Đệ Đệ

Chương 16

Lão không còn mơ về bão, không còn mơ về đàn bà, về những sự kiện trọng đại, những con cá lớn, những trận đánh, những cuộc đấu sức hay vợ lão. Bây giờ lão chỉ mơ về các vùng đất, về những con sư tử trên bờ biển. Chúng nô đùa như những chú mèo con trong hoàng hôn; lão yêu chúng như yêu thằng bé. Lão không bao giờ mơ về thằng bé. —— Ông già và biển cả Hứa Bình biết rõ mình đang nằm mơ. Cậu nhìn thấy mảnh thủy tinh dưới chân, gốc hoa hồng khô trong bồn hoa và mặt trời gần lặn xuống núi đỏ rực. Cậu bước lên theo thang lầu ximăng, nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa cũ nát sơn xanh biếc. Cậu thấy bản thân mười hai tuổi của mình bị hai thằng nhóc khác đè xuống, cục gạch trong tay Lô Gia ‘bốp’ một tiếng đập vào gáy cậu. “Đánh chết càng sạch sẽ! Ngu si là bệnh di truyền! Sau này nếu như Hứa Bình kết hôn sinh con, con của nó cũng sẽ giống như thằng em này, rặt một nòi ngu ngốc!” “Nói bậy! Ngươi nói bậy!” Cậu nghe bản thân nhỏ tuổi lớn tiếng gào thét. “Ai nói bậy chứ?! Mẹ mày là một bà ngu, sinh ra Hứa Chính cũng là thằng ngu! Lớn lên đẹp trai có ích lợi gì?! Hừ! Trong đầu đều là phân!” Cậu muốn nhào tới cho Lô Gia một đấm, hình ảnh lại mạnh mẽ xoay chuyển, tòa nhà cũ nát bỏ hoan biến thành phòng khách được dọn dẹp chỉnh tề. “Trương Cẩn Dân! Anh nói cái gì?! Anh lặp lại lần nữa đi! Anh đừng tưởng em không biết cái tâm tư ghê tởm kia của anh! Anh len lén kẹp cái gì trong tủ sách hả?! Anh có dám lấy ra cho em xem không! Anh ghê tởm! Anh —” “Chát” Một tiếng tát tai chát chúa vang lên. Cậu nghe được giọng phụ nữ sắc nhọn khóc gào: “Anh đánh tôi?! Anh đã làm chuyện ghê tởm còn sợ người ta nói?! Người trong lòng anh là ai, kẻ khác không rõ ràng lắm chẳng lẽ tôi còn không biết! Anh đi đi, đi tìm công đoàn nói chuyện đi! Nói muốn ly hôn với tôi! Cái kịch bản kia anh viết cho ai, vai của Hứa Xuyên làm sao lấy được! Ha hả, anh cho rằng người khác không nhìn ra?! Bề ngoài còn giả vờ đạo mạo, kỳ thực thì sao?! Anh là biến thái! Anh ghê tởm!” Cửa ‘đùng’ một tiếng bị đẩy ra, hai người vừa đánh vừa chửi rủa lăn ra ngoài, búi tóc Hà Mai tán loạn, đôi mắt chú Trương mở to dữ tợn. “Câm miệng! Câm miệng! Nói nữa tôi giết cô!” Hứa Bình không tự chủ được lui về sau một bước. Phía sau có người ôm chặt lấy cậu, Hứa Bình vừa nghiêng đầu, là em trai. “Anh hai, em thật khó chịu.” Em trai mặt mày đỏ bừng, nhăn nhó nói. “Tiểu Chính, em làm sao vậy? Đừng dọa anh!” Hứa Bình khẩn trương vỗ mặt em trai. Em trai không nói gì chỉ liều mạng liếm mút cổ của anh trai, hai tay một đặt trên ngực một đặt tại thân dưới của Hứa Bình dùng sức xoa nắn. “Anh hai, em thích anh. Em muốn làm với anh, anh hai cho em đi.” Cậu đè Hứa Bình xuống dưới, xé rách quần áo trên người, âu yếm nơi riêng tư của anh trai. “Đừng như vậy, Tiểu Chính! Chúng ta là anh em, chúng ta không thể như vậy…” Hứa Chính xé mở quần lót của cậu, đem đồ vật đã cương cứng kia ngậm sâu vào miệng. “Ah ——” Hứa Bình ở trong