Đệ Đệ
Chương 12
Ông biết đấy… đoá hoa của tôi… tôi phải có trách nhiệm! Nàng thật là yếu đuối! Nàng thật ngây thơ! Nàng chỉ có bốn cái gai chẳng thấm vào đâu để mà bảo vệ chính mình và chống chọi với kẻ thù
—— Hoàng tử bé
Trên dãy lầu đối diện, từng ngọn đèn vụt sáng, cả tòa thành thị đại khái đều bị vây trong ánh sáng ngọn đèn chập chờn giữa bóng đêm này đi.
Trên lầu có hàng xóm đang bật TV, không biết là ai đang hát ca khúc chủ đề của phim 《Đội xích vệ Hồng Hồ》.
Nước Hồng Hồ, sóng gợn sôi trào không dứt, bên bờ Hồng Hồ chính là quê nhà…
Hứa Bình nhẹ nhàng kéo tay cầm tủ quần áo, cánh cửa hé ra một khe hở nhở, rất nhanh lại bị người ở bên trong khép chặt lại.
“Tiểu Chính.”
Không có người trả lời.
Trong những lời này, rốt cục có bao nhiêu đi được vào lòng của em trai, ngay cả bản thân Hứa Bình cũng không biết.
Cậu vỗ vỗ cửa tủ.”Tiểu Chính, em ra đây có được không? Em giận anh, anh hai nói xin lỗi với em, em đừng nên trốn tránh không chịu gặp anh.”
Em trai không trả lời.
Hứa Bình chờ thật lâu, lại đưa tay ra gõ cửa, lúc này lại dùng lực kéo mạnh.
Lúc cửa sắp bị mở ra, Hứa Chính ở bên trong phát ra tiến kêu hốt hoảng.
“Không nên! Em không muốn thấy anh hai! Em không muốn thấy anh hai!”
Hứa Bình mờ mịt thật lâu mới bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Cậu một bên cảm thấy mình là đáng đời, một bên lại không nhịn được mà thương tâm.
Mình rốt cục đã tổn thương Hứa Chính bao sâu mới khiến thằng bé ngay cả gặp mặt mình cũng không thể chịu được chứ?
Cậu cố nén dòng lệ, nói: “Vì sao không muốn gặp anh chứ, Tiểu Chính? Em thật sự ghét anh tới như vậy sao? Em hận anh đến như vậy sao?”
Cậu không biết mình nên làm gì mới có thể cứu vãn hết thảy, cậu thường nghe người lớn nói ‘Biết sai mà sửa còn gì tốt hơn’, thế nhưng Hứa Bình từ sớm đã hiểu được, không phải tất cả mọi sai lầm đều có thể được tha thứ, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể quay đầu lại.
Đóa hoa rơi xuống sẽ không thể trở lại đầu cành, mẹ đã qua đời, bà vĩnh viễn không thể trở lại.
Hứa Bình cảm giác mình giống như vừa lỡ tay đánh nát bình hoa trân quý nhất, đối mặt những mảnh nhỏ đầy đất chỉ có thể thương tâm sợ hãi, tay chân luống cuống. Muốn phá hư chỉ cần một cái đẩy trong cơn giận nhất thời, khi chữa trị lại cần rất nhiều thời gian dán dính, cho dù có thể may mắn ghép lại hoàn hảo trên bình sứ cũng đã chằng chịt vết thương, không còn sự mỹ lệ ban đầu.
Cậu chống hai tay lên tủ, cúi đầu khóc nấc.
Cậu muốn nói gì đó, thế nhưng thanh âm xin lỗi lại không thể truyền vào tai của em trai, xin lỗi lại có ích gì đâu?
Trong mắt của cậu chỉ còn một mình em trai, em trai sẽ nói với cậu ‘chỉ cần mặt trời là đủ rồi’, sẽ dùng thân thể ấm áp của mình sưởi ấm cho cậu trong đêm đông rét lạnh nhất, từ nay về sau tất cả đều không còn.
