùng lửa than nướng ra. Cậu ta nhìn thấy Hứa Chính sau lưng Hứa Bình, nghiêng đầu lên tiếng chào: “Tiểu Chính còn nhớ anh không? Anh là Đại Chí ca ca, trước đây còn từng đến nhà các người chơi đùa đấy.” Hứa Chính hoàn toàn giống như không nghe được. Hứa Bình đá nhẹ một chân: “Cút con mẹ mày đi, mày còn cái gì Đại Chí ca ca!” Hà Chí vuốt vuốt mái tóc húi cua của mình, cười lên ha hả. “Em trai mày vẫn không chịu phản ứng người khác? Nhiều năm rồi, tao cứ tưởng nó có thể tốt hơn một chút.” Hứa Bình hơi ngừng động tác cởi áo ngoài, nhẹ nhàng nói: “Em tao chính là như vậy, không tốt hơn được.” Hà Chí sờ mũi một cái, cảm thấy mình nói không lựa lời. Hứa Bình cởi áo ngoài, chỉ chừa lớp áo thun lót, vỗ vỗ vai Hà Chí nói: “Được rồi, đánh banh đi.” Da của Hứa Bình trắng hơn Hà Chí rất nhiều, người cũng gầy, trên vai có thể thấy rõ đầu khớp xương nhô ra. Tuy rằng cậu không cao thế nhưng cơ thể cân xứng, bắp thịt bao lấy xương cốt nhìn xa giống như một cây trúc trong gió lay động. Hà Chí nhíu mày hỏi: “Mày sao lại ốm hơn lần trước nhiều như vậy? Ôn bài quá vất vả sao?” Hứa Bình cầm lấy trái banh trên tay Hà Chí, tùy tiện vỗ vỗ hai cái trên mặt đất: “Đứa nào thi đại học không như vậy, gần dây thường xuyên thức đêm, đợi thi xong rồi liền mập trở về.” Cậu ném trái banh về cho Hà Chí, hất đầu hỏi: “Có đánh không?” Sân bóng rổ này ở trong sở nghiên cứu sắt thép tỉnh X, mỗi buổi chiều thứ bảy đều có không ít thanh niên đến đây đánh banh. Trên nền ximăng dùng sơn trắng vẽ từng đường giới hạn, đường nhỏ xung quanh trồng rất nhiều dương liễu xanh um, cành lá theo gió đong đưa. Hứa Bình hoạt động tay chân và khớp cổ, nhảy tại chỗ vài cái, gió tháng năm thổi vào người vẫn có chút lạnh, da tay của cậu nổi lên một tầng da gà dầy đặc. Ánh nắng vàng ươm chiếu xuyên qua tòa nhà phía tây sân bóng, Hứa Bình hơi nheo mắt lại hướng về phía em tay phất phất tay. “Ầm đùng ” một tiếng, bóng rổ nện vào bảng đính rỗ, vòng vo bên trên khung sắt mấy vòng, rốt cục vẫn rơi ra ngoài. Hứa Bình lau nhẹ mồ hôi trên trán, hai tay chống gối cúi đầu thở dốc. Đội viên đối phương hướng về phía Hà Chí ra dấu, từ xa nói vọng lại: “Tụi tao hôm nay có việc, đánh tới đây thôi.” Hà Chí gật đầu, chạy đi nhặt banh. Cậu kéo Hứa Bình đến băng đá gần đó ngồi xuống, lấy từ trong balo ra một bình nước, tự mình uống một ngụm rồi vứt cho Hứa Bình. Hứa Bình đổ rất nhiều mồ hôi, sắc mặt cũng có chút trắng bệch nhận lấy uống ừng ừng vài hớp, đem một ít nước còn dư lại xối thẳng lên đâu, dùng ngón tay xoa xoa mái tóc ngắn củn. Trả bình nước lại cho Hà Chí, nói: “Cảm ơn, lần nào cũng uống nước của mày.” Hà Chí cười cười: “Ngượng ngùng làm gì, tụi mình đã lâu không gặp rồi, vừa lên cấp ba mày liền bận đến không