mộng ngửa đầu lớn tiếng rên rỉ, cậu chưa từng cảm thấy thư thái như thế. “Đừng như vậy, Tiểu Chính, đừng như vậy…” Cậu đẩy đầu em trai đang chôn tại bụng dưới của mình, thế nhưng ngay cả sức lực trên tay vẫn là yếu ớt như vậy. Cậu thấy em trai mở rộng hai chân mình, thật sâu nuốt vào, mồ hôi trên trán đối phương nhỏ xuống phần bụng, cậu thấy tấm lưng khỏe mạnh xinh đẹp của em trai không ngừng phập phồng. Cậu nghĩ, mình là đang nằm mơ sao? Cậu luồn tay vào mái tóc ngắn ngủn của em trai, thầm nghĩ, quá hoang đường, quá hoang đường… Thế nhưng cậu lại luyến tiếc không muốn ngừng lại. Cậu mở rộng bắp đùi, hai tay chống sau lưng, cổ ngửa sâu ra sau. Rối loạn liền rối loạn đi… Cậu không hề cố kỵ bắt đầu rên rỉ, thậm chí dâm loạn nói với em trai: “Sâu một chút, hút mạnh một chút.” Em trai ngậm lấy vật kia của cậu, thật sâu liếc nhìn một cái, sau đó lại nặng nề cúi người. Khoái cảm tê dại từ giữa hai chân truyền tới như điện giật khiến cả người cậu co quắp, trong cơn hưng phấn cậu gào thé bắn tinh, cảm thấy ngay cả cốt tủy cũng đều giãn hết ra. Cậu lại thấy em trai dùng đôi môi còn vương dịch trắng áp tới hôn mình, áo thun ba lỗ trắng bị mồ hôi thấm ướt đẫm, dán chặt lên cơ thể duyên dáng. Cậu và em trai điên cuồng hôn lưỡi, nước bọt theo khóe môi trượt xuống. Cậu nghe được em trai giữ chặt cằm mình, lại ghé vào lỗ tai nhẹ giọng thì thầm: “Anh không phải anh trai tôi, tôi cũng không phải em trai anh…” “Reng reng reng —— “ Hứa Bình thở hổn hển mạnh mẽ ngồi bật dậy. Cái đồng hồ báo thức kiểu cũ còn đang không ngừng kêu vang nơi đầu giường, cậu đưa tay cắt đứt tiếng chuông. Hiện tại là sáu giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn, bóng đêm vừa bị những tia nắng sớm đầu tiên xua đi, ánh trăng màu trắng nhạt còn đang treo trên màn trời xanh mượt, ngoài đường lớn truyền đến tiếng sàn sạt từ cây chổi quét rác của nhân viên bảo vệ môi trường. Hứa Bình chưa tỉnh hồn ôm chăn thở dốc, vươn tay sờ một chút, sau ót đều là mồ hôi lạnh. Ở bên cạnh cậu, em trai đang quấn chăn say ngủ, một cái bắp đùi còn gác qua cơ thể Hứa Bình. Hứa Bình đẩy chân em trai ra, vén chăn xuống giường. Đũng quần vừa ướt lại lạnh, dịch thể dính dấp tại gốc đùi giống như loài sâu ghê tởm nào đó khiến cậu cả người khó chịu. Cậu ôm đầu ngồi tại mép giường hồi lâu, sau đó mạnh mẽ đứng dậy lao vào phóng tắm. Cửa bị đóng sầm lại, chốt sắt cài cửa bị đụng mạnh đến rơi xuống đất tạo nên thanh âm ‘leng keng’. Hứa Bình văng tục một tiếng, sau đó tức giận lột quần áo trên người xuống. Đồ ngủ và quần lót vương vãi đầy đất, cậu cả người trần trụi nhảy vào bồn tắm, màn cũng không kéo mà trực tiếp xả nước lạnh. Nước lạnh xối vào da thịt của cậu, sau đó rơi xuống bồn tắm sứ trắng. Hứa Bình lạnh đến run rẩy một cái, cả người nổi lên từng mảnh gai ốc. Tay cậu chống lên tường, để mặt nước lạnh làm ướt mái tóc. Trong lòng cậu vô cùng hỗn loạn, đầu óc vang lên rất nhiều thanh âm thế nhưng không có giọng nói nào có thể đi vào