Thế giới lớn như vậy, đã từng có một Hứa Chính toàn tâm toàn ý nhìn cậu, cứ như vậy không chút giữ lại không chút rời bỏ, mặc dù có đôi khi sẽ khiến cậu cảm thấy hít thở không thông, thế nhưng càng nhiều thời gian sẽ khiến cậu trở nên mạnh mẽ. Bởi vì có người cần chính mình, vậy nên không thể mềm yếu, bởi vì có người ỷ lại chính mình, vậy nên cho dù hai chân mệt đến nhũn ra cũng không thể chịu thua.
Cậu vẫn cho rằng mình cố gắn là vì muốn được cha chú ý, thế nhưng trong những ngày tháng cha đi công tác dài đằng đẵng là cái gì đã giúp cậu chống đỡ, chính là cái thanh âm nho nhỏ dưới đáy lòng chỉ có bản thân Hứa Bình nghe thấy.
Cậu ngồi trước cửa tủ quần áo, không chút che giấu khóc rông.
Cậu cảm giác mình đã đánh mất thứ trân quý nhất trong sinh mệnh.
Cậu vẫn cực lực che giấu, không được tự nhiên cũng không chịu thừa nhận sự thật rằng… bản thân mình cũng rất cần người em trai ngu ngốc này.
Trong tất cả các câu truyện cổ tích đều tái diễn một chân lý xa xưa, những người không biết quý trọng hạnh phúc đến cuối cùng sẽ trở thành hai bàn tay trắng, đợi đến khi cảm thấy hối hận thì đã quá muộn.
Cậu bị em trai duy nhất từ bỏ.
Cậu bị cả thế giới này từ bỏ.
–
Hứa Xuyên đang đứng trong bếp nấu thịt kho tàu.
Anh đem gừng, tỏi, đại hồi, vỏ quế, ớt khô thái tốt, cho dầu vào nồi, cho thêm một muỗng đường trắng thắng một chút, sau đó lại cho thịt ba chỉ cắt khối và gia vị vào dùng lửa lớn xào săn. Đợi thịt biến thành màu cánh gián xong liền cho nước vào đổi lửa liu riu kho một giờ, lúc này anh sẽ đi nấu cơm, xào một chảo cà chua trứng gà, luộc một đĩa rau còn băm hai quả dưa leo, dùng nước tương, dấm, ớt và dầu mè trộn đều, đặt vào tô sứ thanh hoa.
Trong phòng phếp khói đầu rất lớn, anh đẩy ra cửa sổ trước bếp lò.
Mắt trái còn có chút đau đớn sưng lên, thế nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng thị lực, anh có thể thấy rõ bầu trời đêm đầy sao, có vài chòm sao anh nhận thức được, có vài chòm lại giống như hạt ngọc rơi lả tả trên màn nhung đen, không thể gọi ra tên.
Trời đêm sạch sẽ không một bóng mây, ngày mai sẽ là một ngày khí trời tốt đẹp sáng sủa.
Anh một bên xào rau một bên hát theo tiếng TV trên lầu.
“Mặt trời sắp lặn xuống ngọn núi phía tây, Hồng Hồ dịu dàng yên ắng, tấu lên khúc tỳ bà lòng ta yêu nhất, hát ra đoạn ca dao dộng lòng người…”
Anh có một chất giọng rất tốt, khi đi diễn xuất ủy lạo nếu có đồng sự bận việc không thể lên sân khấu, anh cũng sẽ đi lên hát vài bài.
Mấy hôm nay anh thật sự quá mệt mỏi, mãi đến lúc con trai nhỏ bình an về nhà mới cảm thấy một cỗ nhẹ nhàng tràn khắp xương tủy.
Cái nhà này lần nữa trở nên hoàn chỉnh, sinh hoạt rốt cục có thể tiếp tục, đợi đến cái tuổi này của anh, mọi khổ nạn gì đều trải qua một lần, trên thế giới không còn chuyện gì tốt hơn được nữa.
Anh bưng đồ ăn lên, chén đũa dọn sẵn trên bàn, còn lấy nửa bình rượu Hồng tinh uống chưa hết trong ngăn kéo ra, dự định đêm nay cùng hai đứa con trai thả lỏng vui vẻ một chút.
Anh gõ cửa phòng một cái: “Ăn cơm.”
Đi ra ngoài chỉ có một mình Hứa Bình mắt đã sưng đỏ.