thấy bóng dáng, muốn tìm người đánh banh cũng không dễ.” Hứa Bình khom người hai tay bắt chéo, mỉm cười nhìn ra phía trước: “Người khác thì bỏ đi, nếu mày tìm tao, tao làm sao cũng phải đi ra.” Hà Chí cười ha hả. Hai người đều không nói gì, Hứa Bình quay đầu nhìn thoáng qua em trai, Hứa Chính đang đặt tay trên đùi ngồi nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học. Hứa Bình yên tâm, lại quay đầu trở về. “Trường mày cuối tháng sẽ nộp hồ sơ nguyện vọng đi? Mày định thi trường nào?” Hứa Bình nhìn những thanh niên đang chạy bộ trên sân banh, chậm rãi nói: “Còn chưa quyết định.” Hà Chí suy nghĩ một chút, nói: “Tao không lo cho mày, thành tích của mày tốt vậy, đi học trường nào cũng được. Lúc tụi mình thi lên cấp ba, trường chuyên của tỉnh khó thế mà mày cũng thi đậu được, lần đó về nhà mẹ tao mắng tao tròn ba ngày, nói tao vì sao không chịu học tập mày.” Hứa Bình quay đầu nhìn thằng bạn thân từ nhỏ đến lớn của mình. Hà Chí bẻ một nhánh liễu cầm trong tay chơi đùa. “Lần thi thử toàn thành phố hôm trước, mày được bao nhiêu điểm?” Hứa Bình báo một con số. Hà Chí mắng một tiếng: “C*c!” Cậu có chút khó chịu cúi đầu, nói: “Với thành tích này mày có báo trường loại một cũng là dư dả, phát huy tốt một chút Thanh Hoa Bắc Đại cũng có thể với tới. Sau này mày đi Bắc Kinh, chúng ta muốn gặp mặt cũng khó.” Hứa Bình chậm rãi nói: “Phun lời rắm thối gì đó.” Hà Chí cười cười, ngửa đầu thở dài: “Ba tao nói đúng, tao quả thật không hợp với chuyện học tập. Nói thật với mày, điểm của tao chưa bằng phân nửa của mày, cánh cửa đại học kia sợ rằng với không tới được. Anh rể tao ở Cục hình cảnh có chút quan hệ, sau khi tốt nghiệp tao có lẽ sẽ học trường công an, ra rồi trực tiếp có việc làm.” Hứa Bình nghiêm trang nói: “Làm công an có gì không tốt? Công an nhân dân có bao nhiêu quang vinh, hàng tá người muốn làm cũng làm không được đâu. Hơn nữa mày vóc dáng cao ráo, thân thủ cũng tốt, từ nhỏ cũng thích chỉa mũi vào chuyện người khác, mông ngồi trên ghế dứt khoát không yên, trời sinh làm công an. Nếu mày không đi chuyến này chính là tổn thất to lớn của Bộ công an, nhân dân quần chúng cũng không đáp ứng!” Hà Chí cười ha ha, dùng sức vỗ vai Hứa Bình: “Miệng lưỡi của mày trơn tru như vậy từ lúc nào?” Hứa Bình vứt tay đối phương khỏi vai mình: “Tao đang nói chuyện nghiêm túc với mày, ai dỗ dành mày chứ!” Hà Chí than thở: “Dù sao đi nữa chuyện này mày sớm muộn cũng biết, tao nói sớm coi như bỏ gánh nặng sớm.” Hứa Bình liếc đối phương một cái: “Sao? Còn có gánh nặng trong lòng?” Hà Chí cười không đáp. “Ai, được rồi, Bình Tử, mày đoán xem mấy hôm trước tao gặp ai ngoài đường?” “Ai?” “Bạn tiểu học của tụi mình, kẻ thù cũ của mày, Lô Gia!” Hứa Bình hơi nhướn mí mắt, không