đáy lòng. Cậu chỉ muốn đem mình dìm ở một nơi thật sâu thật sâu, một nơi không có thanh âm không có phiền não, cậu không cần tự hỏi bản thân cũng không cần lo lắng tương lai như thế nào. Cậu nhắm mắt lại, vặn nước lớn hơn mọt chút. Nhiệt độ cơ thể rất nhanh bị dòng nước mang đi, mồ hôi nón rực, dịch thể dính dấp, tất cả chứng cứ bẩn thỉu đều bị nước rửa trôi. Thân thể càng lạnh lẽo cậu càng cảm thấy mình đã lần nữa biến trở về một người sạch sẽ. “Anh hai.” Hứa Bình mở choàng mắt. Hứa Chính chỉ mặt độc một cái quần lót đứng trước cửa phòng tắm. “Chuyện gì?!” Hứa Bình gắt gỏng quát hỏi. Hứa Chính ngơ ngác nhìn Hứa Bình. Hứa Bình hầm hầm kéo màn lại: “Không thấy anh đang tắm sao?! Đi ra ngoài!” Hứa Chính lặng lẽ đứng đó một hồi, lén lút đi khỏi. Tâm tình vừa bình tĩnh lại của Hứa Bình lần nữa trở nên hỗn loạn, lần này có xối nước cũng vô ích. Cậu vơ lấy một cái khăn tắm bọc lấy thân dưới, ôm quần áo dơ ra khỏi phòng tắm. Hứa Chính cúi đầu ngồi trước bàn cơm phòng khách, thấy anh trai đi ra lập tức đứng dậy. Hứa Bình không thèm liếc nhìn đối phương, đi lướt qua bên cạnh. “Anh hai, em muốn đi nhà cầu.” Hứa Chính ở phía sau cậu lên tiếng. Hứa Bình dừng bước lại, hơi nghiêng đầu đi, lạnh lùng nói: “Hỏi anh làm gì?! Muốn anh si em đi tiểu sao?! Muốn làm gì cứ làm!” Suốt cả buổi sáng không khí trong nhà đều là lạ. Lúc Hứa Bình giúp em trai mặc áo, bởi vì dùng sức quá mạnh mà một cái nút bị căng đứt, nút nhựa trắng lập tức lạch cạch một tiếng rơi xuống sàn, nảy lên hai cái lăn vào gầm tủ. “Đệt!” Hứa Bình hung tợn chửi một tiếng, cố sức lột áo sơmi ra khỏi người em trai. Hứa Chính nhìn anh trai một hồi, nhẹ nhàng hỏi: “Đệt có nghĩa là gì?” Hứa Bình trừng mắt nhìn em trai, hơn nửa ngày cũng không nói ra lời, đổi thành một người trí lực bình thường hỏi cậu vấn đề này đã sớm bị cậu đánh cho răng môi lẫn lộn. Cậu nhịn rồi lại nhịn, lấy trong ngăn kéo ra một cái áo sơmi mới màu xám, nói: “Vươn tay ra.” Hứa Chính ngoan ngoãn làm theo, cậu nhìn anh hai cúi đầu giúp cậu gài nút áo trước ngực, trên người anh hai còn truyền đến hương vị nhẹ nhàng dễ ngửi. Cậu vẫn luôn không biết cách nhìn sắc mặt người khác. “Anh hai, đệt là có ý gì?” Hứa Bình nhìn Hứa Chính vài lần, rốt cục vẫn là giận đến nở nụ cười, cậu nghiêng đầu nhếch miệng suy nghĩ một chút, nói: “Đợi lát nữa anh làm mẫu cho em xem.” Đúng sáu giờ rưỡi cậu đưa em trai ra cửa, chỉ cần trời không mưa, mỗi cuối tuần hai anh em đều sẽ chạy đến sân thể dục của trường tiểu học gần đó đi dạo. Hứa Bình mở khóa xe đạp, em trai vừa định nhảy lên ngồi phía sau lại bị Hứa Bình kéo lại. “Hôm nay không ngồi xe.” Hứa Chính mở to đôi mắt ngây ngốc nhìn cậu. “Anh đạp xe, em đi bộ, mục tiêu là sân thể dục.” Cậu vừa nói xong đã dẫm chân xuống bàn đạp, chạy đi vài thước, quay đầu lại không kiên nhẫn giục: “Em có chạy không?! Nhanh một chút!” Cũng không quay đầu lại liền đạp đi. Hứa Chính sững sốt một thoáng, vội vàng đuổi theo. Sáng sớm thứ bảy, trên đường