“Kêu em trai con ra ăn cơm.”
Hứa Bình hơn nửa ngày không lên tiếng.
Hứa Xuyên vỗ nhẹ đôi đũa lên bàn.
“Vô dụng, cha. Tiểu Chính sẽ không để ý đến con, em còn đang trốn trong tủ không chịu ra gặp con, em cơ bản là hận con.”
Hứa Xuyên nhìn con mình thấp đầu, thở dài nói: “Em là em của con!”
Hứa Bình không lên tiếng.
Hứa Xuyên cảm thấy hôm nay là một ngày vui, không nên phát giận. Anh đứng dậy tự mình đi tìm con trai nhỏ.
“Tiểu Chính, đi ra ăn cơm đi, cha đã kho thịt xong rồi.” Anh gõ vào tủ, “Nếu không ra anh hai sẽ ăn hết đồ ăn đó.”
Trong tủ không có thanh âm gì.
Hứa Xuyên lại gõ gõ.”Tiểu Chính?”
Anh vươn tay vào bắt lại phát hiện người trong tủ đang chống lại mình.
Hơi dùng chút sức, Hứa Chính lại kêu to: “Con không ra! Con không gặp anh hai!”
Hứa Xuyên nhịn cơn giận, nói: “Tiểu Chính, ngoan nào, anh hai con rất nhớ con, hai đứa đã lâu không gặp rồi, con không phải thích anh hai nhất sao?”
Hứa Chính vẫn cứ lặp lại: “Con không ra! Con không gặp anh hai!”
Hứa Xuyên không ngừng an ủi: “Anh hai con đã nói xin lỗi con rồi, anh biết mình làm không đúng, con cũng tha thứ cho anh hai có được không?”
Hứa Chính trốn trong tủ quần áo giẫm chân đùng đùng.
Hứa Xuyên có chút tức giận, anh dùng sức vỗ vào tủ gỗ, lại nghe con trai ở bên trong phát ra tiếng thét chói tai thê lương.
Hứa Bình thấy cha từ phòng ngủ đi ra, kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng nói với cậu: “Ăn cơm.”
Cha cầm đũa lên, gắp một đũa rau, bưng chén cơm lên lùa mạnh vài cái.
Hứa Bình cũng uể oải cầm đũa, cậu một chút cũng không cảm thấy đói bụng, thế nhưng lại không thể không ăn.
Hai cho con lặng lẽ ăn cơm, ai cũng không vươn đũa với đĩa thịt kho tàu thơm ngào ngạt giữa bàn.
Miếng thịt màu nâu cánh gián điểm xuyết ít lá rau thơm xanh biếc, đặt trong nồi nhỏ kho riệu, cho vào trong miệng liền tan ra, hương vị nước kho và gừng tỏi thơm lừng cũng khiến người ta không ngừng nhỏ dãi. Món ngon như vậy ngoại trừ tết nhất bình thường căn bản rất khó ăn được, ngoại trừ thịt ba chỉ quá đắt thì cũng là vì cha cậu rất ít có dịp dùng vài giờ để nấu ăn.
Đĩa thịt kho được tỉ mỉ nấu nướng này chậm rãi nguội lạnh, sau khi hương thơm tản đi, phần nước kho bắt đầu đọng lại một chút mỡ trắng.
Hứa Xuyên nói với con trai: “Ăn nhiều thịt một chút.”
Hứa Bình cúi đầu và cơm, nhẹ giọng nói: “Khó được một lần ăn thịt kho, để dành cho Tiểu Chính đi, em ấy thích món này.”
Hứa Xuyên dừng lại một chút, mạnh tay ném đũa, vỗ bàn đứng dậy.
Hứa Bình lấy làm kinh hãi, cho rằng cha muốn đứng dậy đánh mình, vừa giơ tay lên muốn đỡ lại thấy Hứa Xuyên hầm hầm đi thẳng đến phòng ngủ.
“Ầm đùng” một tiếng cửa bị đá văng ra, ba ba rống to: “Hứa Chính đi ra ngoài cho cha!”
Cửa tủ bị kéo văng ra đụng vào vách tường, em trai lớn tiếng hét lên: “Không được! Không được!”
Hứa Xuyên tức giận mắng: “Phản rồi! Vô thanh vô tức bỏ nhà đi một tháng, ai cho con lá gan này! Con có biết trong nhà có bao nhiêu lo lắng không?! Trở về liền trốn trong tủ không chịu ra, con tránh được hôm nay còn tránh được cả đời sao?! Con không gặp anh hai?! Con còn biết đó là anh hai con! Anh đánh con, mắng con lại thế nào, đừng nói anh đã hối hận xin lỗi, cho dù anh hai một chữ cũng không nói thì cả đời này cũng là anh hai của con! Anh từ nhỏ đã chăm sóc con, đưa đón con đi học, mua thức ăn ngon cho con, dẫn con ra ngoài chơi, người khác khi dễ con anh thay con ra mặt đánh nhau, con ngã bệnh mỗi ngày anh cõng con đi chích thuốc, con bỏ nhà đi một tháng liền đem những việc này quên mất hết rồi sao! Con không gặp anh hai?! Con dựa vào cái gì không gặp anh hai?! Con đã làm cái gì cho anh hai?! Con lăn ra đây cho cha! Hiện tại liền lăn ra đây!”
Hứa Bình bỏ chén đũa xuống vội vàng tới khuyên: “Cha! Cha đừng ép em, em cái gì cũng không biết…”
Cậu thấy đầu của em trai chôn trong đống quần áo, hai chân khua loạn, một tay níu chặt vách ngăn của tủ một tay bị cha tóm lấy kéo ra ngoài.
Thằng bé ầm ỹ kêu: “Không được! Không được gặp anh hai!”
Hứa Xuyên tức giận đến gân xanh nhảy thình thịch, mắt cũng tướm máu: “Con ra ngoài cho cha! Con không tiếp thu anh hai có phải cũng không muốn nhìn nhận cha luôn không?! Vậy con còn trốn trong tủ quần áo nhà ta làm gì?! Cút đi! Cút đi! Coi như cha chưa từng sinh một đứa vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói như vậy!”
Hứa Bình nghe em trai vừa phản kháng vừa lớn tiếng kêu: “Đáng ghét! Cha đáng ghét!”
Cậu muốn nhảy dựng lên che miệng em trai, thế nhưng đã quá muộn.
Hứa Xuyên nghe được câu này thì sững sốt một chút, sau đó giận tím mặt, anh buông tay con trai nhỏ ra, đi vòng quanh phòng tìm một cây roi, khắp mặt đất đều không thấy thứ gì vừa tay, trên bàn đặt một cây thước dài anh thường dùng để gấp quần áo, liền cầm lên đi về phía Hứa Chính.
“Chát” một tiếng, thước gỗ bị gãy làm hai đoạn.
Hứa Bình che trước mặt em trai, khóe mắt chậm rãi loang máu.
Thời gian hình như thoáng cái trở nên chậm lại, Hứa Bình thấy cha đi tìm roi đánh em trai, thân thể phản ứng trước cả đại não. Chỗ bị đánh ban đầu cảm thấy rất lạnh, giống như đem nước đá dán lên má vậy, cậu thấy cha lộ ra vẻ giật mình, tức giận, đau lòng, hối hận đủ cả, cậu chưa từng ngờ được một người trong nháy mắt có thể diễn tả nhiều loại cảm tình như thế, có chút buồn cười, sau đó cơn đau như đạn bắn lập tức ùa tới.
Mắt trái của cậu hoàn toàn không mở ra được, nước mắt cũng là không ngừng chảy xuống, Hứa Bình cảm thấy bộ dạng này của mình nhất định rất quê độ, sau này không thể để người khác thấy.
Cậu nghe được cha nhào lên lo lắng hỏi: “Có trúng mắt không?! Có trúng mắt không?!”
Cậu lắc lắc dầu nói: “Không trúng vào mắt, chỉ là đau quá nước mắt không dừng lại được, cha giúp con đi nhúng cái khăn lạnh đắp lên một chút là được rồi.”
Cậu nghe được cha mình lảo đảo chạy ra ngoài.
Nước mắt chảy ngang qua vết thương trên mặt mang đến cơn đau như gai đâm.
Hứa Bình che mặt, không muốn để em trai nhìn thấy bộ dạng máu me này của mình.