mặn không nhạt ‘À’ một tiếng. “Thằng chó kia trở nên thành thật không ít, tao từ đầu căn bản cũng không nhận ra nó, cũng may cái mặt chữ điền cùng cặp lông mày rặm kia vẫn còn ở đó, chỉ là nhìn nó giống như dày dạn hơn nhiều, căn bản không giống người cùng tuổi với tụi mình.” Lòng hiếu kỳ của Hứa Bình bị kéo ra, hỏi: “Nó hiện tại đang làm gì?” “Cha nó hai năm trước trong một đợt nghiêm trị bị ngã ngựa, mẹ nó liền ly hôn mang theo em trai nó dọn ra ngoài. Thành tích của nó không tốt, ngay cả thi vào cấp ba cũng không đậu, vừa tốt nghiệp cấp hai đã đi theo thân thích làm công trường, hiện tại đang đi khắp nơi mua đất của nông dân.” Hứa Bình nhíu mày. “Mày cũng đừng nói, nó hiện tại giống như khá kiêu ngạo, trên cổ đeo sợi dây chuyền vàng to bản, trong tay cầm điện thoại di động. Ba tao và anh rễ hôm đó mời lãnh đạo trường Công an ra ăn cơm, chọn là nhà hàng sang trọng nhất tỉnh, nó ngồi ngay bàn bên cạnh nhà tao, nói tiếng Quảng Đông sang sảng, mày nói có buồn cười không?” Hứa Bình cũng cười rộ lên. “Lô Gia nói tiếng Quảng Đông?” “Mày đừng có không tin! Lúc đó tao hoàn toàn không nhận ra nó, là nó chạy tới chào hỏi tao trước, còn bày trò kính rượu cả bàn. Thằng chó kia coi chừng khá mạnh đô, uống rượu đế như uống nước vậy, từng ly từng ly nuốt xuống, ngay cả mặt cũng không đỏ lên. Nó còn đưa cho tao một tấm danh thiếp, đ*, phô trương muốn chết, còn dùng giấy thơm thiếp chữ vàng, danh hiệu là Phó tổng giám đốc công ty bất động sản nào đó.” “Công ty bất động sản gì?” “Tao đâu có nhớ, chỉ là hình như cũng không phải của nó mà là của ông chú kia, nghe anh rể tao nói, chú của nó hình như trúng thầu công trình đường cao tốc của thành phố, năm sau khởi công.” Hứa Bình gật đầu. “Đúng rồi, nó còn nhắc mày, nói là muốn hẹn mày ra ăn cơm, hỏi tao có số đại điện thoại của mày không.” “Hả?” Hứa Bình kinh ngạc hỏi, “Lô Gia hẹn tao ăn cơm?!” “Ừ, tao cũng bị làm cho giật mình. Nó trước giờ chính là ghét mày nhất, cả ngày gây phiền phức cho mày, còn khi dễ em trai mày, hiện tại lại làm giống như hai đứa là anh em tốt vậy, gạt ai chứ!” “May cho nó số điện thoại nhà tao?” “Không cho! Tao nói tao không nhớ, nếu mày muốn gặp nó tao đưa số của nó cho mày.” Hứa Bình nhíu mũi suy nghĩ một chút, hỏi: “Mày nghĩ Lô Gia tìm tao làm gì?” Hà Chí cau mày nói: “Khó mà nói. Chỉ là tao phải nhắc mày một câu, nó đã không phải là thằng Lô Gia bạn tiểu học của bọn mình nữa, mày phải cẩn thận một chút. Nó cùng chúng ta không phải một loại người.” Hứa Bình hất cành liễu vướng trên đầu mình, nhẹ giọng nói: “Tao biết, nó là hạng người gì, từ năm 12 tuổi tao đã biết rõ.” Cậu quay đầu liếc nhìn em trai. “Tao không muốn gặp nó. Nếu nó lại tìm tới, mày giúp tao từ chối đi.” Hà Chí gật đầu.