không có bao nhiêu người qua lại, nắng sớm chiếu lên người Hứa Bình, những cửa tiệm ven đường đều chưa mở cửa, chỉ có một ít nhà nông từ nửa đêm đã vào thành phố bán nông sản là đang đứng bên đường lớn giọng rao hàng. Hứa Bình thấy có một bác gái trung niên đang dắt chó đi dạo ven đường, chó vàng ngoắc ngoắc cái đuôi ngửi ngửi dưới gốc cây. Hứa Bình quay đầu lại nhìn em trai, khóe miệng co rút, yên lặng đạp nhanh hơn. Bác bảo vệ quen mặt không ở đó, Hứa Bình trực tiếp đạp xe vào gần sân thể dục. Hoa kim tước[1] trong bồn hoa nở rất vừa vặn, cả thân đều vàng tươi rực rỡ, đám hoa nhài cũng kết thành từng nụ nhỏ trắng mịn, không qua được bao lâu, cả vườn trường đều có thể ngửi được hương thơm của bọn chúng. Hứa Bình dừng xe bên cạnh đường chạy 400m trên sân thể dục, mặt trời vừa mới mọc lên. Cậu nghe tiếng bước chân của em trai vang lên sau lưng, lại chậm rãi đem xe đậu bên dưới khán đài. “Đừng ngừng lại, bình thường chạy năm vòng, hôm nay phải tăng gấp đôi, chạy mười vòng, anh ở bên này vừa học Anh văn vừa giúp em đếm.” Hứa Bình chạy tới khán đài ngồi, lấy quyển từ điển Anh văn ra khỏi túi. Hứa Chính thở hổn hển đứng trước mặt anh trai. “Thế nào, không muốn?” Hứa Bình ngẩng đầu khỏi trang từ điển. Hứa Chính lắc đầu, hướng về phía đường chạy yên lặng nhấc chân. Hứa bình cầm quyển từ điển trong tay, không yên lòng học. “Athletic: vận động, vận động viên, thân thể cường tráng; “ Không khí sáng sớm còn có chút lạnh, cậu nhịn không được hắt hơi một cái, xoa xoa chiếc mũi đã đỏ lên. Mặt trời chậm rãi dâng lên từ chân trời phía đông, mặt cỏ xanh biếc được rắc vôi trắng, hai bên còn có khung thành được dựng tạm. Giữa khán đài có một cái cột cờ bằng sắt lớn cỡ miệng chén, cờ đỏ năm ánh sao vàng lay động theo gió dưới nền trời xanh. Hứa Bình nhìn dáng người chạy vội của em trai, chân Hứa Chính rất dài, cơ thể phát triển cân xứng, bất kể là sự mềm dẻo hoặc sức bền đều rất tốt, khi chạy nhìn giống như một con sư tử mạnh mẽ, cho dù chỉ ngắm từ xa cũng là cảnh đẹp ý vui. Hứa Chính phảng phất phát hiện ánh mắt của anh trai, từ đầu bên kia đường chạy dùng sức phất tay. Hứa Bình giả vờ không phát hiện cúi đầu. “Tight: trói, buộc, siết chặt, không thể cởi ra.” Đem hơn một trăm từ đơn đọc qua đọc lại hai lần, Hứa Chính rốt cục thở hồng hộc bước về phía khán đài, áo sơ mi trên người đều đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. “Chạy xong rồi?” Hứa Chính hai tay chống gối, cố sức gật đầu. Hứa Bình từ trên nhìn xuống em trai, đem từ điển đặt lên đùi, nói: “Tốt! hiện tại làm bốn mươi cái hít đất!” Hứa Chính ngẩng đầu ai oán địa nhìn anh trai. “Anh —— “ “Em có làm hay không?” Hứa Chính cúi đầu, mồ hôi tích táp rơi xuống nền xi măng. Cậu thở ra một hơi, cúi người, hai tay chống xuống đất. “Tư thế sai, làm lại.” “Cần dùng lực cánh tay, ai bảo em cử động thắt lưng, làm lại.” “Mông nâng cao như vậy làm gì? Trước đây anh dạy em thế nào?! Làm lại.” Mồ hôi của Hứa Chính từng giọt nhỏ xuống, mái tóc ngắn củn giống như vừa bị xối nước, mỗi sợi đều ướt đẫm. Hứa Bình không hề lưu tình chỉ điểm tư thế cho cậu, chỉ cần có chút sai lầm cũng bắt làm lại. Thật vất vả mới đếm đủ bốn mươi cái, Hứa Chính cả người thoát lực nằm bẹp xuống. “Đứng dậy!” Hứa Chính liếc mắt nhìn anh hai, nhẹ nhàng lắc đầu. “Anh hai, em mệt quá.” Hứa Bình nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh em trai, ngồi xổm xuống. “Muốn biết đệt là cái gì sao?” Hứa Chính gật đầu. Hứa Bình nhéo cổ áo em trai, xoạc chân ngồi ngang lên người đối phương, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt của Hứa Chính, sau đó nặng nề giáng xuống một đấm. “Đánh trả lại.” Hứa Bình mặt không đổi sắc nói. Hứa Chính lắc đầu. Hứa Bình lại giáng thêm một đấm, lần này mặt của Hứa Chính đều bị đánh lệch đi. “Đánh trả lại!” Hứa Chính bụm mặt nói: “Em không đánh anh hai.” Hứa Bình ngẩng đầu nhìn trời một chút, sau đó nắm tay như mưa rơi xuống người em trai. Hứa Chính giơ tay che chắn, Hứa Bình vừa đẩy tay cậu ra vừa mắng: “Đánh trả! Vì sao không đánh trả lại?! Đối tượng là anh liền không xuống tay được sao?! Đồ vô dụng, anh đã dạy em bao nhiêu lần rồi, không thể yên lặng chịu đòn, vì sao em không làm được?! Đánh đi! Đánh trả lại! Anh mỗi ngày kéo em đi chạy bộ đánh quyền là để em làm kẻ bất lực sao? Đánh trả lại! Có biết tự bảo vệ mình không? Động vật cũng biết phản kháng, em ngốc đến ngay cả phản kháng cũng không biết sao?!” Hứa Chính che mặt trốn trái trốn phải: “Em không đánh! Em chính là ngốc! Tất cả mọi người đều nói em ngu ngốc! Em vẫn biết em là kẻ ngốc.” Trái tim Hứa Bình nháy mắt lạnh hơn phân nữa, xách cổ áo em trai hỏi: “Ai là mọi người? Ai nói em là thằng ngốc?!” Hứa Chính nghiêng đầu không nói chuyện. Hứa Bình nhìn em trai hòi lâu, sau đó nặng nề vứt người xuống lại mặt đất. “Em căn bản không phải em trai anh. Anh không có loại em trai không tiền đồ như vậy.” Lời còn chưa nói xong, một đám của Hứa Chính đã mạnh mẽ giáng vào mặt cậu. Hứa Bình vuốt khóe miệng đang rỉ máu, quay đầu nhìn Hứa Chính. Hứa Chính đang đỡ bậc thang bên cạnh chậm rãi ngồi xuống. Hứa Bình mỉm cười nhìn em trai: “Đánh đúng lắm.” Hứa Chính ngơ ngác nhìn cậu không lên tiếng. Hứa Bình vịn lan can đứng dậy, phun ngụm máu trong miệng ra. “Tiểu Chính, anh hiện tại nói cho em biết cái gì là đệt. Đệt là một từ chúng ta vĩnh viễn cũng không thể dùng lên người đối phương. Nếu có một ngày có người ép em làm chuyện em không muốn làm, hoặc là có người đàn ông nào đó ngồi lên người em như vậy, mặc kệ người kia là ai, mặc kệ em có bao nhiêu mệt mỏi em cũng phải dốc hết sức đánh cho đối phương cầu xin tha thứ.” “Còn nữa,” Hứa Bình chậm rãi nói, “Đừng để cho bất kỳ ai nói em là thằng ngốc, đừng để bất kỳ ai nói em không giống những người khác. Mỗi người chúng ta đều không thông minh, mỗi người đều có chỗ khác biệt với những kẻ khác. Hứa Chính là Hứa Chính, em cũng là người giống như những kẻ khác, em không có gì khác với bọn họ.”