Cậu đưa lưng về phía em trai, xoa xoa thân thể thằng bé, hỏi: “Không bị trúng vào đâu chứ?”
Hứa Chính không lên tiếng.
Hứa Bình cũng không thèm để ý: “Cha vừa rồi đều là nói lẫy, em không cần để bụng.”
Cậu khẽ ngừng một chút, lại nói: “Cha sẽ không bỏ mặc em, cho dù có ngày nào đó cha không thể chăm sóc em được nữa anh cũng sẽ ở bên cạnh em. Em có ghét anh cũng được, không muốn nhìn thấy anh nữa cũng được, chỉ cần em còn cần anh hai, anh hai sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”
Mỗi một từ cậu thốt ra đều động đến cơ thịt trên mặt, khiến vết thương bắt đầu rỉ máu, mỗi một câu nói đều giống như đóa hoa máu tươi nở ra từ bụi gai.
Cậu hỏi em trai: “Có thể nói cho anh biết, vì sao em không muốn gặp anh không?”
Dừng một chút, lại hỏi: “Em thật sự rất chán ghét anh sao?”
Đợi thật lâu mới nghe được em trai cúi đầu trả lời: “Xin lỗi.”
Trái tim Hứa Bình chìm xuống, chìm đến một nơi rất sâu rất lạnh.
Ngay lúc cậu cảm thấy cả người đều phải kết băng, cậu nghe được em trai chậm rãi nói từng câu từng chữ với mình: “Em không thể gặp anh hai, em thích anh hai thế nhưng anh hai không muốn thấy em. Em không nghe lời anh hai nói, anh hai bảo em đi chết, em không có chết. Xin lỗi.”
Hứa Bình ngơ ngác đứng đó, chợt nghe tiếng khóc rấm rứt không biết từ đầu truyền đến, cậu nghĩ, là Tiểu Chính đang khóc sao? Cậu sờ tay lên mặt mình, phát hiện tất cả đều là nước mắt nóng hổi.
Cậu xoay người dùng sức ôm lấy em trai.
Hứa Chính liều mạng giãy dụa, Hứa Bình chặt chẽ ôm lấy cậu.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… Em không nên chết, Tiểu Chính, em nhất định phải sống cho thật tốt, anh muốn mỗi ngày đều thấy được em, chúng ta mỗi ngày đều phải sống cùng với nhau.” Cậu lớn tiếng nói năng lộn xộn, không ngừng lặp lại những lời này bên tai em trai.
Lúc này, nhất định phải đem những lời kia nói rõ cho em trai nghe. Cậu nghĩ.
Sự giãy dụa của Hứa Chính chậm rãi yếu đi, thế nhưng đôi mắt vẫn ngoan cố nhắm chặt.
“Em mở mắt ra nhìn anh một chút, Tiểu Chính.”
Em trai liều mạng lắc đầu.
“Em không nhìn thấy anh hai. Em chết, em thật sự muốn chết, em đi thẳng, cứ đi thẳng…”
Hứa Bình mạnh thay che miệng em trai.
“Em còn sống, Tiểu Chính, chúng ta đều còn sống, chúng ta ai cũng không thể chết…”
Cậu nghe em trai đang cùng mình nói xin lỗi: “Xin lỗi, anh hai.”
Cậu ôm em trai lớn tiếng khóc to, cậu cảm thấy cả trái tim của mình giống như đều ngâm trong nham thạch nóng hổi, da thịt cũng sắp phải hòa tan.
Trên thế giới sẽ không còn… một Hứa Chính nào khác nữa.
Đứa em trai ngu ngốc này là báu vật trân quý nhất số phận ban thưởng cho cậu.
Cậu thiếu chút nữa đã mất đi em ấy, hiện tại em ấy đã trở về bên cạnh cậu.
Cậu thề với chính mình, dùng máu và nước mắt để thề, cả đời phải đối xử tốt với em trai, phải tận hết lực lượng của mình đem đến cuộc sống hạnh phúc cho em trai, dù cho có phải vì vậy mà hy sinh tính mạng cũng không luyến tiếc
Truyện khác cùng thể loại
191 chương
121 chương
15 chương
13 chương
11 chương